Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

chương 84: diễn thuyết trước mặt ngàn người sẽ làm chân người ta mềm nhũn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 khúc dạo đầu thêm vào, cái gọi là ngôi thứ nhất.

Chuyện kể rằng, Mộ Dung Long Sách gần đây mới vừa viết mộ bộ tiểu thuyết chuyện tình bi thương ngôi thứ nhất, cũng là một bộ lấy cảm hứng từ chuyện tình yêu đầy đau thương giữa huynh đệ, nội dung xoay quanh nỗi khổ đau day dứt dưới góc nhìn của Thượng Đế, chỉ là cảm giác đau lòng, thống khổ mỗi từ mỗi chữ sẽ dùng mấy trăm lần, tỷ như “Ta gắt gao ôm lấy ngực, nhìn khuôn mặt của Âm nhi, hắn vẫn một mực vô tình như trước, chỉ có mỗi mình ta lòng đau như cắt.

Lúc này, tuy mặt ngoài Âm nhi không nói, nhưng trong lòng đã có nhè nhẹ khổ sở, hắn đối với ta tuy rằng có hận, nhưng lại mang theo một loại tình tố khó có thể dứt bỏ dù sao thì, ta cũng là huynh trưởng của hắn. Ta biết ta từng khiến hắn bị thương tổn, cái loại thương tổn này dù đổi lại là bất luận kẻ nào tuyệt đối cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho ta, ta cũng không yêu cầu xa vời có được sự tha thứ của hắn, ta chỉ cảm thấy đau đớn thấu xương, thì ra trên đời này nỗi đau đả thương người ta nhất chính là đau lòng… …”

Sau khi viết xong, hắn đưa cho Mộ Dung Đức Âm xem, để cho Mộ Dung Đức Âm cũng luyện tập viết quyển một, sau đó hai huynh đệ có thể tỷ thí với nhau.

“Cái này thì có gì để luận bàn.” Mộ Dung Đức Âm lật sách nói, “Vì cái gì hình tượng của ta ở trong sách lại thảm như vậy, thật vất vả cũng chờ được ngày cuối cùng có được người mình yêu vừa phải buông tha mọi thứ trở thành chuột chạy qua đường bị người đuổi đánh, cuối cùng còn chờ hai mươi năm nữa mới có cơ hội ở cùng một chỗ với người yêu? Vì cái gì trong sách hai người không hiểu ra sao bị ngược tới ngược đi?” “Trước hết cứ luyện tập dựa theo nội dung giới thiệu vắn tắt dùng ngôi thứ nhất lấy nhân xưng là ‘ta’ để kể lại câu chuyện cho ta, ngoài cái này ra ngươi không cần quan tâm! Bằng không ngươi tự mình đàm phán với người Bắc Cương! Ta cũng không cần phải làm quản sự bên ngoài của ngươi!” Long Sách ôm cánh tay nói.

Vì thế ngày hôm sau Đức Âm giao bài tập.

Long Sách mở ra vừa nhìn, chỉ thấy hắn viết nội dung giới thiệu vắn tắt là: “Trong quyển sách, ta cùng hắn cãi nhau lần, xx lần, hắn bị thương lần, ta bị thương lần, ta lưu lại di chứng, hắn không lưu lại ta cùng hắn ẩu đả lần, cùng nhau ở một chỗ thời gian là ngày, lọt vào ám sát lần, trong quyển sách không có bất kỳ một cái nào cảnh tượng nhắc tới giống như nhà xí, cho dù ta cùng với hắn bị nhốt ở trong nhà giam của kẻ địch bảy ngày bảy đêm một giọt nước cũng chưa từng ra quyển sách thiếu hụt văn hóa nhà xí, các độc giả dưới mười tám tuổi thận trọng trước khi xem. Để tránh lưu lại bóng ma trong lòng.”

“Đức Âm, trời cao ban cho ngươi cái dung mạo đẹp như thế quả thật đó chính là một sai lầm!” Long Sách đem trang giấy xé nát nói. 】 Vốn là hoang mạc bão cát khôn cùng, nhưng ở bên trong tự nhiên lại xuất hiện một cái ốc đảo hình trăng non màu xanh lá mạ, nhìn từ xa còn không có vấn đề gì, nhưng khi càng ngày càng lại gần thì phát giác mảnh ốc đảo kia xanh um tươi tốt, quy mô không nhỏ, thậm chí có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách.

Hiện giờ khí trời sa mạc lạnh khủng khiếp, ấy vậy thế mà lại có một chỗ thần kì như vậy, cây cối cao lớn tốt tươi, nước suối không cạn, thật là khiến cho người ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ, mà trong ốc đảo kia có một tòa lầu các lờ mờ đứng sừng sững, nói rõ nơi này chính là nền móng của bá chủ Bắc Cương —— nơi này nằm sâu ở bên trong hoang mạc, nếu không phải có người dẫn đường, chỉ sợ ở bị lạc đường đến chết cũng khó mà tìm thấy.

Mộ Dung Đức Âm bị trực tiếp nâng vào bên trong đại điện ốc đảo, chỉ thấy mạch nước ngầm ở Bắc Cương điều động trận thế với quy mô khổng lồ ra để mà nghênh đón hắn, đội ngũ chỉnh tề, khiến cho khuôn mặt Mộ Dung Đức Âm ở dưới lớp mặt nạ có chút động dung, mà sự xuất hiện của hắn, đối với những người nơi này mà nói cũng là sự thể nghiệm có chút mới mẻ—— quần áo Mộ Dung Đức Âm trắng tinh như tuyết không nhiễm phàm trần, bóng bẩy ngồi ngay ngắn ở bên trong xe lăn, trên mặt lại khoác lớp mặt nạ dữ tợn, làm cho người ta miên man suy đoán tướng mạo của hắn đến tột cùng vì sao?

Tiến vào đại điện Bắc Cương khí thế bàng bạc, người mặc hắc y ngồi thẳng bên trên bảo tọa trước điện chính là tôn chủ —— Thác Bạt Vũ Tôn, làm Mộ Dung Đức Âm trong nháy mắt phải sửng sốt chính là, cái tên Thác Bạt Vũ Tôn kia không ngờ là cái ——————

Thân thể nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt, người thanh niên thanh khiết đẹp đến dị thường! Người nọ đẹp trong trẻo như thế nhưng cố tình lại tỏa ra hơi thở lạnh lùng, mắt như sao mờ trong đêm đông, cả người giống như ngâm ở trong đầm hàn ngọc lạnh. Nếu không phải Mộ Dung Long Sách ngày thường đã quen nhìn Đức Âm, tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái bị hắn gọi hồn. Cái loại sắc đẹp này đã có tư cách đứng cùng cấp bậc với Đức Âm, nhưng nhìn thấy mọi người chung quanh đứng đó từ sớm đã bị tôn chủ mê hoặc, thì chỉ biết là cái loại mỹ nhân cấp bậc này đã miễn dịch với mỹ mạo rồi! Mỹ nhân kế của Đức Âm đã định trước là một hồi bi kịch!

Mộ Dung Long Sách liên tục thay Đức Âm thầm than hỏng bét cả rồi, nhưng mà Mộ Dung Đức Âm vẫn chưa thức thời vươn tay đem lớp mặt nạ của mình làm trò trước mặt mọi người từ từ kéo xuống.

Mặt nạ cởi ra, dung mạo Mộ Dung Đức Âm khoan thai khuynh quốc hoàn toàn hiện ra, làm cho tất cả mọi người ở đây nhất thời hơi thở bị kiềm hãm, nhưng mà hắn và Thác Bạt Vũ Tôn ngay trước mặt, giống như Nhật Nguyệt Tranh Huy, mỗi người mỗi vẻ, mọi người chỉ cảm thấy như hưởng hết may mắn trên đời, nhưng lại không thể ở sâu trong mắt lãnh mỹ nhân nhìn ra được dù chỉ một chút ít động tâm, cũng như Đức Âm nhìn thấy mỹ nhân tâm lặng như nước.

” Thiếu chủ Ma giáo, Mộ Dung Đức Âm.” Mỹ nhân lạnh lùng thản nhiên nói, “Không quảng đường xa ngàn dặm tìm đến Thác Bạt, chính là muốn tự mình thu phục Thác Bạt Vũ Tôn?”

“Đức Âm vốn là có ý đó.” Mộ Dung Đức Âm nói chuyện rõ ràng, giữa hai người nhất thời có ý đọ sức ngầm, Mộ Dung Long Sách nhìn ở trong mắt, trong lòng kêu to không ổn.

Thác Bạt Vũ Tôn nhàn nhạt cười: “Muốn bổn tọa quy phục, ngươi có bản lĩnh sao?”

“Sao không tự mình thử một lần?” Mộ Dung Đức Âm nói.

Lời còn chưa dứt, chưởng kình củaThác Bạt Vũ Tôn ép tới! Mộ Dung Đức Âm ngồi ngay ngắn xe lăn, không tránh không né, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, chưởng lực lướt qua ngực, mà hắn ngay cả tay cũng không nâng, gắng gượng chịu chưởng lực hùng hậu này. Sắc mặt của hắn không thay đổi, ung dung tự tại, tơ máu từ từ chảy xuống khóe miệng, khiến Mộ Dung Long Sách nhất thời lòng đau như cắt —— hắn biết Đức Âm công lực chưa khôi phục, một chưởng này quả thật dồn sức, nhưng mà mình không thể rối loạn! Ở trước mặt địch nhân nhất định phải tuyệt đối bảo trì sự bình tĩnh!

Vì thế mạnh mẽ áp chế đau lòng, chỉ là quyền tay nắm thật chặt, móng tay hãm sâu ở lòng bàn tay, bấm ra máu.

“Quả nhiên đủ trấn tĩnh.” Thác Bạt Vũ Tôn nhẹ nhàng gõ tay vịn, thoáng tỏ vẻ tán thưởng, người ở chỗ này cũng nhao nháo bàn tán người nào cũng biết một chưởng kia của tôn chủ có thể đánh gãy cột cung điện hai người ôm! Mộ Dung Đức Âm thậm chí ngay cả chắn cũng không chắn!

Mộ Dung Đức Âm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Vũ Tôn xưng hùng Bắc Cương, sao không hợp tác cùng Đức Âm?”

“Cùng ngươi hợp tác, giúp ngươi ra hồn, tương lai để tranh hùng với ta sao? Thác Bạt tuy rằng tôn thờ thuỷ tổ Thiên Võng, nhưng mà ngươi còn chưa có tư cách kia. Nhưng nếu như ngươi cúi thắt lưng cầu ta, ta có lẽ sẽ xem xét.” Lời của Thác Bạt Vũ Tôn nói bá đạo mười phần, cùng bề ngoài của hắn cực kỳ không hợp.

Mộ Dung Đức Âm trầm ngâm, một chưởng vừa rồi hình như làm tim phổi của hắn bị thương, hắn đột nhiên che miệng ho nhẹ, trận ho khan này cực kỳ ẩn nhẫn, nhìn ra hắn bị thương cực kỳ khó chịu, khó chấp nhận.

Long Sách chỉ thiếu điều nước mắt chưa rơi xuống mà thôi, yên lặng chìa một bàn tay giúp hắn vỗ lưng. Ho khan thật lâu sau, Mộ Dung Đức Âm buông tay áo, cổ tay áo tuyết trắng có loang lổ vết máu, mới vừa rồi đúng là ho ra máu, nhưng là hắn đem ống tay áo không chút dấu vết che dấu, đưa tay đặt ở trên lan can, hỏi: “Ý tứ của tôn chủ là, nếu như ta cúi đầu, là hợp tác hay sao?”

Thác Bạt Vũ Tôn đem cử động của hắn nhìn ở trong mắt, sắc mặt lại giật giật, không biết hắn vì sao động dung, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới nói: “Bắt thóp lời ta nói, đầu óc khá đấy, bản tôn từ trước đến nay nói lời giữ lời, sẽ không đổi ý, để ta nhìn thử xem thiếu chủ sẽ cúi đầu như thế nào.”

“Khụ khụ… Tôn chủ muốn ta dùng phương thức như thế nào để cúi đầu?” Mộ Dung Đức Âm ngón tay vươn tới bên môi, trong lời nói thỉnh thoảng có tiếng ho nhẹ bật ra.

Thác Bạt Vũ Tôn vùng xung quanh lông mày cũng nhíu hết cả lên, hắn lạnh lùng nói: “Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”

Mộ Dung Đức Âm ho nhẹ hai tiếng, nói với Long Sách: “Đỡ ta.”

