mỗi người đều là không tầm thường
Tuy rằng hai anh em nhà Mộ Dung mang theo đầy bụng nghi vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau nhóm đại thần đi tới một gian tiểu lâu riêng biệt gần đó, trên tiểu lâu đã dọn sẵn bàn tiệc rượu rồi, cửa sổ bốn phía chạm khắc hoa, có thể ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp trong hoàng cung, nhưng mà vị kỳ nhân biết được hết thảy kia từ đầu tới cuối vẫn luôn một mực đội mũ sa, không lấy khuôn mặt thực gặp người.
Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy một bàn món ngon quý và lạ, đột nhiên cảm thấy
Một chút cũng không đói bụng.
Ai kêu hắn và Long Sách mới vừa rồi đã chén một bữa no nê trong ngự thiện phòng rồi chứ? Vì thế Đức Âm không có hứng thú nói: “Ta đi ngủ đây, các ngươi cứ từ từ mà tán gẫu. Huynh trường ta có thể toàn quyền thay ta quyết định mọi việc.”
Đám người Tiêu Kỳ lại = =: “Mộ Dung Long Sách, ngươi làm cũng không tệ lắm, vậy mà có thể đem đại họa kéo ngàn đời này khống chế đến loại tình trạng này.” “Đức Âm mới không phải là đại họa lưu ngàn đời gì hết! Hắn là đệ đệ của ta!” Long Sách lạnh lùng liếc hắn, “Hơn nữa Mộ Dung gia ta luôn luôn có cách dạy dỗ, các hạ cũng không cần phải ngạc nhiên như thế.” Nói xong đứng lên, mang theo Đức Âm đến một bên góc tường nằm xuống một chiếc giường lộng lẫy, đắp chăn lại cho hắn, cũng nhân cơ hội thấp giọng nói: “Một lát nghe ta ném cái chén làm hiệu, tình thế không tốt chúng ta bỏ chạy.”
“Ừm.” Đức Âm nhéo nhéo mu bàn tay Long Sách.
Long Sách thừa dịp bọn Tiêu Kỳ đang ngồi xuống bắt đầu hàn huyên, vội vàng bổ sung nói: “Vừa tên Tiêu Kỳ vừa rồi nói, ngươi gặp được hắn sẽ không thoải mái, là thật à?”
“Tới gần hắn quả thật có chút mệt mỏi.” Đức Âm ngáp một cái nói. Long Sách sờ sờ trán của hắn: “Yên tâm, ca ca sẽ mau chóng giải quyết mấy việc vụn vặt ở nơi này, mang ngươi tới chỗ an toàn.”
Hắn tuy rằng chỉ là một người phàm, nhưng mà cũng biết trên đời này kỳ thật có rất nhiều thư tồn tại thoát khỏi sự hiểu biết của người thường, cho nên không hề nghi ngờ mấy người trước mắt chính là vậy, hơn nữa không thể nghi ngờ sự tồn tại của bọn hắn sẽ ảnh hưởng đến thể chất đặc thù kia của Đức Âm, hắn tuyệt đối không cho phép những người này gây trở ngại thậm chí đoạt lấy Đức Âm từ bên cạnh hắn đi! Cho dù có phải đánh đổi bằng tánh mạng, cũng không cho phép!
“Long Sách, nhập tiệc đi.” Tiêu Kỳ gọi Long Sách đang cùng Đức Âm lưu luyến không rời, Long Sách không tình nguyện buông tay Đức Âm ra, mỗi bước đi cẩn thận quay đầu nhìn lại Đức Âm, cho dù đến lúc ngồi ở trên ghế vẫn là không nhịn được âm thầm quan sát Đức Âm có phải đã bị ảnh hưởng gì hay không. Nhưng mà sau khi Đức Âm nằm vật xuống giường, ngay tức thì vù vù ngủ say sưa, dường như cũng không có gì không ổn.
Tiêu Kỳ mặc dù là khách nhân đột nhiên xuất hiện, nhưng mà nghiễm nhiên trở thành người chủ trì trong bữa tiệc, ánh mắt của mọi người không tự chủ được đều bị hắn hấp dẫn, hơn nữa trong lúc không hay biết chấp nhận hắn ngồi vững trên ghế chủ trì hội nghị, tuy rằng như vậy có chút kỳ quái, nhưng là không thể phủ nhận Tiêu Kỳ quả thật là một loại người trời sinh tràn ngập mị lực lãnh đạo.
Tiêu Kỳ trước kính mọi người vài chén rượu, mới bắt đầu vào đề tài nói: “Ngày hôm nay chúng ta cùng nhau ngồi trên bàn tiệc này, là những vị đại diện cho tinh anh ba vị trong thiên địa, có thể nói đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có. Có điều nguyên do cũng là bởi vì đủ các loại trùng hợp và mục đích trên bàn tiệc ngày hôm nay của chúng ta chính là vì giải quyết một số vấn đề khó khăn nảy sinh vừa qua. Trước tiên là nói về
chuyện của Long Sách.”
“Đừng hòng buộc ta giao Đức Âm ra.” Trên người Long Sách bắt đầu tản mát ra sát khí, đốt ngón tay nắm kèn kẹt kêu vang.
Tiêu Kỳ vội vàng cười nói: “Long Sách ngươi đừng quá kích động, ta không phải muốn chia rẽ các ngươi, ta đến chỉ là muốn nói cho ngươi biết một tiếng, trên đời này chỉ có ngươi mới có tư cách cùng một chỗ với Đức Âm, cho nên ngươi không cần phải quá khẩn trương như vậy.”
