Một đêm này, Mộ Dung Long Sách không ngủ ngon lắm. Hắn bừng tỉnh khỏi giấc mơ vô cùng khó chịu kia, nhìn Đức Âm đang o o ngủ bên cạnh mới thấy yên lòng. Hắn liền bóp mặt của Đức Âm nói: “Đức Âm, ngươi không được cưới nữ nhân nhàm chán, ngươi phải ở cùng ca ca cả đời, biết không!”
“Hừ, ta đã không có danh dự, giờ ngay cả quyền cưới vợ cũng không có.” Mộ Dung Đức Âm hừ trong mũi, cả giận nói.
“Nếu ngươi muốn đón dâu thì cút khỏi nhà cho ta! Lo tự lực cánh sinh lấy!” Mộ Dung Long Sách nói.
“Xì.” Mộ Dung Đức Âm trở mình, tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, bốn người nghỉ ngơi được một đêm bắt đầu hỏi đường tiếp tục hành trình. Mộ Dung Long Sách mua một chiếc xe lư để Mộ Dung Đức Âm ngồi lên, cho hắn thoải mái hơn một chút thay vì cưỡi ngựa. Hoàng đế cũng muốn để Ân Cốt ngồi cho dễ chịu, nhưng y liếc mắt khinh miệt nhìn Đức Âm đang ngồi chồm hổm trên xe, nói: “Ta cưỡi ngựa!” Thế là lại ra roi thúc ngựa, nghênh ngang mà đi.
Qua vài ngày đường, bốn người bọn họ cũng ra đến được đại lộ. Hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp, Mộ Dung Đức Âm đang bán nằm ở trên xe lư, trên đầu choàng áo khoác che nắng, lờ đờ ngồi dậy.
“Giang Nam ở đâu?” Đức Âm nhàm chán với tay tóm một cái túi, lấy hạt dưa bỏ vào miệng.
“Đi thêm hai ngày nữa, sau đó đến bến phà ngồi thuyền qua sông thì đến Giang Nam.” Mộ Dung Long Sách đánh xe nói. “Vậy giang hồ ở nơi nào?” Mộ Dung Đức Âm bỏ bịch hạt dưa qua một bên, tiếp tục nhàm chán nằm lại trên xe.
“Giang hồ, ở cái nơi đồng không mông quạnh này ngươi không chứng kiến được đâu.” Mộ Dung Long Sách trả lời.
Đức Âm lại nói: “Ta muốn gặp phương trượng Thiếu Lâm thì sao?”
“Ngươi muốn xuất gia sao?” Long Sách quay đầu liếc mắt nhìn hắn.
“Không, nhưng chỗ nào có phương trượng của Thiếu Lâm Tự thì sẽ có võ lâm đại hội mà.” Đức Âm có vẻ vô cùng chờ mong việc này.
“Vậy sao ngươi không chờ mong Ma giáo giáo chủ ấy, thể nào cũng phát sinh võ lâm đại chiến.” Long Sách nói.
“Hắn không phải đang ở bên kia sao? Cái gì cũng không có phát sinh cả.” Mộ Dung Đức Âm chỉ vào Ân Cốt nói.
“Chỉ ta làm cái gì? Vô duyên!” Ân Cốt ở phía sau thấy Đức Âm đang nhìn mình, cảm thấy không thoái mái lắm.
“Hắn không tính, hắn với hoàng đế cùng một chỗ.” Long Sách thấp giọng nói.
Mà Ân Cốt đang không khỏi tự nhủ, rõ ràng y đã phát tín hiệu cho cao thủ Mộng Phản thuật của Ma giáo đến âm thầm gia hại Mộ Dung huynh đệ, vì sao người kia đến bây giờ còn không lộ diện? Chẳng lẽ đã mất dấu rồi?
Ân Cốt không biết là, cao thủ kia đã bị ác mộng của Đức Âm sát hại, hiện tại không chừng nằm chết ở nơi phát mộng.
——
Rốt cục bốn người đi mấy ngày đường cũng đến bến phà bên bờ sông của một thị trấn lớn. Nơi này rất phồn hoa, người đến người đi, rộn ràng nhộn nhịp làm cho bọn họ cảm giác cuối cùng cũng về được tới nhân gian rồi.
Đi đến nơi này, ngoại trừ Mộ Dung Đức Âm ra thì ba người kia đều hưng phấn hoạt động lại.
Mộ Dung Long Sách vội vàng đi liên lạc với thế lực của Băng Tiễu Thành, hoàng đế vội vàng liên lạc với thế lực của triều đình, Ân Cốt vội vàng liên lạc với thế lực của Ma giáo, còn Mộ Dung Đức Âm bị để lại khách đm, vội vàng đi liên lạc với mấy con mèo địa phương.
Bi ai của nam nhân không có sự nghiệp là đây.
Sau giờ ngọ, Mộ Dung Đức Âm một mình ở lại khách đm, mặc một y bào sạch sẽ, mái tóc vừa tắm còn ướt, an vị ngồi bên cửa sổ chơi với con mèo hắn vừa dụ được của khách đm lão bản. Con mèo kia được Đức Âm cho ăn ngon, hiện tại đang nằm trên bàn ngủ.
Không có Mộ Dung Long Sách, Đức Âm cảm thấy được có chút thoải mái nhàn nhã, đợi đến lúc hắn về thể nào cũng xổ ra một đống sự vụ võ lâm nghe không hiểu gì mà còn nhức đầu thêm.
Bất quá sau nửa canh giờ, sự kiện giang hồ mà Mộ Dung Đức Âm mong đợi đã lâu liền xảy ra.
Đó là một nhóm sát thủ nhắm vào hoàng đế. Không biết hoàng đế đã kết thù kết oán với người nào, nhưng đám sát thủ kia đã sớm ẩn núp trong phòng của khách đm, sát vách phòng của Đức Âm. Mộ Dung Đức Âm nghe thấy động tĩnh của đám kia, suy nghĩ cân nhắc trong chốc lát, vốn nghĩ không nên xen vào việc của người khác, nhưng lại nhớ đến Mộ Dung Long Sách từng nói hoàng đế đối với tương lai phát triển của Băng Tiễu Thành còn có ảnh hưởng quan trọng. Thế nên hắn đưa ra quyết định cuối cùng là đi đuổi đám sát thủ kia. Đội lên mũ sa, Đức Âm rời khỏi phòng đi qua phòng bên cạnh.
Sau một trận xôn xao, sát thủ đều bị cao thủ thần bí đội mũ sa đuổi đi. Thủ pháp của Mộ Dung Đức Âm vô thanh vô thức, ngay cả dụng cụ trong phòng đều không bị ảnh hưởng gì, hiện trường không có chút dấu vết. Thế nên đám sát thủ thứ hai tiếp cận phòng đều không hay biết. Lúc Đức Âm vừa trở về phòng thì bọn họ cũng lặng lẽ chui vào phòng kia, chờ đợi ám sát Ân Cốt.
Đức Âm lại trải qua một phen đấu tranh tư tưởng. Hắn nghĩ, hoàng đế liên quan đến huynh trưởng, Ân Cốt lại liên quan đến hoàng đế, nếu muốn quan hệ tốt với người liên quan thì cần phải chiếu cố đến người liên quan của người liên quan, cho nên sau khi đi tới đi lui một hồi, Đức Âm đành phải che mặt lại, sau đó ra tay quét sạch đám sát thủ kia.
Vốn tưởng rằng cái gọi là giang hồ hiểm ác đến lúc này coi như chấm dứt rồi. Nhưng điều khiến Đức Âm phải đớ người ra chính là lúc hắn vừa dọn dẹp đám sát thủ thứ hai xong thì nhóm thứ ba không cùng tổ chức cũng không biết nhằm vào ai lại đến!
Không chỉ vậy, nhóm thứ tư, thứ năm, thứ sáu… cứ lần lượt đổ hết lớp này đến lớp khác tiến vào phòng này.
Nếu so sánh với xã hội văn minh thì những người giang hồ ấy mà, đặc biệt là những người có tiếng tăm trong võ lâm, việc truy sát với ám sát, độc sát với giăng bẫy giống như tin đồn báo lá cải vậy, tránh không kịp.
Bi ai chính là, không có mống sát thủ nào nhằm vào Mộ Dung Đức Âm cả.
Bi ai của nam nhân không có sự nghiệp là đấy.
Dù là trong đam mỹ võ hiệp tiểu thuyết đi chăng nữa, sát thủ cũng chả thèm chú ý đến bi ai nam nhân đâu.
Đức Âm rốt cuộc mệt nhọc, mặc kệ đám sát thủ, cứ giả vờ như cái gì cũng không biết ở trong phòng mình. Nghe phòng bên cạnh các đám sát thủ tranh đấu lẫn nhau, phe phái chém giết nhặng xị, cuối cùng chỉ còn lại sát thủ mạnh nhất, sau khi rửa sạch dấu vết thì tiếp tục ngồi xổm chờ đợi.
Ngươi muốn hỏi vì cái gì không ai đến ám sát Mộ Dung Long Sách?
Bởi vì Mộ Dung Long Sách trên giang hồ cũng như trong triều rất biết cách làm người, rất ít khi gây thù chuốc oán, ở trong võ lâm Mộ Dung Long Sách trừ bỏ phương diện tình cảm thì thái độ đối nhân xử thế rất khéo đưa đẩy. Hắn cũng thường xuyên lấy điểm này khoe khoang với đệ đệ của mình.
