Đoàn xe của Tuyệt Ảnh Thành đã đến địa bàn của người khác nên hết sức cẩn thận, sau khi vào thành vẫn như một thương hội chân chính, đến thương hàng dỡ hàng rồi nói chuyện buôn bán, hết thảy đều không khác gì một đoàn người đi làm ăn. Mộ Dung Đức Âm ngay cả xe ngựa cũng không xuống, đi theo đoàn xe đến bên ngoài thương hàng chờ. Thật ra thì hắn ở trong buồng xe đã bắt đầu háo hức, dù sao đây cũng là chiến dịch chân chính đầu tiên trong đời hắn, cái loại chiến dịch chấn động thiên hạ này khiến cho đầu óc hắn cứ oanh oanh. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, tổng cảm thấy thời gian trôi quá chậm, nhưng khi nghĩ đến lúc quyết chiến thì lại không khỏi lo lắng.
Thật xoắn xít. Nhưng Đức Âm không vì xoắn xít mà mất ngủ, hắn xoắn xít quá mà ngủ thiếp đi, mà ngủ rất ngon lành.
Hắn nhớ mình ở trên xe ăn cơm xong rồi gục đầu ngủ. Ngũ Bảo thì hứng phấn chạy ra ngoài phụ một tay tháo hàng, lúc nó ra ngoài còn mặc một cái áo bông nhỏ. Khí hậu của nơi này hoàn toàn khác với những địa phương khác, đêm xuống vô cùng rét lạnh. Mộ Dung Đức Âm nghe được tiếng Ngũ Bảo ở bên ngoài hưng phân kêu lên “Tuyết rơi!” Hắn liền vội vã ngồi dậy, vén rèm xe lên nhìn. Quả nhiên bên ngoài có tuyết, trời đất trắng xóa một màu. Tuyết rơi tháng sáu thật là một kỳ cảnh.
“Công tử hãy đắp thêm chăn đi!” Ngũ Bảo lấy trong ngăn kéo ra một chiếc mền bằng gấm, chính nó cũng lạnh đến run lẩy bẩy, Đức Âm liền nói: “Ngươi đắp đi, ta không lạnh.”
“Thế này sao được?” Ngũ Bảo muốn từ ối thì Đức Âm đã ngồi dậy nói, “Ta đi vệ sinh một chút, ngươi đắp chăn chờ đi.” “Vâng, ta sẽ giữ ấm chăn cho công tử…” Ngũ Bảo nhỏ giọng nói, đưa mắt nhìn hắn xuống xe. Mộ Dung Đức Âm xuống xe đóng cửa lại, mới thu tay lại thì trước cửa xe đã có một hắc y nam tử đứng sẵn, hướng Mộ Dung Đức Âm chắp tay nói: “Công tử, chủ nhân nhà ta cho mời, xin công tử đi theo ta. Chuyện này liên quan đến lệnh huynh, xin công tử đừng manh động.”
“Cái gì?!” Mộ Dung Đức Âm không nghĩ tới huynh trưởng bất quá chỉ mới giả trang U Tuyền hai ngày liền bị người phát hiện, trong lòng nhất thời trầm xuống.
“Công tử, xin mời.” Hắc y nam tử mở ô lên, mang theo Đức Âm đeo sa mạo lặng lẽ rời đi.
Mộ Dung Đức Âm đi theo nam tử, vòng qua nhãn tuyến của Tuyệt Ảnh Thành đến một hẻm nhỏ tĩnh mịch. Nam tử dẫn hắn tiến vào một ngôi nhà trong hẻm, ngay sau đó đóng cửa lại. Mộ Dung Đức Âm tiến vào phòng chính, chỉ thấy bài bố bên trong giống như một đại gia đình, trong nhà có mấy người, trong đó người ngồi trên ghế bành chủ trì không ai khác, lại là Nam Cung Thiên Thành!! Tại sao Nam Cung Thiên Thành đang hôn mê lại xuất hiện ở chỗ này?! “Đức Âm công tử, đã lâu không gặp.” Nam Cung Thiên Thành tóc đã mọc ra, thần thái vẫn như cũ, chẳng qua khi nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm ánh mắt xuất hiện một phần oán độc, “Ta thật nên khen ngợi huynh đệ hai người các ngươi, dám đem Tuyệt Ảnh Thành của ta xáo trộn thành một đống tối tăm rối loạn! Bất quá, cũng đã phiền các ngươi trừ đi U Tuyền vướng víu.”
“Huynh trưởng ta đâu?!” Mộ Dung Đức Âm lấy xuống sa mạo, trừng mắt nhìn y.
“Bộp!” Một tên tùy tùng ném xuống mặt đất một món đồ rồi nói: “Mộ Dung Long Sách ngông cuồng ngụy trang U Tuyền đã bị chủ nhân bắt được, hiện tại đã bị hạ độc nhốt ở nơi khác. Hắn trúng chính là ‘Thất Nhật Tình Hương Tử’ mạnh nhất, nếu không có giải dược, bảy ngày sau dc hỏa sẽ đốt người, huyết mạch bạo trướng mà chết. Nếu ngươi muốn cứu hắn, hãy ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Món đồ bị ném xuống đất là một đoạn ống tay áo của Mộ Dung Long Sách, phía trên còn dính máu đen khiến cho sắc mặt của Mộ Dung Đức Âm càng thêm khó coi.
“Các ngươi muốn ta làm gì?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
Nam Cung Thiên Thanh hai chân bắt chéo nói: “Ta muốn gì ngươi hẳn cũng biết. Đệ đệ ngu ngốc của ta lại lên một kế hoạch nhàm chán như vậy. Ngày mai các ngươi tiến vào U Linh sơn trang, cuối cùng nhất định sẽ đối mặt với Tuyết Thần Y Tuyết. Ta muốn ngươi phải thua chứ không được thắng, hơn nữa phải là thua không lưu dấu vết. Sau khi ngươi rời khỏi U Linh sơn trang rồi, hãy đến nơi này gặp ta, ta tự nhiên sẽ kéo dài tánh mạng cho Mộ Dung Long Sách.”
“Biết rồi.” Mộ Dung Đức Âm nắm chặt tay.
Nam Cung Thiên Thành hắc hắc cười: “Ta biết nội công của ngươi thâm hậu không sợ độc dược khống chế, nhưng Mộ Dung Long Sách lại là điểm yếu lớn nhất của ngươi. Ta đã sớm âm thầm giám thị nhất cử nhất động của các ngươi. Muốn đấu với Tuyệt Ảnh Thành, đợi tám trăm năm nữa đi! Ngươi nghe kỹ cho ta, chỉ cần ngươi dám vọng động, Mộ Dung Long Sách sẽ lập tức mất mạng. Chỉ cần một ngày không nhận được tin ta đưa đến, thủ hạ của ta sẽ dùng hình với hắn. Ngươi chắc sẽ không hy vọng đến lúc đó lại thấy một huynh trường không còn hình người chứ?”
Lại nói, Mộ Dung Long Sách bị bắt cực kì nhảm nhí. Hắn len lén chuẩn bị ở trong phòng hoa khôi nổi danh nhất địa phương này mây mưa một đêm, kết quả vừa mới cỡi quần liền bị sát thủ vây quanh, đành phải mặc quần lót so chiêu với người ta. Cuối cùng, Nam Cung Thiên Thành tự mình ra tay khiến hắn thất thủ. Bị một chưởng của người ta đánh cho hộc máu không nói, còn ngay sau đó bị trói gô lại hạ mãnh độc, còn giờ thì bị giam giữ ở địa lao của thanh lâu. Hắn hối hận đến dạ dày đau quặn, quả nhiên là chữ sắc hại người màaaaa!!!
Đức Âm!!! Ta thật xin lỗi ngươi!! Ô ô…
Mộ Dung Long Sách ở trong địa lao khóc không ra nước mắt.
——
Mộ Dung Đức Âm nhìn Nam Cung Thiên Thành xảo trá ra lệnh một tên thủ hạ giả làm U Tuyền đến chỗ Nam Cung Thiên Sơn phục mệnh, thuận tiện dẫn mình trở về. Hắn đột nhiên có một loại cảm giác cửa nát nhà tan. [ Long Sách: khốn khiếp!!! Ta đây còn chưa có chết!!]
Lúc Đức Âm đi ra bị ngưỡng cửa vướng chân, suýt nữa ngã nhào.
Nam Cung Thiên Thành uống trà nhìn dáng dấp thầt hồn lạc phách của hắn, không khỏi thất thanh bật cười: “Đệ đệ của ta nếu được một nửa nghe lời như hắn, ta cũng sẽ không phải phí tâm như vậy!”
Nam tử đứng bên cạnh liền nói: “Thành chủ đối với Y trang chủ của chúng ta một mảnh tình sâu nghĩa nặng, nếu trang chủ biết được, tất sẽ cực kỳ cảm động…”
Không ngờ sắc mặt của Nam Cung Thiên Thành trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, tuyệt đối không được để chuyện ta làm nói cho trang chủ các ngươi biết! Hắn tâm cao khí ngạo, từ trước đến giờ luôn khinh thường những thủ đoạn lén lút này. Nếu như để hắn biết, chỉ sợ lại muốn lãnh chiến một thời gian với ta. Hừ, ta biết hắn say mê võ học, vốn là muốn tìm Mộ Dung Đức Âm so chiêu cùng để hắn vui vẻ, bị Thiên Sơn quấy rốt một chút cũng không sao, dù gì thì kết quả cũng vậy… Đúng rồi, sau khi trở về hãy nói với Y Tuyết ta vẫn còn hôn mê, để cho hắn tạm thời lo lắng một chút đi, hừ hừ…”
Nam tử đến từ U Linh sơn trang kia gật đầu tuân lệnh. Thân là tổng quản bên cạnh Y Tuyết, gã biết rất rõ Y trang chủ ngoại trừ có hứng thú với võ học ra thì tính cách thanh lãnh của hắn chẳng coi thiên hạ lạ gì cả. Không biết đã bao nhiêu lần cự tuyệt trực tiếp Nam Cung thành chủ, chẳng hiểu thành chủ này tại sao lại khăng khăng một mực tình nguyện như vậy. Thật là nhức đầu. Bất quá cũng may Nam Cung huynh đệ đối chọi với nhau, giúp cho U Linh sơn trang thoát khỏi một mối nguy.
Tất cả mọi người thật xoắn xít. Kết luận lần thứ hai.
Khi Mộ Dung Đức Âm trở về xe ngựa, Ngũ Bảo còn tưởng rằng hắn bị táo bón. Mộ Dung Đức Âm bọc chăn, buồn bực lăn qua lộn lại. Một tràng nhiệt huyết của hắn lúc này đã hóa thành vạn chủng sầu trường. Vốn ở trong mắt hắn, huynh trưởng là vạn năng, bất cứ chuyện gì đều không cần mình quan tâm tới. Nhưng đột nhiên đến ngày này, hắn phát hiện huynh trưởng thì ra cũng sẽ gặp rủi ro, hơn nữa còn khiến mình lâm vào tình thế khó khăn nữa.
Nếu như không có biện pháp đem huynh trưởng cứu ra, như vậy mình về sau sẽ phải một thân một mình sao? Băng Tiễu Thành từ đó sẽ bị Tuyệt Ảnh Thành xâm chiếm? Mình sẽ phải lưu lạc giang hồ, một thân một mình cô khổ không ai nương tựa? Không thể không đi làm hộ vệ cực khổ hoặc phải vào thanh lâu… Sẽ không còn được gặp huynh trưởng nữa, chỉ có thể lập y quan trùng cho huynh trưởng… Hằng năm, tết Thanh Minh chỉ có thể ngồi trước phần mộ mà lặng lẽ rơi lệ…
Vô số ý niệm chảy qua trong đầu hắn.
Trên đời chỉ có huynh trưởng hảo,
Đứa nhỏ không có ca ca giống như cây cỏ
Cuộc sống không có ca ca,
Làm sao tìm hạnh phúc
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Dung Đức Âm nhắm mắt, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.
Lần này, hắn thật thương tâm. Từ lúc sinh đến nay, tựa hồ đây là lần đầu tiên thương tâm như thế.
Đức Âm, ngươi là một bi ai nam nhân không có sự nghiệp theo bi quan chủ nghĩa.
Mộ Dung Đức Âm mơ thấy một giấc mơ bi thương, khi tỉnh lại cầm khăn tay xì mũi. Bởi vì đề nghị của U Tuyền giả, Nam Cung Thiên Sơn hoãn lại thời gian tấn công một ngày, chờ sang ngày mới chính thức hành động. Mộ Dung Đức Âm cả người như mất hồn, đến khi ăn điểm tâm cũng không có tinh thần.
Ngũ Bảo lo lắng nhìn hắn. Thật ra nó biết, tối hôm qua công tử khóc. Nó không dám nói lời nào, cũng không dám hỏi vì sao, chỉ ặng lẽ đem khăn tay để ở chỗ công tử có thể tiện tay lấy. Nó biết công tử tối này phải đi làm chuyện đại sự, công tử thương tâm như vậy có lẽ có liên quan đến việc tối nay. Nó chẳng qua chỉ là một gã sai vặt, không thể làm gì được, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu phúc cho hắn.
Công tử, ngươi nhất định phải mạnh khỏe trở về, nhất định phải sống vui vẻ từng ngày… Mũi của Ngũ Bảo chua xót, lau nước mắt.
“Ngũ Bảo, ta đời này chỉ có một người để dựa vào.” Mộ Dung Đức Âm bưng chén cơm, thấp giọng nói, “Ta vẫn cho là ta cho tới bây giờ không bao giờ phải bận tâm chuyện gì đều là nhờ hắn đã an bài hết thảy, xử lý tốt mọi thứ. Ta cho là bất cứ lúc nào, hắn cũng sẽ ở sau lưng ta. Nhưng ta đã sai lầm rồi, hắn cũng chỉ là một phàm nhân, cũng phải gặp nguy hiểm. Lần này, ta thật muốn bảo vệ hắn.”
“Công tử… Ngươi nhất định phải bảo trọng chính mình, đừng quá miễn cưỡng…” Ngũ Bảo ngập ngừng nói.
Mộ Dung Đức Âm giọng nói lại trở nên âm độc: “Vô luận thế nào, không ai có thể cản đường ta! Không kẻ nào được động vào người của ta!” Dứt lời, chiếc chén trong tay vang lên tiếng bể nát, Ngũ Bảo lại bị dọa chết khiếp.
Sau giờ ngọ, Ngũ Bảo đi ra ngoài hóng mát một chút. Nó xuống xe, lặng lẽ tới nơi của chỗ mã phu của thương đội mà Lý Tứ đang giả dạng. Lý Tứ quả nhiên giống như một người đánh xe chân chính ở chuồng ngựa uy mã, còn làm rất cao hứng. Ngũ Bảo ở lan can của chuồng ngựa, gọi: “Lý đại thúc!”
Lý Tứ cười khổ một tiếng xoay đầu lại: “Ngũ Bảo, bộ ta nhìn già như vậy sao?”
Ngũ Bảo ẫm ờ nhưng không sửa lại cách gọi, chỉ nói: ” Lý đại thúc, ngươi không già. Lý đại thúc, ngươi bây giờ có rảnh không?”
“Ta đang rất bận rộn. Đợi ta cho mấy con ngựa này ăn xong sẽ nói chuyện với ngươi, được không?” Lý Tứ cười, thở dài nói.
“Lý thúc, công tử nhà ta khóc cả đêm.” Ngũ Bảo đáng thương nói.
“Gì?!!!!!” Cỏ dùng để cho ngựa ăn trên tay Lý Tứ bị ném xuống, hắn lập tức tung người nhảy ra lan can, giống như thỏ phóng về phía xe ngựa của Đức Âm.
“Lý thúc, hy vọng ngươi có thể khuyên được công tử nhà ta…” Ngũ Bảo trong lòng lặng thầm hi vọng.
E/N: quan y trùng là mộ không có xác.