Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

chương 194: mỹ công nhảy lầu gì gì đó đúng là rất thê mỹ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

mỹ công nhảy lầu gì gì đó đúng là rất thê mỹ

Sáng sớm Mộ Dung Long Sách tỉnh dậy vô cùng cáu kỉnh, sau khi lật một cái bàn, quăng ngã mấy bình trà, rốt cục thì hắn cũng biết rõ vì sao mình lại buồn bực như thế.

Không phải vì cái gì khác, chính là do cái tên kia, cái tên đệ đệ làm cho hắn vừa yêu vừa hận—— Mộ Dung Đức Âm!!

Vốn tưởng rằng đem hắn tặng cho Nhung Hoàng, thì mình sẽ không còn vì hắn mà phải phiền não, không ngờ tặng hắn đi rồi, lại khiến cho mình nóng ruột nóng gan như thế! Khi không nhìn thấy cục phiền toái kia thì cơn táo bạo trong lòng mình căn bản khó có thể cởi bỏ! Hắn muốn hoàn · toàn · chiếm · lấy · cái · tên · gia · hỏa kia!

Một cái ý niệm đáng sợ ở trong đầu Mộ Dung Long Sách thành hình dưới đáy lòng —— hắn muốn mang Mộ Dung Đức Âm trở về, sau đó cắt đứt chân tay của hắn, đâm mù đôi mắt của hắn, độc khàn cổ họng của hắn, để cho hắn cả đời này vĩnh viễn không thể rời khỏi mình!

Một trận cười như điên như dại thâm độc từ trong phòng Mộ Dung Long Sách truyền ra, sợ tới mức tới làm cho người hầu đang dọn dẹp phòng ở run rẩy a run rẩy. Cùng lúc đó, Mộ Dung Đức Âm thế nhưng nghênh ngang sai sử Nhung Hoàng tôn quý.

“Đem ta đưa tới chỗ của Mộ Dung Long Sách.” Hắn hạ lệnh.

Nhung Hoàng giận tím mặt —— người nam nhân được mình sủng ái này thế mà cũng dám sai bảo mình! Hơn nữa còn gọi mình dẫn hắn đi tới chỗ cái tên nam nhân tư thông với hắn?!! Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!! Nhung Hoàng hận đến mức muốn xông lên trước cho hắn mấy bạt tai, nhưng dưới ánh nhìn soi mói của Âm Heo không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống nhận lệnh.

Hắn hận thân thể bị nguyền rủa này!! Hắn bị làm sao vậy!! Thân thể không tự chủ được luôn đối với tên nam sủng này nói gì nghe nấy!! Người nam nhân này nhất định là yêu quái!! Yêu quái a!! Cuối cùng, Nhung Hoàng vẫn là ngoan ngoãn ôm lấy Mộ Dung Đức Âm, dùng khinh công cao cường, đưa hắn vào trong phủ đệ Mộ Dung Long Sách—— Nhung Hoàng kinh ngạc phát hiện, mình thế nhưng có được một thân công phu cao như thế?!

Giờ phút này Mộ Dung Long Sách đang phân phó thủ hạ, chuẩn bị vào hoàng cung lặng lẽ bắt lấy Mộ Dung Đức Âm, không ngờ đột nhiên từ trên trời giáng xuống một người, xuyên thủng nóc nhà hắn, thẳng tắp đáp xuống trước mặt của hắn, trong lòng người nọ ôm một tên nam tử xinh đẹp đến kinh người, rõ ràng chính là —— Mộ Dung Đức Âm!!

Mộ Dung Đức Âm được Địa Ngục Khuyển buông ra, phất phất tay nói: “Ngươi quay về hoàng cung đi thôi.”

Địa Ngục Khuyển liền tung người lên từ cái động lớn vừa bị hắn đâm thủng nhảy ra ngoài biến mất.

Giờ phút này bên trong sảnh lớn trong gian phòng của Mộ Dung Long Sách, một vòng tử sĩ tâm phúc của Mộ Dung Long Sách đồng loạt rút vũ khí ra, chỉa thẳng về phía Âm Heo vị khách không mời mà đến này, gắt gao bao vây hắn như gặp phải kẻ địch.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Dung Đức Âm đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh, không có chút nào hoảng loạn, thản nhiên nói: “Huynh trưởng, nội lực của ta mất hết, hiện giờ không khác gì phế nhân, ngươi gọi người vây lấy ta sao? —— ta nghĩ cho dù người trong thiên hạ ai nấy đều muốn giết ta, nhưng mà người cuối cùng che chắn ở trước người ta bảo hộ ta, vĩnh viễn chính là ngươi, hiện tại, ngay cả ngươi cũng không quan tâm đến ta sao?”

Lời nói này vốn ủy khuất ai oán, cố tình bị Mộ Dung Đức Âm lấy cái loại biểu tình mặt than lạnh lùng như thế này nói ra, hiệu quả suy giảm cực lớn, chẳng dè đây chính rõ ràng chính là lời nói dối tự biên nhưng lại khiến cho cánh tay Mộ Dung Long Sách run lên, trường kiếm trong tay ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy chủ tử thiết huyết của bọn họ cả khuôn mặt đều là nước mắt, cả người phát run, chỉ vào Mộ Dung Đức Âm lên án nói: “Ngươi, ngươi thậm chí có mặt mũi mà nói ra lời này!!

Ngươi có biết, lúc ngươi bị người khác ôm vào trong lòng, lòng ta như thiên đao vạn quả! Ngươi có biết, mỗi ngày mỗi đêm ta đều sống ở bên trong nỗi dày vò như thế nào! Ngươi có biết, vì một nụ cười của tươi, ta tình nguyện giết hại hàng tỉ tánh mạng!! Tên yêu tinh kia! Ngươi cái tên ma mỵ này! Ha ha ha ha ha ha!!

Bây giờ ngươi thậm chí còn mặt mũi mà đứng ở trước mặt ta nói những lời này!! Tốt lắm! Tốt lắm!! Nói cho ngươi biết, Mộ Dung Đức Âm! Cuộc đời này của ngươi đời này kiếp này đều là của ta, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi tặng cho bất luận kẻ nào!!”

Khi hắn nói lời này, nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, cả khuôn mặt toàn bộ là vệt nước mắt tung hoành, cảm xúc kích động e rằng đã đạt tới giới hạn, hắn gần như xé rách cổ họng hét lên: “Người đến!! Bắt lấy hắn!! Đánh gãy gân tay gân chân của hắn!! Sau đó đưa đến giường của ta!!!”

Mộ Dung Đức Âm vậy mà lại lộ ra nụ cười mỏi mệt có chút thê lương: “Huynh trưởng, ta mệt mỏi quá, ngươi đã muốn ôm ta suốt đời rơi vào vực sâu thống khổ như vậy, vậy ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi.”

Dứt lời hắn đột nhiên chạy về phía cửa lớn, thế mà lại đột nhiên từ trên lan can lầu ba nơi này xoay người nhảy xuống.

Lại nói, địa điểm Mộ Dung Long Sách họp chính là ở căn lầu các lầu ba.

Mộ Dung Long Sách trong nháy mắt chỉ cảm giác đầu óc trống rỗng, vạn vật trên thế giới ở trong mắt hắn như vô hình, chỉ có mái tóc dài của Đức Âm phất phới lên cao, một bóng dáng màu trắng từ trên lan can sơn son nhẹ nhàng nhảy xuống, tư thế tuyệt đẹp mà dứt khoát, giống như tiên tử phạm thiên quy, sắp rơi vào phàm trần, ánh mắt cuối cùng kia, không phải trách cứ, không phải oán hận, là thản nhiên thoải mái cùng bi thương.

“Cục cưng ——————!!! Không ————————!!!” Long Sách như xé ruột xé gan hét lớn một tiếng, lại chỉ kịp bắt lấy một mảnh góc áo giây lát lướt qua, cứ như vậy nhìn thấy kỳ tích đẹp nhất trên trần đời này nhẹ nhàng rơi xuống đất, một mảnh hồn hóa thành đôi cánh bướm nhẹ nhàng bay xa. (lương – chúc à)

Một cái nhăn mày một nụ cười, tuyệt thế tao nhã, cứ như vậy

Trở thành truyền thuyết!

“A a a a a!! Cục cưng của ta!! Tình cảm chân thành của ta… …” Long Sách suy sụp ngã xuống đất, nhắm mắt ngẩng đầu, nước mắt vỡ đê.

“Chủ nhân! Chủ nhân!” Một đám thủ hạ xông tới, nói gì đó, Long Sách đã không còn nghe lọt.

“Hắn mất rồi… Hắn mất rồi… Ta sống còn có ý nghĩa gì đâu…”

Âm… Dù chết sống hay chia xa,

Heo… Xin cùng người hứa nguyện.

Nhảy… Nắm tay người cả đời,

Đến… bên nhau đến ngày bạc đầu.

Đất… Từng lời thề, đều đã hóa thành nỗi hối hận không thể thu lại, trong lòng đau đớn.

Đi… Từ nay về sau trên thế gian này, thiếu một nét phong tư chói lọi thiên hạ, lại có thêm một người tuyệt vọng mất hồn,

… Chẳng qua,

Đúng như thế… Trời cao đã thu vị thiên thần được người cưng nhất người mà người yêu nhất về rồi,

Sau… Bởi vì… thế gian này, không xứng có được hắn.

Tìm…

… Cấm nhìn bên trái, phá hư bầu không khí.

Một

Chỗ

Sạch sẽ

Ung dung

Nằm

Ngã

Ra

@@ hại não quá, may nhờ có Tàng Thư ViệnLililicat

Phong

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio