Trong tửu lâu, Đức Âm say rượu đáng sợ vẫn còn kéo dài màn diễn thuyết.
Lý Tư Hàm lắp bắp ứng theo đáp lại: “Này, nói như vậy đập tiền vào mặt người ta cũng phải có kỹ thuật…”
“Không sai.” Dáng dấp của Đức Âm nghiễm nhiên như một đại tông sư, khí độ cao nhiên nói: “Đầu tiền phải có cảm giác được độ dày của ngân phiếu trên tay, tiếp theo lúc hất tay cũng phải đúng chuẩn góc độ yêu cầu, đập vào mặt người ta phải nghe được tiếng vang, ngân phiếu rơi xuống phải có được hiệu ứng hoa lệ. Tất cả đều phải tính toán và luyện tập cực khổ mới có thể đạt được.”
[Nói xem ai lại đi học cái đó chứ…]
“A a a a a!” Long Sách tuyệt vọng đập đầu vào bàn. Tại sao hắn lại phải nghe thấy những thứ mất hết thể diện như vậy chứ!!! “Tốt lắm. Hôm nay uống tới đây thôi, có thể trở về.” Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước xuống lầu.
“Về sau tuyệt đối không để hắn uống!!” Long Sách và Lý Tư Hàm nhìn nhau, cùng quyết định.
Long Sách lưu lại trả tiền, đến lúc lấy tiền thối xong mới phát hiện Đức Âm đã sớm chạy không thấy bóng dáng. Vì vậy hắn và Lý Tư Hàm chầm chậm trở về, hỏi giữ cửa thì biết Đức Âm đã về từ lâu rồi.
..
Sáng hôm sau, Mộ Dung Đức Âm tỉnh dậy trên giường lớn của mình. Hắn là siêu cấp cao thủ, dù có giải rượu thì vẫn mơ hồ nhớ được sự điên rồ tối hôm qua của mình. Hắn cảm giác không ổn, hình như đã làm chuyện gì đó còn đáng sợ hơn cả bơi trên sàn nhà. Vậy nên hắn lập tức rửa mặt rồi đi tìm Long Sách.
Long Sách đang cùng các sư đệ thương lượng về chuyện sư phụ tỷ võ đã lâu như vậy còn chưa chịu ngừng, lúc này Đức Âm đột nhiên tới cửa, ôm quyền khom người nói: “Mộ Dung Đức Âm cầu kiến huynh trưởng.”
“Trời!” Long Sách khép lại cây quạt, gõ gõ ba cái trong lòng bàn tay rồi hít sâu một hơi, xa xăm nói: “Hai mươi năm, hai mươi năm. Đức Âm, đây là lần đầu tiên ta cảm giác được tôn vinh của một thân huynh trưởng.”
Một đám sư đệ mạc danh kì diệu nhìn đôi mỹ ngọc huynh đệ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Huynh trưởng, là ngu đệ không tốt, từ trước đến giờ đã làm huynh trưởng không vui. Không biết huynh trưởng có rảnh rỗi để nói chuyện một chút hay không?” Đức Âm tôn kính nói.
Mộ Dung Long Sách bèn nói với mọi người: “Chư vị, ta đi chốc lát.” Vì vậy bỏ lại một mảng nghị luận ồn ào, đi theo Đức Âm đến một nơi yên tĩnh.
“Ngươi muốn hỏi tối hôm qua ngươi đã làm chuyện mất mặt gì phải không?” Long Sách từ trên cao nhìn xuống, chắp tay sau lưng hỏi.
“Vâng.” Đức Âm có mấy phần phiền muộn.
“Ngươi không làm gì cả, chỉ là cùng ta và Lý Tư Hàm trò chuyện, thuận tiện cầm ngân phiếu đập mặt chúng ta, giống như khi ngươi giới thiệu với chúng ta nửa ngày về việc ‘Làm thế nào để dùng phương pháp hoa lệ nhất đập tiền vào mặt người’ thôi.” Long Sách cười nhạt nói. Lần này đến phiên hắn đắc ý.
“…” Mộ Dung Đức Âm trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: “Giết Lý Tư Hàm diệt khẩu đi.”
“Não thối!” Long Sách lạnh lẽo tà liếc hắn, “Muốn ta đem cái chuyện mất mặt này giải quyết thì về sau phải nghe ta.”
“Hừ. Ta cũng biết các ngươi lão hồ ly này chẳng có chuyện gì tốt. Đành vậy. Sớm muốn gì cũng cho các ngươi nếm mùi lại!” Đức Âm hừ lạnh.
“Muốn chúng ta say cũng không có dễ dàng như vậy đâu!” Long Sách dùng cây quạt chọt chọt bờ vai của hắn, “Ngươi. quá. non! Cả đời ngoan ngoãn nghe theo lời của huynh trưởng là được rồi! Cái gì cấp trên! Cái gì ban thưởng! Ngươi chỉ đáng làm tiểu đệ đệ cả đời nghe theo lời ta mà thôi!”
“… Hừ.” Đức Âm ấm ức nhìn hắn. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, hắn coi như đã biết đố tửu là một trò rập bẫy.
Long Sách nhìn hắn hậm hực cảm thấy tâm tình đặc biệt thoải mái. Hắn hít thật sâu một hơi không khí mát mẻ của buổi sớm, ngâm nga một tiểu khúc đi trở về. Mộ Dung Đức Âm thì u ám trở về viện của mình. Bọn họ mới vừa chia tay chưa được bao lâu thì nghe thấy đại điện nghị sự không xa nơi đây truyền đến tiếng nổ sụp đổ. Xem ra mấy lão tiền bối giao thủ cả đêm không mệt mỏi, thậm chí sức phá hoại càng lúc càng lớn.
Long Sách nhức đầu xoa bóp trán, cắn răng nghĩ thầm. Dù gì Cầu Bại lão nhân cũng là sư phụ của mình, là một nhân vật trọng yếu của võ lâm. Lần này coi như là đầu tư cho danh dự đi, mặc kệ đi. Vậy nên đành đem cảm giác đau lòng ném qua một bên, cũng tiện tay tìm ảnh vỠtới để cho gã đi tính toán tổn thất cũng như dự trù sửa chữa.
Mộ Dung Đức Âm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bốn tuyệt thế cao nhân từ đại điện sắp sụp đổ bay ra, hướng đến vườn hoa của Mộ Dung sơn trang. Có vẻ như bốn vị tiền bối đánh nhau đỏ mắt đã không để ý gì đến địa hình xung quanh nữa, trong lòng chỉ có mỗi tư tưởng tranh cường háo thắng mà thôi. Thế nên rất nhanh mảng vườn hội tụ kỳ trân dị thảo khắp thiên hạ, được cắt tỉa nghệ thuật vô cùng tinh mỹ kỳ diễm của Long Sách ầm ầm vang lên tiếng sụp đổ. Bốn đạo thân ảnh càng đấu càng xa, có vẻ như đến Mộc Âm Tuyền, suối nước nóng của Đức Âm.
“A a a a a a!!!” Mộ Dung huynh đệ hai người đồng thời ôm đầu hét to. Vì vậy để mặc một đám đệ tử của Thiên Dật Môn đang ngồi chờ, Mộ Dung huynh đệ lập tức đuổi theo vòng chiến.
Bây giờ bốn vị tiền bối đã đấu đến nơi xây dựng bạch ngọc quần điêu bồn cầu, Bài Ưu Các vẫn chưa hoàn công. Sau khi phá hủy những cảnh điểm trọng yếu nhất của Mộ Dung sơn trang, bốn vị tiền bối đã tới gần cảnh quang sắp khánh thành này, càng đánh càng cao hứng nên không có ý tứ gì muốn ngừng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, xem ra phân nửa của Mộ Dung sơn trang sẽ bị tàn phá hoàn toàn.
“Bốn lão già kia không biết mệt sao!! Ta ở U Linh sơn trang cũng chỉ ở một mảnh đất mà tỷ võ thôi! Thật không biết đạo lý gì cả!!” Mộ Dung Đức Âm cả giận nói.