Hoàng đế và Ân Cốt cũng không phải là kẻ dễ đụng vào, thủ hạ đằng sau của bọn họ xử lý sạch sẽ đám sát thủ này, mặc dù cũng gây ra tình trạng khá hỗn loạn. Đức Âm cuối cùng cũng lĩnh hội được, giao du với kẻ xấu trong giang hồ kết quả là thế nào rồi.
Giống như sớm biết được chuyện gì sẽ xảy ra, một hồi thì Mộ Dung Long Sách đến, vỗ vai Đức Âm nói: “Thế nào, Đức Âm? Hôm nay học được nhiều thứ này nọ chứ? Giang hồ là một cái tả phí lù loại bự, dù ngươi không muốn nhảy vào cũng không thể không nhảy. Giang hồ cũng giống như một đứa trẻ tâm tính thất thường. Nếu muốn học cách sống yên ổn trong thế giới phức tạp như vậy thì ngươi phải nên học tập…”
“Ai?” Mộ Dung Đức Âm chờ mong nghe Long Sách nói ra bí quyết để hành tẩu giang hồ.
“Đương nhiên là học tập huynh trưởng của ngươi đây. Ta chính là kiểu mẫu trong giang hồ, điển phạm của võ lâm đó!” Mộ Dung Long Sách đắc ý nói, “Ầy, phải nói số ngươi thật tốt, Đức Âm à Đức Âm, số của ngươi thật quá tốt, làm sao lại có được một huynh trưởng kinh thiên vĩ địa như ta… bla la blu lu…”
Vì thế bắt đầu màn thổi phồng chính mình.
Tóm lại, sau một phen hỗn loạn, Mộ Dung Long Sách đã chuẩn bị được một con thuyền khá tốt, có thể trong thời gian ngắn nhất đến kịp ước định ở Giang Nam với Tuyệt Ảnh Thành. Vì tránh đi các loại cừu gia không rõ nguồn gốc, hoàng đế và Ân Cốt thảo luận một chút rồi quyết định thừa dịp trời tối mà xuất hành, lúc xuất phát còn cố ý trước mặt Đức Âm bình luận thời thế thiên hạ, vận mệnh giang sơn.
Đoạn nói chuyện của triều đình cấp cao và ma giáo cấp cao như sau:
Địa điểm là trong xe ngựa, người nghe là Đức Âm.
“Cốt Nhi, người phục kích chúng ta ban nãy, có thể là của Bắc Cương Dạ Cung Khả Hãn. Dựa vào thói quen của đám người kia chắc chắn là của Bắc Cương Man Hồ. Mấy năm gần đây, Dạ Cung Khả Hãn tuy nhiều lần điều đình với Trung Nguyên, cũng từng gả công chúa cầu thân thời Ngũ Đại Minh Đế, còn được tiên đế sắc phong nhưng Hãn Quốc dã tính nan thuần, dã tâm âm ỉ, liên tiếp ở A Lạt Hãn, cột mốc biên giới tại biên cương Tây Bắc lằng nhằng việc tiến cống và thuế má. Trẫm tuy rằng đã nhường nhịn, không chỉ đồng ý yêu cầu vô lý của hắn, còn trợ giúp thông thương hy vọng hai nước hữu hảo. Dạ Cung lại không biết trắng đen, đi cấu kết với tiểu quốc Tạp Tạp Nhi Tháp ở Tây Vực ý đồ cầm binh phảng kháng Trung Nguyên. Lần này lại có tin tức nói rằng Hãn Quốc liên hợp với võ lâm ám lưu, nhằm vào ta và ngươi hai người. Cốt Nhi, ngươi phải đề phòng nhiều hơn.”
Nói xong, hắn cũng không phải thâm tình nhìn Ân Cốt gì, ngược lại đắc ý nhìn Đức Âm đang ù ù cạc cạc, cười lạnh một chút.
“Ta lại không nghĩ vậy. Người phục kích hẳn có liên quan đến Đại Ma giáo. Trăm năm trước, Đại Ma giáo có một kỳ tài võ học, đáng tiếc người này tâm thuật bất chính nên bị cựu giáo chủ hàng phục rồi đuổi ra ngoài. Người này sau đó sáng lập Song Ma giáo, chuyên đối nghịch lại Đại Ma giáo. Lần này sát thủ chắc hẳn là có liên quan đến Song Ma giáo.” Ân Cốt cũng là tự biên tự diễn, căn bản không để ý đến những gì hoàng đế vừa nói, nhưng y cũng dùng loại ánh mắt đắc ý y chang liếc Đức Âm.
“Ông nói gà bà nói vịt, liếc vớ vẩn cái gì.” Đức Âm lên tiếng kết luận.
Vì thế, Đức Âm bị ném ra khỏi xe ngựa.