“Cái này còn cần ngươi phải nói sao, ” Long Sách đặt chén rượu xuống, “Ta tuy rằng chỉ là một người phàm bình thường, nhưng mà quyết tâm của ta tuyệt đối sẽ không thua nhóm quỷ thần các ngươi, ta muốn để cho các ngươi mở to mắt chứng kiến sức mạnh thật sự của phàm nhân! Đó chính là sức mạnh thân tình lớn lao! Đó là toàn bộ sức mạnh siêu việt có thể vượt qua các trở ngại! Chúng ta tuy rằng nhỏ bé, nhưng mà tấm chân tình này có thể rung chuyển đất trời! Các ngươi những vị thần tiên không nếm qua khói lửa nhân gian, không biết thất tình lục dc vĩnh viễn cũng không thể…”
Long Sách kích tình cẩu huyết trào dâng mãnh liệt.
Tiêu Kỳ khóe miệng giương lên: “Chính là, ngươi cũng không phải là phàm nhân bình thường a, bằng không ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ một tên người phàm có thể ràng buộc được Đức Âm hay sao?”
“Ta đương nhiên không phải phàm nhân bình thường.” Long Sách cười ngạo nghễ, “Ta là đại biểu cho toàn thể phàm nhân, là tấm gương điển hình của võ lâm, ta là người đứng đầu thiên hạ, Mộ Dung Long Sách! Bằng không, các ngươi nghĩ có thể bình yên ngồi ở trước mặt các ngươi là ai?”
“Không phải ý chữ trên mặt đâu, ” Tiêu Kỳ = = người này và Đức Âm đúng thật là hai kẻ phi thường, làm sao khi tồn tại dưới ánh mặt trời xán lạn lại biến thành cái tình trạng này? Có nên nói cho tên này đắc ý thân phận chân thật của hắn hay không đây? Tiêu Kỳ thoáng cái do dự.
“Quên đi, những thần tiên như các ngươi không thừa nhận những người phàm nhỏ bé, cái này cũng ở trong dự liệu của ta, có điều chúng ta cũng có tự tôn của riêng mình, pa la pa la…” Long Sách đại biểu cho toàn bộ nhân loại bắt đầu buổi diễn thuyết vĩ đại.
Tiêu Kỳ rốt cục cũng mở miệng nói: “Ta chính là sợ Đức Âm bị Ảnh công tử tạo ra sau đó sẽ gây hại cho thế gian, mới đem con trai cả của thượng đế đẩy tới đài luân hồi đi giám sát Đức Âm a!”
“Có ý gì?” Long Sách (⊙⊙)
Tiêu Kỳ nói: “Ý là, ngươi thật ra là đứa con cả của thượng đế —— là vị thần trên thiên giới phái tới, đương nhiên, thượng đế cũng hy vọng thông qua sức mạnh của Úc Sơn trên người Đức Âm che dấu thân phận của ngươi, giúp ngươi vượt qua thiên kiếp cùng với các cuộc truy sát của các huynh đệ khác.”
“A a a a a! Ngươi là nói cung đấu trên thiên giới à!” Long Sách đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Tiêu Kỳ nâng trán: “… … Kỳ thật chủ yếu là sợ ngươi ở thiên giới gây sóng gió … Xem ra một lát nữa ta thật sự phải xóa sạch trí nhớ của ngươi.”
“Không cần! Trong đầu ta đang có một kế hoạch thực to lớn, Tiêu Kỳ huynh ngươi muốn nhập bọn hay không? Kế hoạch mở rộng bá quyền trên thiên giới…” Long Sách vừa mới bắt đầu hai mắt tỏa ánh sáng, đã bị Ảnh công tử dùng đũa điểm ấn đường, một xíu công phu đã xóa bỏ phần ký ức mới vừa rồi của Long Sách. Ngay tức thì phần trí nhớ lúc Long Sách đắc ý cực điểm chuyển sang người trời khôi phục thành đại biểu cho nhiệt huyết của nhân loại.
Tiêu Kỳ thở phào nhẹ nhõm ra một hơi, vỗ vỗ bả vai của Long Sách nói: “Hãy trông kỹ Đức Âm của ngươi, còn có, cha ngươi nói kỳ thật hắn rất nhớ ngươi.”
“Cha ta, ở âm phủ nhờ ngươi nhắn cho ta à? Hắn còn chưa có đầu thai sao? Nói như vậy ngươi là vị thần tiên đến từ âm phủ?” Long Sách quả nhiên mất đi một đoạn trí nhớ vừa rồi rồi.
“Ừ.” Tiêu Kỳ vội vàng gật đầu, “Lại nói tiếp nói vị tiên sinh vấn đề gì cũng biết kia, làm sao để tiêu trừ khả năng biết mọi thứ đây.”
Một mực ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nghe nam tử đội mũ sa rốt cục cũng có động tĩnh, lên tiếng nói: “Xin Tiêu Kỳ đại nhân nói rõ!”
Tiêu Kỳ nói: “Đem năng lực hỗn độn đại dương trên người ngươi, trả lại cho đại dương hỗn độn.”
“Ta phải làm như thế nào?” Nam tử trong giọng nói không thể che dấu cảm xúc khẩn thiết.
“Hiện tại chúng ta cứ ở trong này, đem tiểu lâu này kéo vào trong đại dương hỗn độn, đến lúc đó ngươi bỏ thứ gì đó đeo ở trên người ngươi xuống đi!” Tiêu Kỳ cười thần bí.
Lililicat
Phong