Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đừng bắt tôi phải chờ, sự nhẫn nại của tôi rất ít. Cho nên, em muốn bình an xuống giường mỗi ngày thì nên biết cách chiều tôi một chút"
Không thể thốt nên lời, Âu Tuệ Nhi trưng bộ mặt khiếp đảm ra với Hứa Nhất Chính, môi cô giật giật giương lên, hơi thở cũng bắt đầu trở nên tán loạn.
Mái tóc đen nhánh như một dòng suối mơ xõa dài đến eo lưng thon gọn. Hứa Nhất Chính đưa tay luồn vào mái tóc mượt mà của cô, bất ngờ giật ngược ra sau khiến da đầu cô trở nên tê tái, đau đớn nhíu mày:"Sao? Hay còn tơ tưởng đến Trương Phong Vân đó?"
Âu Tuệ Nhi muốn sống, cô ra sức lắc đầu trong khi tay chân đều bị trói, máu ở cổ tay đã khô từ bao giờ cũng bắt đầu âm ỉ nhói lên, thứ chất lỏng sền sệt đỏ thẫm lại tuôn ra. Máu trong người sôi lên sùng sục, sống sức mãnh liệt cuộn trào khiến bản lĩnh ở chân mạnh hơn, tung ra một cước vào bụng Nhất Chính.
Nhắm mắt cũng đoán ra được hành động chậm chạp của Âu Tuệ Nhi, hắn chỉ lách người tránh đi, hai chân cô bị trói đạp vào khoảng không, cả thân thể chao đảo trượt về trước trong khi tóc vẫn còn bị hắn ghì chặt:"Xin anh buông tha cho tôi đi"
Hứa Nhất Chính nghiến hai hàm răng trắng vào nhau phát ra những tiếng kèn kẹt khó nghe:"Muốn phản kháng? Hay rồi, bây giờ còn muốn chống cự nữa cơ đấy!"
Nước mắt nước mũi đầm đìa, cả người Âu Tuệ Nhi run lên bần bật khi hắn đi đến tủ, lấy ra một chiếc roi màu đen cũ kỹ nhưng vẫn còn sáng bóng lắm. Roi ấy thật quen thuộc, bất giác cả người Tuệ Nhi căng cứng, phải hết sức thở lên mới có thể hít vào từng luồng không khí.
"Đừng..."
Chát
Âm thanh chua chát vang lên thật to rõ vang dội cả căn phòng, hắn cầm chặt lấy chuôi roi dài, đôi mắt ánh lên sự tuyệt tình, thần sắc sa sầm hơn cả ác quỷ hiện hình. Tiếng nói của Âu Tuệ Nhi im bật, có thứ chất lỏng nào đó lành lạnh không ngừng tuôn ra trên khuỷu tay cô, khi nãy là cô đưa tay lên đỡ. Nếu không nơi chảy máu đầm đìa đó có lẽ là gương mặt xinh đẹp hơn hoa của Tuệ Nhi rồi. Hứa Nhất Chính thật sự nóng giận, máu hắn sôi lên, dồn hết đại não, chẳng cần suy nghĩ nhiều. Hắn vung tay rồi hạ xuống không nương tình...
Chát Chát Chát...
Tiếng vang thâm thúy khắp phòng khiến cho lòng người nghe phải đau dùm cho kẻ nhận đòn. Trái tim Âu Tuệ Nhi dần dần héo mòn, tan nát cõi lòng, cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn cắn răng không rên rỉ một tiếng. Tâm đau đến liệt phế, cả người tê dại, chỉ còn âm thanh ù ù sau những cú vung lên hạ xuống của Nhất Chính, lòng cô lạnh lẽo, cả ánh mắt mờ sương cũng dần nhạt nhòa. Hình ảnh của Hứa Nhất Chính trước mặt làm cô càng thêm kinh hãi. Thì ra hắn vẫn luôn là hắn, chưa bao giờ thay đổi, cũng chẳng có ai ám toán giết hắn, giả mạo thành Nhất Chính để trêu cô cả.
Tâm cô vừa động chưa bao lâu, nay đã chết lặng đi rồi.
Không còn tiếng xé gió nữa, cũng chẳng còn từng đợt quất xuống tới tấp đau đến nỗi phải hộc máu. Hứa Nhất Chính đứng sững trước mặt Âu Tuệ Nhi, hắn buông cây roi xuống, ánh mắt phờ phạc chăm chăm nhìn vào hai cánh tay cô. Máu thịt trộn lẫn bầy nhầy, hắn nhìn còn không thể phân biệt đâu là thịt tươi, đâu là huyết thương diễm lệ. Tay áo bị roi quất đến rách toạt ra cùng da thịt, rồi nó bị cùng với thịt tươi kia hòa vào làm một. Một lúc rất lâu sau, Hứa Nhất Chính mới có thể gỡ hết được những mảnh áo vụn ra.