Long Sách theo lời đi tới bên cạnh hắn, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm làm trò ngay trước mặt nghìn người, hai tay đem hai đùi đầu gối theo thứ tự nâng lên, kéo hai chân đặt trên hai bàn đạp lần lượt đặt tới trên mặt đất, rõ ràng là hai chân không nghe theo sai sử, tức thì hắn đỡ tay vịn, được Long Sách đỡ ôm run rẩy đứng lên, thân thể lắc lư mãnh liệt, chân rơi xuống đất cũng nghiêng ở một bên, bộ dạng giống như là xoay vặn.

Long Sách vội vàng dùng chân đẩy thẳng cái chân đang nghiêng của hắn, cũng đem toàn bộ sức nặng thân thể của hắn đều dồn hết ở trên người mình, nói là giúp Mộ Dung Đức Âm đứng vững, không bằng nói là Long Sách đang ôm hắn ——bộ dáng này khiến người thấy tất cả đều phải thổn thức, tiếc hận thay cho vị thiếu chủ phong thái tuyệt diễm kinh động, khí độ phi phàm này.

Ngay cả Thác Bạt Vũ Tôn cũng không khỏi lăn tăn nói: “Đáng tiếc.”

“Khiến cho tôn chủ nhìn phải bộ dạng xấu xí, thật sự là chê cười.” Mộ Dung Đức Âm lại không thèm để ý, dùng ánh mắt ý bảo Long Sách đỡ chính mình “đi” đến bậc thang phía trước, Long Sách nửa ôm nửa kéo, đi được ba bước rồi, chỉ thấy Đức Âm thế nhưng nói: “Đánh đầu gối của ta.”

Long Sách cả kinh, bất chợt hiểu được, lập tức đầu ngón tay bắn ra, hai luồng khí kình sẽ không đả thương người đánh tới trên đầu gối cứng ngắc của Đức Âm, khiến cho hai đầu gối của hắn gập lại xụi lơ xuống, chỉ thấy vạt áo trắng như tuyết một mỹ nam tàn tật rõ ràng ngay cả tự mình đứng vững cũng không thể làm được thế nhưng lại dùng cái loại phương pháp đặc thù này để quỳ xuống, chỉ là khi hắn quỳ cũng phải có người nâng mới có thể không ngã, mà tư thái của hắn không chút nào giống như là đang quỳ gối, lời nói từ trong miệng hắn phun ra lại càng giống như là bị ép buộc: “Mộ Dung Đức Âm tình nguyện thực hiện ý muốn của Vũ Tôn, không biết Vũ Tôn có nguyện ý nhận lấy thành ý của tại hạ hay không?”

Thác Bạt Vũ Tôn lập tức đứng lên, lạnh nhạt nói: “Thiếu chủ quả nhiên thật độc! Ủng hộ ta là việc chính, nhưng cái miệng lại mượn cớ nói dã tâm của ta khôn cùng, muốn như vậy để đạt được mục đích biến Bắc Cương trở thành một nhánh trong Ma giáo sao?! A, uy lực của thiếu chủ, Vũ Tôn xin lãnh giáo!”

“Khụ khụ…” Mộ Dung Đức Âm cười cười, chỉ là hình như thể lực đã tới điểm cực hạn, thương thế khó có thể nén xuống, tiếng ho khan càng ngày càng tán vụn, máu tươi từ khóe miệng càng ngày càng tràn ra một nhiều, nhỏ giọt nổi bật trên thềm bậc thang, có chút kinh người nhưng lại vẫn đang kiên trì nói: Khụ khụ… một chưởng của tôn chủ tới dễ dàng, làm sao không khiến cho Đức Âm phải tận hết sức? Khụ… Khụ khụ…”

Khi nói chuyện lấy tay che miệng, máu tươi vẫn đang từ chỗ khe hở chảy xuống, Long Sách vội vàng lấy khăn tay ra cho hắn, chỉ là mặc dù bị thương nặng như thế như thế nhưng ánh mắt Mộ Dung Đức Âm vẫn rất bình tĩnh, đúng mức, thực là làm cho người ta thuyết phục!

Thác Bạt Vũ Tôn tựa hồ buồn bực vì hắn không ngừng ho khan, rốt cục đứng dậy nói: “Xem ra thiếu chủ hôm nay đi đường mệt nhọc, chuyện khác không bằng chờ thiếu chủ nghỉ ngơi rồi hẵng nói sau.”

Dứt lời liền đứng dậy rời đi, mọi người lập tức cùng đồng lòng kêu lên cung tiễn.

Trong đại điện người dần dần tản ra, thân thể của Mộ Dung Đức Âm đột nhiên khẽ nghiêng, ngã lệch ở một bên, Long Sách ôm hắn thật chặt, nức nở nói: “Âm Âm… Cục cưng… Ngươi đừng dọa ca ca… Ca ca sẽ chữa thương cho ngươi…” Hắn bi thiết lại nóng lòng, dĩ nhiên xưng hô dễ gọi trước đây cũng nói ra miệng.

“Ca… Ta mệt mỏi quá… Ta… đã gắng hết sức…” Đức Âm hé môt đường nơi khóe mắt, buồn bả cười.

“Đừng… Đừng nói chuyện… Cục cưng… đừng sợ… Có ca ca ở…” Long Sách khóc không thành tiếng, run rẩy dùng bàn tay để ở hậu tâm của hắn, không ngừng chuyển vận nội lực.

Một gã bí mật quan sát gần đó lúc này từ bên hông cánh cửa đại điện lặng lẽ đi ra, hướng Thác Bạt Vũ Tôn hồi báo. Cũng hỏi thêm: “Chủ thượng, có cần phái người tiếp tục giám thị bọn hắn không?”

Thác Bạt Vũ Tôn nói: “Không cần, ở trên địa bàn của ta, không sợ bọn họ có động tác gì, rút hết người về, để Mộ Dung Đức Âm giữ lại một tia tôn nghiêm đi. Cái này xem như kính ý ta đối với hắn. Khụ khụ…”

Hắn nắm tay thành quyền để gần sát bên miệng, thế nhưng cũng ho khan.

“Giường thật là thoải mái.” Mộ Dung Đức Âm nằm ở trên giường lớn thưởng thức phòng ngủ hoa lệ.

Mộ Dung Long Sách thì đang kiểm tra bốn phía có người giám thị hay không. Mộ Dung Đức Âm nói cho hắn biết không có, bởi vì cảm giác của hắn so với Long Sách nhạy bén hơn nhiều.

“Đức Âm, thật sự không còn hả?” Long Sách dán sát lại đây, nhỏ giọng nói, “Ngươi hôm nay quả thực hù ca ca chết mất! Ta lại giúp ngươi trị liệu tổn thương một lát nữa đi!”

“Không có việc gì, không phải chỉ là một chưởng thôi sao? Ta bức ra máu phun ra so với việc vận chưởng lực hóa giải càng tốn sức hơn.” Đức Âm cởi bỏ quần áo, tuy rằng lng ngực bị chụp có chút máu ứ đọng, nhưng mà chưởng lực sớm đã bị hắn tiêu trừ mất hết rồi.

“Ngươi ho khan làm ta rất sợ …” Trong lòng Long Sách vẫn còn hãi, “Ta giúp ngươi xoa xoa ngực đi, mặt mày xanh mét … Làm sao ngươi ho khan nhiều lần như vậy a?”

“Ngươi không phải từng nói với ta rồi sao, mỹ nhân sắc mặt tái nhợt nhất định đều có bệnh không tiện nói ra, có bệnh không tiện nói ra phần lớn đều là do có tật xấu ho khan còn có đánh hắt xì nữa, ho khan, ngáp đều là chứng bệnh sẽ lây, chỉ cần có một người làm, người khác cũng sẽ không tự chủ được phải làm theo, cho nên ta ho khan, cũng dẫn tới việc Thác Bạt Vũ Tôn ho khan. Ngươi nhìn hắn vài lần đều bị ta dẫn dắt tới nhịn không được muốn ho khan, hừ hừ, giảm bớt ít chuyện hắn sẽ chít chít méo mó với ta không dứt, ta cũng không biết phải nói cái gì với hắn … A… Thật khẩn trương… Lần đầu tiên nói chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy… Không biết người ta sẽ nghĩ về ta như thế nào… Thật đáng ghét… Không biết nơi này cơm nước có thể có đãi ngộ cho khách quý thịt dê nướng hay không…” Đức Âm thả lỏng nói.

“Đức Âm, cái bụng của ngươi làm sao mà càng ngày càng đen vậy?” Mộ Dung Long Sách lấy tay chụp bụng của hắn.

Cho nên nói, tự tôn của Đức Âm.. …

Không cần vì hắn giữ lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio