Cũng không tất cả tình cảm huynh đệ đều tốt như vậy
Nam tử không gì không biết đứng trước cửa sổ, cả người sắp sửa muốn ngã ra bên ngoài cửa sổ rơi vào trong đại dương hỗn độn, hắn giang rộng cánh tay, hít lấy hơi thở đặc biệt trong biển hỗn độn, đột nhiên làm ra một cái động tác khiến cho người ta kinh dị—— hắn vậy mà trực tiếp đâm vỡ cửa sổ lao vào bên trong không gian hỗn độn, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Mộ Dung Đức Âm giật mình nói: “Hắn muốn làm gì?” Nói xong cũng buông bàn tay che ở trên mặt Long Sách xuống.
Tiêu Kỳ và Ảnh công tử cùng đi tới trước cánh cửa sổ nơi nam tử kia đã nhảy xuống xem xét, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Kỳ nói: “Cái tên kia căn bản không phải muốn cởi bỏ năng lực hỗn độn, đối với phàm nhân mà nói, cái đó chính là sự hấp dẫn cực lớn. Mục đích của hắn chính là muốn dẫn dụ Đức Âm, tiếp đó dẫn chúng ta giúp hắn đi vào trong biển hỗn độn, hắn muốn bản thân biến thành thần hỗn độn.”
“Dã tâm của người này thật không nhỏ, sớm biết như vậy nên để Úc Sơn hấp thu hắn.” Ảnh công tử nói.
Tiêu Kỳ gật gật đầu: “Thoạt nhìn hắn hẳn đã lập kế hoạch từ trước, hắn nói dối chúng ta, kỳ thật hắn có ý muốn đo lường chiều sâu của thần hỗn độn. Như vậy khi hắn vừa nhảy vào cũng là lúc hắn đang tính toán, trong biển hỗn độn đủ loại cơ duyên trùng hợp có thể khiến cho hắn thuận lợi trở thành thần hỗn độn, nếu như hắn thành công, tương lai tất nhiên là kẻ địch của bốn người chúng ta, Lãnh Tịnh, Phượng Vũ, chúng ta lại có chuyện phải làm.” Huynh đệ Mộ Dung đứng ở một bên nghe không hiểu gì hết, mà Nguyệt công tử thì im lặng ngồi ngay ngắn trong xe lăn không phát biểu.
Mộ Dung Đức Âm nói: “Nếu ngày sau tên kia ắt hẳn trở thành tai họa, vì sao hiện tại ngay bây giờ không bắt lấy hắn sớm đi, đỡ sinh ra mầm tai vạ?”
Tiêu Kỳ nói: “Lúc đang ở trong biển hỗn độn không gian bao xung quanh đều là một mảnh hỗn độn, sau khi hắn nhảy đi xuống thì ngay lập tức bị dòng nước lũ thời không cuốn lấy, chúng ta cũng không biết phải bắt đầu tìm từ chỗ nào.”
Ảnh công tử thì lắc đầu: “Cũng không hẳn là thế, nói không chừng Đức Âm có thể tìm được tên kia —— tên này đã bị bảng báo hiệu dọc đường đi tới đại dương hỗn độn Tiêu Bội Ngọc mê hoặc, mới dần dần có khả năng vượt qua người thường, mà tất cả nhân quả gây ra chính là tại cái biển báo đó. Đức Âm chính là do ta nhổ biển báo đi đường đó tạo ra, ta cho rằng Đức Âm cùng tên kia nói không chừng có chút liên hệ, hấp dẫn cho nhau.” “Lại nói ngươi vì sao phải nhổ cái loại biển báo nguy hiểm như vậy…” Tiêu Kỳ = =
“Ta cảm thấy dùng cái loại biển báo giao thông này rất có cảm giác nghệ thuật chế tạo ra tác phẩm của ta nhất định sẽ rất phong nhã.” Ảnh công tử nói một câu rất có phong cách của thời đại ngày nay —— trên thực tế ở tương lai xa xôi, sau khi Ảnh công tử chuyển sang kiếp khác cùng Dạ Hoằng Vân sinh hoạt chung một chỗ thì người này liền chìm đắm ở trong niềm đam mê nghệ thuật, nghe nói ở trong thời đại kia, Ảnh công tử đã là một vị trong giới văn nghệ sĩ có chút danh tiếng.
“Ta làm sao có thể biết cách để đi tìm cái tên kia?” Mộ Dung Đức Âm không cao hứng cho lắm, tư tưởng tràn đầy trong lòng hắn bây giờ toàn bộ đều là nhanh nhanh trở về nhà đùa nghịch với mèo mập thiên giới của mình. Mà Nguyệt công tử luôn luôn điềm đạm nho nhã ngồi ngay ngắn trong xe lăn lúc này trong đầu là đang nghĩ tới điều kiện siêu cấp xa hoa hậu đãi của đại thiếu gia Đức Âm vừa nói ban nãy.
“Tới thử chút đi.” Nhìn bộ dạng của Ảnh công tử hình như là có biện pháp, hắn nhìn mọi người nói: “Kỳ thật ta còn có một cái thế giới để rơi vào —— Ấy, chính là không khác gì với đại dương hỗn độn lắm thế giới kỳ diệu của vị ca ca sinh đôi, hắn gọi Hoàng Vô Hà, hắn cũng có cất giữ một món đồ rất không tệ, nếu có món đồ kia cũng có thể để Đức Âm lần theo dấu tích của hàng vừa rồi kia. Thế nào?”