"Tôi xin lỗi, tôi cũng không muốn phải dùng biện pháp mạnh với em đâu", Âu Tuệ Nhi nằm trên giường, hai tay được bác sĩ riêng phụ trách may gần hai mươi muỗi sống, ông ta vờ như câm điếc, tỉ mỉ từng cái xỏ qua đầy điêu luyện. Cứ như thể vừa đánh vừa xoa, hắn ngồi trên ghế, day day giữa trán:"Đừng có nhìn tôi bằng đôi mắt thù hận như thế, nếu em ngoan ngoãn không nghĩ về Trương Phong Vân nữa, tôi hứa sẽ không dùng bạo lực với em"
Đôi mắt Âu Tuệ Nhi lãnh đạm, phẳng lặng không gợn sóng chăm chăm quan sát khuôn mặt cau có, mệt mỏi của hắn, giọng cô khàn đục, cả người tê dại, nỗi bi ai in hằn trong từng giọng điệu:"Anh muốn đánh tôi khi nào chả được, đâu cần tôi phải nhớ đến Chủ tịch Trương thì mới bị ăn roi". Cô dừng lại một chút, lấy hơi lên một cách nặng nhọc, cổ họng nghẹn đắng như sắp khóc:"Vậy mà tôi cứ ngỡ anh đã thay đổi"
Âm trầm, giọng nói nam thấp đầy ưu tư vang lên:"Tôi đã thay đổi chỉ do em không nhận ra thôi"
"Ừ, đúng vậy tôi vốn dĩ từ linh hồn đến thể xác đều mù lòa mà". Cô nhắm mắt, không muốn nghe hắn nói một lời nữa. Giọt lệ nóng hổi nơi khóe mi cô đang lặng lẽ rơi, ướt đẫm cả áo gối.
Hứa Nhất Chính thở dài, hắn luôn tức giận với cô dù những việc đó vô cùng nhỏ nhặt. Ai bảo trên thế gian này hắn luôn sợ mất một thứ. Là Âu Tuệ Nhi cơ chứ?
Vị bác sĩ sau khi làm xong nhiệm vụ đã co giò bỏ chạy thục mạng, người làm cho Hứa Nhất Chính có một ưu điểm là hầu như đều trở thành câm điếc, còn khuyết điểm lại là không có chính kiến góp ý gì cả. Đi đến bên cạnh Âu Tuệ Nhi, hắn nhìn cô rất lâu, vẻ thống khổ chịu đựng đau đớn kiên cường nhưng quá đỗi yếu đuối của cô làm lòng hắn khó chịu, khẽ mắng:"Chết tiệt!"
Sau đó ngồi xuống cạnh Tuệ Nhi, hai tay vịn đầu, trên trán nổi đầy gân xanh, cổ và cả tay cũng sần sùi lên những tia gân thấy rõ. Hắn đang kiềm chế cơn tức giận gì đây? Vì Âu Tuệ Nhi luôn bất giác mỉm cười khi nghĩ về Trương Phong Vân?
Leo lên giường, Hứa Nhất Chính không dám động đến Âu Tuệ Nhi, rất sợ sẽ làm cô đau dù những vết thương này là do chính tay hắn gây ra. Để cô gối lên tay, lòng hắn dấy lên một cỗ yêu thích. Cái dáng vẻ mềm yếu này còn mị hoặc hơn cả lúc cô cởi phanh hết quần áo. Nhìn cô chẳng khác nào một con mèo bị thương, yếu ớt dụi dụi bộ lông mềm mại vào người chủ nhân, đôi mắt long lanh như sắp khóc. Mèo con muốn được nũng nịu, muốn được che chở yêu thương, thấp thoáng trong đôi mắt ngước cao nhìn chủ:"Hãy vuốt ve tôi đi, cho tôi thấy anh yêu tôi nhiều cỡ nào"
Hứa Nhất Chính đưa tay xoa đỉnh đầu Âu Tuệ Nhi đến rối tung, hình ảnh trong suốt trong mắt. Âu Tuệ Nhi chẳng khác con mèo nhỏ là bao. Tuệ Nhi mở mắt khó hiểu nhìn hắn, cô hậm hừ rồi nhắm mắt thiêm thiếp vùi vào cơn mê. Cả người Âu Tuệ Nhi không còn chút sức lực nào để chống cự và chạy trốn khỏi hắn nữa rồi.
"Tôi và Trương Phong Vân, ai mới thật sự quan trọng hơn". Chợt hắn hỏi cô:
Âu Tuệ Nhi giương đôi mắt ngập nước nhìn hắn, một nụ cười yêu kiều giả tạo vẽ lên trên môi:"Tất nhiên là anh rồi". Tuệ Nhi rất mệt, cô không muốn nói thật lòng, nếu đáp lại là tên Phong Vân có lẽ hắn sẽ giết chết cô mất, khi đó tương lai được tự do để chạy thoát không còn nữa. Một ý nghĩ tiêu cực lóe sáng trong đầu cô.Hay là chết quách đi cho rồi?
Nụ cười thê lương trên môi Âu Tuệ Nhi được hắn thâu tóm vào đáy tim, hắn còn hơn cả ma quỷ, chắc đã tu luyện đến cảnh giới cao và đi guốc trong bụng cô mất rồi:"Nếu em muốn chết, tôi sẽ chết cùng em. Dù có thành ma hay quỷ tôi cũng phải giữ được em không ai có quyền chạm vào cả"
Khóe môi Tuệ Nhi giật giật, rũ mi nhắm mắt, nói chuyện với người như hắn, cô thà đi tâm tình với khúc gỗ cho sướng, hắn luôn mặc định bản thân có thể ra lệnh và thay đổi mọi thứ sao? Nực cười, cô vờ như không nghe, tĩnh tâm dần chìm vào mộng đẹp hư ảo. Mong rằng trong giấc mơ sắp đến sẽ không có hình ảnh đáng sợ, ghê tởm của hắn.