"Tôi, tôi không biết."
Người phụ nữ sợ hãi lắc đầu, vội vàng lui về phía sau.
Giang Triết hít thở thật sâu, lại hít thở.
"Người tới tìm cô là ai?"
"Tôi không biết."
Người phụ nữ lắc đầu.
"Không biết?"
Giang Triết cười lạnh, "Cuối cùng cô không cần ra vẻ cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ làm cho cô chịu không nổi."
"Tôi thật sự không biết. Người kia nói cho tôi biết, hắn đang trên đường tìm người, vừa đúng gặp tôi, nói là tôi nhìn không giống như là người nói dối."
Giang Triết hết sức khống chế chính mình, hai tay của anh nắm với nhau thật chặt.
Anh hoài nghi hiện tại mình thật sự có xúc động giết người, xúc động giết chết người phụ nữ này.
Anh xoay người, hướng về phía những vệ sĩ phía sau lưng nói: "Đánh."
Người phụ nữ "Bùm" một cái liền quỳ xuống, hướng Giang Triết không ngừng dập đầu.
Cô ta không ngốc, nơi này nhiều người như vậy, vừa rồi lúc mình đi vào, những người tới bắt mình hướng về một người gọi cục trưởng, cũng chính là cục trưởng kia thấy người trước mắt mình cũng là cúi đầu khom lưng. Cho nên trên thực tế người này mới là lợi hại nhất .
"Tiên sinh, không, ông chủ, tôi sai lầm rồi, tôi biết sai lầm rồi."
"Sai lầm rồi? Được, nếu không cô làm cho thời gian quay lại, tất cả không xảy ra, nếu không, chính cô đem tay cô chém xuống. Cục trưởng, lấy đao."
"Giang. . . . . . Tổng giám đốc Giang."
Cục trưởng va va chạm chạm nói.
Người phụ nữ này là tội không thể tha, nhưng đem hai tay cô ta chém xuống, vậy có phải quá tàn ác hay không?
Nhưng, ông ta cũng biết mình ở trước mặt Giang Triết mình không có quyền nói chuyện.
Quả nhiên, sau khi Giang Triết nghe thấy ông ta nói như vậy, ánh mắt liền liếc tới đây, trong mắt giống như đang nói: "Ông dám không làm như vậy?"
"A, a, ông chủ, van cầu anh, van cầu anh."
Người phụ nữ này không ngừng dập đầu, cái trán của cô ta đều là máu.
"Được, tôi cho cô một cơ hội, cô tìm ra người liên hệ với cô."
"Tôi, tôi thật sự không biết."
Hiển nhiên người phụ nữ bị dọa hỏng, thân mình không ngừng run rẩy.
Giang Triết hướng về phía cục trưởng nháy mắt một cái, cục trưởng lập tức hướng về người bên cạnh nói: "Còn không mau đi lấy đao."
"Không cần."
Giang Triết nhìn người phía sau mình "Trong xe có đao đi lấy lại đây."
Người phụ nữ "A" một tiếng liền bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Giang Triết hung hăng đá người phụ nữ đó một cái, hướng về phía người bên cạnh nói: "Làm cô ta tỉnh."
Ánh mắt của anh tràn đầy tàn nhẫn, trong ánh mắt nhìn người phụ nữ kia không có một chút dịu dàng.
Anh thừa nhận trong cơ thể anh có chút phân tử tương đối hung tàn .
Nếu không phải bởi vì người khác chọc anh trước, những phân tử kia sẽ ngoan ngoãn nằm trong cơ thể của anh, vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh.
Nhưng, mấu chốt của vấn đề là người ta chủ động chọc anh trước, anh Giang Triết tuyệt đối sẽ không biết làm chuyện im hơi lặng tiếng .
Người khác đối xử với anh như thế nào, anh nhất định có thù tất báo, nói không chừng là gấp mười, hai mươi lần.
Người phụ nữ rất nhanh liền tỉnh lại, cô ta nhìn dao găm sáng loáng trước mặt "Gào khóc " gào thét.
Giang Triết khẽ nhíu mày một cái, người phía sau lập tức ngầm hiểu, hung hăng tát người phụ nữ này.
Một nửa mặt của cô ta lập tức sưng đỏ giống như bánh bao.
Cô ta sợ hãi, thanh âm gì cũng không dám phát ra, như vậy làm sao giống người ngày đó ở trước mặt Giang Thiến ngang ngược càn rỡ.
"Cho cô phút suy nghĩ làm thế nào tìm được người kia, nếu không tôi không có cách nào bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì."
Cô ta ngơ ngác nhìn Giang Triết, trong đầu rất nhanh hồi tưởng tất cả mọi chuyện cần thiết, rốt cuộc nói: "Lúc chúng tôi đứng ở trên đường, từng có người gọi hắn là chủ nhiệm Lý."
"Chủ nhiệm Lý?"
Thành phố A lớn như vậy, có bao nhiêu chủ nhiệm Lý?
Một tin tức như vậy đối với Giang Triết mà nói quả thực là mò kim đáy bể, nhưng dù sao có còn hơn không.
Anh khẽ gật đầu, sau đó hướng về người phía sau nói: "Cục trưởng có lẽ không muốn làm chuyện như vậy, chúng ta sẽ không cho cục trưởng vấn đề nan giải, yêu cầu của ta các ngươi hoàn thành."
"Không, tổng giám đốc Giang, không phải ý này."
Cái trán cục trưởng toàn bộ là mồ hôi lạnh.
Nhưng Giang Triết không liếc mắt nhìn cục trưởng một cái, anh chỉ xoay người liền đi ra ngoài, đúng lúc này điện thoại di động vang lên, mặt trên là điện thoại biệt thự.
Tim của anh đột nhiên căng thẳng, vội vàng nhấn nút nghe.
"Thiếu gia, tiểu thư khóc rất đau lòng."
Giang Triết nhấn tắt điện thoại di động, lập tức xông ra ngoài.
Giờ phút này chuyện gì cũng không so sánh được với Thiến Nhi, Thiến Nhi của anh.
Gấp rút chạy về nhà, Lâm Mẫn đang ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Giang Triết vội vàng chào, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đã ngủ thiếp đi."
Giang Triết hung hăng đánh một quyền trên vách tường bên cạnh, một khắc kia, Lâm Mẫn nhìn thấy người này dường như là sắt thép cũng không thể xâm nhập trên mặt hiện lên một tia yếu ớt.
Lòng của cô nổ một tiếng động lớn, tổng giám đốc yêu tiểu thư thật thê thảm, cho nên mới khổ sở như thế, khó chịu như thế.