“Vậy thì đi hỏi hắn đi a!” Tiêu Kỳ kỳ quái nói, “Bộ có vấn đề gì à?” Kỳ thật Ảnh công tử rất ít nói về việc nhà của mình, ngày hôm nay hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói Ảnh công tử còn có một vị ca ca.
Ảnh công tử có chút xấu hổ nói: “Nhưng mà quan hệ giữa ta và hắn rất cứng ngắc.”
“Thiên hạ này sao lại có huynh trưởng không thương yêu đệ đệ mình sao chứ?” Long Sách mang theo cảm giác về sự ưu việt xen miệng vào một câu.
Ảnh công tử nhìn Long Sách liếc mắt một cái, mới nói: “Các ngươi ai đi với ta tìm hắn, khuyên hắn cho mượn đồ cất giữ.”
“Tự mình ngươi không thể thuyết phục hắn à?” Tiêu Kỳ hỏi.
“Ta với hàng kia không thể khai thông.” Ảnh công tử thế nhưng dùng hai chữ ” hàng kia” để hình dung ca ca ruột của mình, có thể thấy được quan hệ đúng là tồi tệ tới cực điểm.
Long Sách nhân cơ hội tiến hành giáo dc Đức Âm: “Ngươi xem xem, huynh trưởng ta đối với ngươi thật tốt, nếu ngươi gặp phải ca ca như người nọ thì ngươi chỉ có nước ngồi mà khóc đi!”
Đức Âm nhân cơ hội nói: “Vậy huynh trưởng ngươi liền giúp mọi người một tay, ta và ngươi cùng đi tìm ca ca Ảnh công tử, thuyết phục để hắn cho mượn đồ đi!”
“Này! Không cần thu hút phiền toái tới cho ta a!”
“Huynh trưởng, vừa rồi ngươi còn nói thiên hạ không có huynh trưởng nào không thương yêu đệ đệ mình hay sao.” Đức Âm nói.
“Đáng giận… Được rồi! Nhưng mà sau khi chuyện này thành công, các ngươi phải ngay lập tức đưa chúng ta về nhà! Ta cũng không muốn ở chỗ quỷ quái này thêm nữa!” Long Sách nói. Không nghĩ tới Âm Heo vậy mà ở trong này chờ mình.
Ảnh công tử gật gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta sẽ lên đường đến Lý thế giới kia đi.”
Lý thế giới, cổng vào chính là Úc Sơn để vào sâu bên trong cảnh giới thần bí. Ảnh công tử dậm chân ở trên mặt đất một cái, bóng dáng của hắn liền đọng lại ở trên mặt đất, hình thành một cái miệng hố hắc ám, dưới sự dẫn dắt của hắn, Âm Heo cùng Long Sách lần lượt nhảy vào trong miệng hố. Không ngờ bên trong lại giống như vực sâu vạn trượng bình thường, hai người không ngừng rơi xuống, nhưng bên dưới không có giới hạn, không biết khi nào mới có thể xuống tới đáy.
Bốn phía chỉ còn lại quang ảnh pha tạp lần lượt thay đổi chợt hiện về không ngừng, Long Sách vươn tay ra kéo Đức Âm ngay ở bên cạnh hắn không ngừng rơi xuống, lại kinh ngạc nhìn thấy ở trong cảnh giới kỳ dị này, Đức Âm vậy mà nhanh chóng tiêu tán.
“Không!!!!” Long Sách đau như xé lòng tru lên, không ngờ có cảm giác như đụng phải cánh chim mềm mại, khi hắn hoảng hốt trong nháy mắt đột ngột có một con phượng hoàng màu đen tuyền đồ sộ thế nhưng xuất hiện trong không trung quắp lấy Long Sách đang rơi xuống dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng xuống dưới cái đáy.
“Đức Âm! Đức Âm! Đức Âm!!” Long Sách ghé vào trên lưng phượng hoàng màu đen không ngừng gọi, “Là ngươi à?”
“Là ta.” Phượng hoàng bóng tối thế nhưng mở miệng nói chuyện. Xem ra tới nơi này đúng là cảnh giới mê ly, ngay cả Đức Âm tướng mạo cũng đã xảy ra sự biến hóa kịch liệt.
Long Sách gắt gao dán chặt ở trên người phượng hoàng, cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức Long Sách cảm thấy linh hồn của mình sắp sửa đóng băng, rốt cục phượng hoàng cũng đáp xuống, hắn mở to mắt, trước mắt không ngờ là một phiến hình ảnh mờ nhạt của thế giới, mọi cảnh vật xung quanh đều giống như hình cắt vậy, chỉ có đường nét hình dáng tối đen.
Long Sách từ trên người phượng hoàng bò xuống, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lông chim màu đen dần dần từ trên người phượng hoàng tung bay, biến mất ở trong không khí, hình thành một cuộn lốc xoáy lông vũ màu đen. Khi lốc xoáy tan hết, Đức Âm lại lấy hình người xuất hiện ở trước mặt Long Sách, chẳng qua một thân hắc y, tóc dài phần phật tung bay, sau lưng một đôi cánh màu đen tuyền giang rộng, đặc biệt có vẻ quỷ mị tuyệt diễm, nhất thời làm Long Sách nhìn đến ngây người, hoài nghi người này không phải là Đức Âm mình biết.
“Nơi này chính là Lý thế giới hơn ba tỷ tầng.” Ảnh công tử đuổi tới, giải thích: “Nơi này là nơi pha trộn giữa sự thật và mộng ảo, cho nên Đức Âm hiện ra diện mục thật của hắn cũng không phải kỳ quái.”