Ác Ma Anh Hùng

chương 21: 21: chiến đấu ác liệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng còn chưa đợi Nhậm Kiệt trả lời, Dạ Nguyệt đã nheo mắt lại nói:

“Đừng tin hắn ta, một khi gia nhập Vuốt Quỷ thì thật sự sẽ không thế quay đầu lại được.”

“Mặc dù thế giới này có rất nhiều thành kiến với người có khế ước với ma quỷ, nhưng tổ chức Trấn Ma sẽ không bao giờ ra tay với thân phận của cậu, chỉ cần trong lòng cậu tích cực, tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn thì có là người có khế ước với ma quỷ thì làm sao?”

“Tỏi luôn tin rằng, sức mạnh vốn không có sự phân biệt giữa thiện và ác mà chỉ có người điều khiển sức mạnh.”

“Có lẽ chúng ta không thể nào lựa chọn số phận của mình, nhưng chúng ta có thế lựa chọn trờ thành một người như thế nàol”

Vừa trở thành chiến binh gen, Nhậm Kiệt còn là người có khế ước với ma quỷ vô cùng đặc biệt, Dạ Nguyệt không muốn con đường anh đi chệch hướng ngay từ khi bắt đầu.

Lý Trần chế nhạo:

“Chỉ an ủi cậu ta thôi, nói ngon nói ngọt cũng vô dụng, cô không thể thay đổi được

hiện thực đâu.”

“Thằng nhóc! Chọn đi…”

Chỉ thấy vẻ mặt Nhậm Kiệt do dự, sau đó gãi đầu ngượng ngùng nói:

“Cáì đó… Tòi hỏi một chút, Vuốt Quỷ của chúng ta có thời gian thực tập không? Có hai ngày nghỉ cuối tuần không? Lương hướng thế nào? Tăng ca có được trả lương không? Làm việc trong những ngày lề tết có gấp ba lương không? Có ký hợp đồng lao động không? Có đóng năm khoản bảo hiểm và quỹ nhà ớ chứ?”

LýTrản:???

(?o?ẳếo?) “Mẹ nó cái gì hợp đồng lao động, năm khoản bảo hiếm và quỳ nhà ờ? Cậu tưởng bọn tôi là công ty đàng hoàng à?”

Vẻ mặt Nhậm Kiệt mất mát: “Hả? Vậy không đi, người đàng hoàng như tôi không thế đi làm ớ công ty không đàng hoàng được, tôi là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh vào đại học đấy!”

Anh lại không ngốc? Vuốt Quỷ này nghe có vẻ rất tăm tối, nếu thật sự đi theo hắn ta mới nguy hiếm.

Mà ba phát súng vừa rồi chắc chắn là có

ý định hủy hoại mình.

Dưới tình hình hiện tại, đứng về phía tố chức Trấn Ma còn đáng tin cậy hơn, đây là tổ chức chính thức, ít nhất nhân phẩm vẫn được đảm bảo.

Chỉ là Nhậm Kiệt không thể hiểu được, ngày hôm trước ông đây vừa trớ thành người có khế ước với ma quỷ thì hôm nay đẵ bị lộ rồi sao?

Làm sao người cúa Vuốt Quỷ biết được?

Trần Họa nóng nảy: “Nói nhảm với thằng nhóc này làm gì? Lấy trước đã rồi hẵng nói!”

Cô ta ấm ức cả một ngày đã không thế nhịn được nữa, hôm nay phải trả thù cho cái chết đang cận kề.

Lý Trản cười gằn: “Giết tố chức Trấn Ma trước! Hãy nhớ, tên nhóc đó phải sống!”

Trong lúc nói chuyện, chí thấy trên người Lý Trản tỏa ra ma khí đen ngòm, hai cánh tay lập tức biến thành thanh kiếm khổng lồ, lao thẳng về phía Dạ Nguyệt như tên bắn.