“Mấy lão đầu tử chết tiệt không biết quý trọng mồ hôi xương máu của người khác sao!!” Mộ Dung Long Sách phát điên.
“Muốn ta đi ngăn bọn họ lại không?” Mộ Dung Đức Âm nói.
“Đừng! Ngươi lấy một địch bốn quá thua thiệt, nhỡ bị thương thì làm sao?” Long Sách đưa tay ngăn cản hắn, “Kệ đi. Coi như là nhân tiện xây lại sơn trang rộng hơn. Bất quá chi phí ta sẽ không chi hoàn toàn mà để hoàng đế ghi nợ.”
“Ầy.” Mộ Dung Đức Âm nhìn phòng bạch ngọc bồn cầu quần điêu của mình cuối cùng khó tránh khỏi vận mệnh bị bốn vị tiền bối phá hủy, chỉ có thể ngắm cảnh mà thở dài.
——
Ba ngày sau, Mộ Dung sơn trang hoang tàn rốt cuộc cũng đã thấy được ánh sáng bình mình. Bốn vị tiền bối đã hết hứng thú, bất quá hậu quả của việc hưng phấn quá mức là có một vị tiền bối kiệt lực viên tịch, được an táng ở trên dãy núi phụ cận còn ba vị tiền bối khác trọng thương hấp hối. Cầu Bại lão nhân thoi thóp, cuối cùng đem lệnh bài chưởng môn giao cho Long Sách, nói cho hắn biết mình vì chữa thương nên tương lai có thể sẽ bế quan mười năm. Chưởng môn của Thiên Dật Môn từ đó do Long Sách đảm nhiệm. Một đám đệ tử khóc lóc lê thê, rồi một vài người đem sư phụ mang đi còn một số khác chọn lựa bước chân vào giang hồ.
Long Sách nhận được tấm lệnh bài vuốt ve nó một trận. Mặc dù đệ tử của Thiên Dật Môn không nhiều lắm nhưng có lệnh bài kia chứng tỏ các đệ tử mỗi người thân mang tuyệt kỹ sẽ do mình sử dụng, không thể chống lại lời mình, tương đương với bản thân có thêm một phần trợ lực nên trong lòng Long Sách rất tự đắc.
Đám người Mộ Dung Đức Âm vì sơn trang đa phần bị hư hại, không thể không tập trung đến một viện còn nguyên vẹn. Mộ Dung Long Sách tiễn người của Thiên Dật Môn xong, đối mặt với sơn trang hoang tàn nghĩ thầm, trang viên như vậy còn chờ cái gì mà địch nhân không xâm nhập vào chứ. Phải nhanh chóng vào kinh sẽ tốt hơn, đỡ phải phân tâm đối mặt với một mảng phế tích. Vì vậy nên hắn bắt đầu lên kế hoạch cùng Lý Tư Hàm vào kinh.
Kế hoạch của Long Sách đầu tiên là để cho một nhóm ảnh vệ và tùy tùng đi vào kinh trước, mình và Lý Tư Hàm, Đức Âm sẽ dịch dung cải trang đi theo đường nhỏ, che dấu tai mắt người. Mộ Dung Đức Âm vừa nghe nói chuyến đi này sẽ nguy hiểm trùng trùng liền có chút nóng lòng. Sau khi trở lại phòng của mình, hắn vội lấy bảo kiếm và y phục dạ hành, bình nước, lương khố, sách thuốc đủ thứ mà Ngũ Bảo cùng Tri Thu đã chuẩn bị sẵn cho mình. Tri Thu ngây ngốc hỏi: “Công tử, thân thể ngươi yếu như vậy sao còn muốn mang theo kiếm mà không giao cho thị vệ?”
“Công tử chỉ là tùy thân mang theo để ngừa vạn nhất mà thôi.” Ngũ Bảo coi thường nha đầu cái gì cũng không hiểu này, nó cầm bảo kiếm đưa lên, nhân tiện có kèm thêm thanh chủy thủ. Mộ Dung Đức Âm để chủy thủ vào trong ngoa tử của mình, sau đó đổi một thân trang phục soi thử trước gương.
Cuối cùng đã tới lúc lên đường, trời còn chưa sáng thì Mộ Dung Đức Âm đã dậy, đánh thức Ngũ Bảo và Tri Thu chuẩn bị hành lý. Ngũ Bảo chuẩn bị cho hắn một cái túi để Tri Thu đeo lên còn chính mình đẩy xe lăn của Đức Âm, đưa hắn đến chỗ Long Sách.
Mộ Dung Long Sách và Lý Tư Hàm còn chưa rời giường, lúc này trời vẫn lờ mờ. Tri Thu xách lng đèn dò đường, khi đến trước cửa phòng Long Sách, Đức Âm được Tri Thu đỡ dậy đứng lên khỏi xe lăn, rầm rầm đập cửa.
Mắt Long Sách còn nhắm tịt, mặc tiết y tới mở cửa lôi Đức Âm đang hưng phấn quá mức đi vào rồi nói với Tri Thu và Ngũ Bảo: ” Sau khi trời sáng đến đón chủ tử các ngươi!”
Ngay sau đó xoay người nói với Đức Âm:
“Ngươi bày trò gì?! Bây giớ mới có mấy giờ?! Ngồi bên kia chờ ta ngủ đủ đi!”
“Đồ trùng lười, lên đường là chuyện trọng đại như vậy mà ngươi lại không lo chuẩn bị nhanh lên!” Đức Âm ngược lại nghiêm túc nói.
“Đồ nhà quê chưa biết mùi đời ngươi!” Long Sách đem chăn trên giường mình ném lên đầu Đức Âm, “Tìm chỗ ngủ đi! Đừng quấy rầy ta! Ngươi có biết tối qua ta bận rộn đến mấy giờ không?!”
Đức Âm quả nhiên ngoan ngoãn không nói, tự bò lên nằm trên sạp giường nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Bị đuổi giết trên đường đi, đến tuột cùng, là cái dạng gì? Đức Âm vẫn kích động suy nghĩ về vấn đề này. Không thể trách được, hắn bị ba cái tình tiết truy sát trong truyện bi kịch của Long Sách đầu độc.
Lúc Long Sách rời giường thì ngược lại, Đức Âm lại khò khò ngủ thiếp đi. Long Sách gõ hắn tỉnh, đem hắn dạy dỗ thông suốt sau đó ngồi xuống giúp Đức Âm mang giày. Hắn không vội xỏ giày vào mà nắm chân của Đức Âm xem một chút: “Đức Âm, ngươi lâu rồi không có cắt móng chân, để dài như vậy lúc đi đường núi sẽ bị đau. Ta cắt móng chân cho ngươi. Thật là, để cho ngươi sử dùng thiếp thân người hầu có nhiều kinh nghiệm một chút ngươi lại không nghe, đi dùng hai tiểu mao hài cái gì cũng không biết bắt ta phải quan tâm.” Vì vậy Long Sách cầm cắt móng tay, cẩn thận làm móng cho hắn.
Mộ Dung Đức Âm nhìn dáng vẻ của Long Sách, ánh mắt trở nên nhu hòa, thấp giọng nói: “Là do đại ca khéo tay mà.”
“Hừ, ngươi cố ý chứ gì!” Long Sách cầm bàn chân của hắn hỏi: “Ngươi không bao giờ đi ra xa khỏi cửa, chân đi đường nhiều sẽ bị rộp lên. Chỗ nào ta có thể bế ngươi thì sẽ bế, cũng không chỉ là che dấu tai mắt người không, bị phồng rộp thật sự không thoải mái đâu!”
Lý Tư Hàm đứng ở cửa khe khẽ thở dài, vốn là hắn muốn kêu Long Sách lên đường nhưng cuối cùng không gõ cửa nữa. Hắn quả thật không bằng Long Sách. Cảm giác thất bại trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Trên đời có thể tỉ mỉ chiếu cố Đức Âm như thế, sợ chỉ có một mình Mộ Dung Long Sách mà thôi!