Cùng lúc này, bốn người Dạ Nguyệt thu gọn đội hình, bảo vệ Nhậm Kiệt an toàn ờ giữa.

“Chém kết giới sư trước! Diệp Hoài, giao

cho anh đấy!”

Chỉ thấy Diệp Hoài lập tức rút ra hai khấu AK47 với băng đạn 75 viên từ trong ngực.

“Được thôi, bốn đấu ba, lợi thế ờ tôi!”

Chớp mắt sau, Diệp Hoài nhảy lén, cả người bay lên không trung, hai khẩu AK phun lửa, b ắn ra một lượng đạn lớn, lao thẳng về phía kết giới sư.

Trần Họa nheo mắt: “Cắt… bốn đấu ba? Ngươi xác định?”

Chỉ thấy Trần Họa vung tay, hàng trăm bộ da người được ném ra.

“Tung da thành bình lính!”

Những mảnh da người này vừa tiếp đất lập tức thổi phồng đứng dậy, biến thành ác ma họa bì chỉ có lớp da bên ngoài, bên trong không có gì cả.

Chỉ thấy phần lưng của ác ma họa bì nứt ra, những xúc tu bằng thịt và máu mọc ra, với lưỡi kiếm ớ đầu, đang nhảy múa điên cuồng trong không trung.

Nữ học sinh và cô gái tập yoga mà Nhậm Kiệt gặp hôm nay đều có trong đội hình này.

Nhìn cảnh tượng này khỏi phải nói đáng sợ đến mức nợ.

“Lên! Lột da bọn chúng ra cho tai”

Hàng trăm ác ma họa bì lao như điên về phía mọi người.

“Keng”, thanh kiếm của Lý Trân chạm mạnh vào nguyệt đao của Dạ Nguyệt, tiếng va chạm chấn động đến mức khiến cho tai của Nhậm Kiệt ù đi, sóng không khí cuồn cuộn bay lên.

Lý Trản cười gằn, hai cánh tay kiếm chém điên cuồng, từng nhát kiếm lạnh lẽo lóe lên trong trung.

Tốc độ nhanh hơn ảo ảnh.

Dạ Nguyệt nghiến răng, ngưng tụ hai lưỡi kiếm đẵm máu, chiến đấu với Lý Trản.

Trong cảnh tàn sát khốc liệt, chỉ có những tia lửa tóe ra và tiếng keng keng không ngừng bên tai.

Trong lúc chiến đấu, trên người Lý Trản bất ngờ xuất hiện thêm nhiều vết thương.

Những giọt máu óng ánh tung bay trong không trung.

Chỉ thấy đôi mắt của Dạ Nguyệt đỏ

ngầu, dùng lưỡi kiếm đẫm máu chém mạnh vào những giọt máu đang tung bay.

“Máunổ!”

“Bùm!”

Những giọt máu của Lý Trản, bao gồm cả máu tươi trong cơ thể hắn ta, nổ tung trong nháy mắt.

Chỉ thấy Lý Trản bỗng nhiên phun ra máu, chảy máu từ bảy lồ, quần áo trên người đều nhuộm đầy máu tươi.

Nhưng vẻ mặt của hắn ta vần điên cuồng:

“Không đủí Hoàn toàn không đủ! Con khốn, mày không biết năng lực tự lành của người có khế ước với ma quỷ rất mạnh sao?

“Bọn tao là quỷ, ác quỷ không chết!”

“Phá vỡ ngàn lưỡi kiếm!”

Khỉ Lý Trân điên cuồng vung vẫy, lưỡi kiếm dường như biến thành một cơn bão ập về phía Dạ Nguyệt.

Cơ thế cô ấy lập tức bị chém lùi lại, trên người có thêm vài vết thương, lụa đen rách toạt, máu nhuộm đò áo sơ mỉ trắng.

Sau khi đẩy lùi Dạ Nguyệt, Lý Trản đưa

chân đá Nhậm Kiệt.

Trên chân kéo dài ra thành một thanh kiếm khổng lồ.

Mà Ngô Vân Thanh lại tức giận gầm lên, chặn lại.

“Nham tích trọng giáp!”

Khoảnh khắc sau, Ngô Vân Thanh trong hình dạng con người lập tức biến hình, cơ thể to lớn hẳn ra, trên người mọc ra vảy màu vàng đất, từ trong quần mọc ra một cái đuôi thằn lằn to chắc.

Cả người đều biến thành người thằn lằn màu vàng đất to lớn mạnh mẽ.

Lý Trản dùng chân kiếm chém thẳng lên người Ngô Vân Thanh!

“Keng”, tia lửa bắn tung tóe!

Ngô Vân Thanh bị chém bay ngay tại chỗ, bay vào trong nhà máy hóa chất.

Mà vào lúc này, trên người Vân Tiểu đứng bên cạnh Nhậm Kiệt phát ra sóng linh khí mạnh mẽ, cả người bắt đầu phát sáng.

Một bóng hoa hướng dương với khuôn mặt tươi cười xuất hiện ớ phía sau anh.

“Vùng đất ánh sáng mặt trời!1

Một lá chắn màu vàng lập tức hình thành, chặn chân kiếm của Lý Trản lại.

“Chị Dạ Nguyệt!”

Chỉ thấy Dạ Nguyệt bị đánh bay lại đứng dậy, máu tươi trào ra từ vết thương biến thành một ngọn giáo có màu máu.

“Cuồng huyết!”

Khoảnh khắc này, các mạch máu ẩn dưới bề mặt da trên người Dạ Nguyệt sáng lên màu đỏ, dưới hai mắt xuất hiện bóng mắt màu máu, những vệt máu kéo dài qua gò má cho đến sau đầu.

Cơ thế cô ấy lập tức biến mất ngay tại chỗ, biến thành một ngôi sao băng màu máu lao thẳng về phái Lý Trán.

Ngọn giáo màu máu đâm mạnh về phía hắn ta, Lý Trản chỉ kịp dùng kiếm đế đỡ.

“Ầm”, tiếng nổ chói tai, Lý Trản bị đánh bay ra ngoài.

“Báo vệ cậu ấy!”

Dạ Nguyệt phóng ngọn giáo về phía Lý Trản.

Mà nhóm ác ma họa bì cũng xông lên.

Vân Tiếu nghiến răng: “Triền long

phược!”

Những dây leo màu xanh mọc lên từ mặt đất, quấn quanh chân của những con quỷ sơn màu, nhưng nhanh chóng bị kiếm xúc tu cắt đứt.

“Lão Ngô! Nhanh lên? Quỳ tử quang vũ!”

Chỉ thấy hạt dưa trong bóng hoa hướng dương bay lên trời, biến thành mưa nhỏ, rơi trên người Ngô Vân Thanh và Dạ Nguyệt.

Mà lúc này Ngô Vân Thanh lại bay ra từ trong đống đổ nát.

“Đến đây! Đá!”

Từng khối đất đá vỡ ra khỏi mặt đất, đập mạnh về phía ác ma họa bì!

Mà chính Ngô Vân Thanh cũng dựa vào sự phòng thủ mạnh mẽ, giết nhóm ác ma họa bì.

Mà ác ma họa bì căn bản không thể gi ết chết, cho dù xé rách da cũng có thể nhanh chóng hợp nhất và tự phục hồi.

Trần Họa tránh trong nhóm ác ma họa bì, rất khó tìm được bản thể của cô ta rốt cuộc ớ nơi nào.

Cuộc chiến đấu ác liệt và điên cuồng

của người có khế ước với ma quỷ đã được thể hiện rõ ràng vào lúc này.

Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt Nhậm Kiệt đen thui.

Mình thát sư xui xẻo!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio