Cuộc sống của ác ma đại nhân vẫn như trước trôi dạt về một miền xa xăm không phương hướng.
Cho đến lúc được tung tẩy xách vali theo sếp đi công tác còn hơn hai mươi ngày nữa. Nhịp độ làm việc ở công ty cũng đã bình thường trở lại, không một ai biết được những chuyện kinh thiên động địa vừa xảy ra.
Đã gần đến cuối năm, Liêu Thần đành dẫn Liêu Xuyến Xuyến cùng ác ma đại nhân đến ở tạm trong phòng trọ mới thuê ở khu chung cư. Có điều lần này Liêu Thần coi như chi tiêu “mạnh tay”, điều kiện của căn phòng không tồi, ở cũng rất thoải mái, chỉ tội tiền thuê khá đắt, một tháng mất những ba ngàn tệ.
Hôm nay là Chủ nhật, Liêu Thần tạm gác lại mấy chuyện lặt vặt, dẫn ác ma đại nhân tới trung tâm phục hồi chức năng tìm bác sĩ Sa. Quân Tư Vũ mặt chảy dài ra, bộ dạng phụng phịu mất hứng, Liêu Thần thấy vậy đành an ủi dụ dỗ, “Tôi biết quá trình phục hồi chức năng không dễ chịu, có khi còn rất đau, thế nhưng người ta vẫn nói ‘thuốc đắng dã tật’, anh cố gắng chịu đựng, tập luyện như vậy rất tốt cho thân thể của anh sau này.”
Sau đó y thao thao bất tuyệt lôi ra một đống dẫn chứng cùng nhân sinh triết lý để giảng giải về ưu điểm của trung tâm phục hồi chức năng. Thật hiếm khi thấy Liêu Thần xuống nước nhân nhượng với Quân Tư Vũ như vậy, thế nên ác ma đại nhân sau một hồi được dỗ ngon dỗ ngọt cũng miễn cưỡng gật đầu, với điều kiện sau đó Liêu Thần phải dẫn hắn đến nhà hàng ăn cơm Tây. Liêu Thần rất nhanh đồng ý, trên đường đi còn mua một đống gói lớn gói nhỏ đồ ăn vặt cho ác ma đại nhân ôm theo ăn dọc đường.
Vượt qua cả một quãng đường dưới trời rét căm căm, cả hai rốt cục cũng tới được trung tâm phục hồi chức năng, y tá dẫn bọn họ tới phòng làm việc của bác sĩ Sa. Lúc này, bác sĩ Sa đang cặm cụi viết báo cáo bên bàn vi tính.
“Bác sĩ Sa, tôi chính là người có đăng ký hẹn từ trước, Liêu Thần.” Liêu Thần vội vàng vươn tay ra bắt tay với vị bác sĩ kia. Bác sĩ thiên sứ trưởng dừng động tác đánh máy, đẩy gọng kính đưa mắt nhìn hai người, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười cao thâm —— Quả nhiên, tên ác ma Vũ Uyên này thật sự không nhớ gì. Cũng may ngày đó trước khi đóng dấu phong ấn đã xóa đi kí ức của hắn về chính mình, vậy nên hiện tại hắn mới không nhận ra, bằng không sẽ phiền toái muốn chết. Vì thế bác sĩ đi tới, nhiệt tình bắt tay Liêu Thần, sau đó lại thân thiết quay sang vỗ vai ác ma đại nhân, cười nói, “Đừng lo lắng, cứ cố gắng tập luyện, cậu còn trẻ, nhất định sẽ hồi phục rất nhanh.”
Ác ma đại nhân giả ngu, ngây ngô gật đầu.
Thiên sứ trưởng lại cứ nghĩ là mình đã xóa được trí nhớ của hắn thật, hí hửng cười thầm. Sau khi làm xong thủ tục, hắn dẫn ác ma đại nhân đến phòng phục hồi chức năng, thấy Liêu Thần vẫn kè kè đi theo bên cạnh liền bảo y ra ngoài cửa ngồi chờ. Liêu Thần đành ngoan ngoãn ngồi bên ngoài, nhìn qua cửa kính xem Quân Tư Vũ tập luyện.
Bác sĩ Sa bảo hai hộ lý lắp khung đỡ vào hai chân Quân Tư Vũ rồi dìu hắn từ từ đứng dậy khỏi xe lăn. Lúc đầu là có người đỡ ác ma đại nhân bước đi từng bước chậm chạp, sau đó mới để hắn tự mình men theo giá ngang bên tường mà di chuyển. Mọi người không ngừng cổ vũ, động viên ác ma đại nhân nhớ lại cảm giác tay chân được tự do cử động, cứ như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ Sa lại yêu cầu hai hộ lý chuyển ác ma đại nhân sang bài tập cơ lưng và cánh tay.
Liêu Thần thấy Quân Tư Vũ bị người ta lăn qua lăn lại, cảm giác hẳn là không mấy dễ chịu … Hơn nữa, thỉnh thoảng có tiếng bệnh nhân từ đâu đó gào lên, kêu la thảm thiết như bị làm thịt, khiến y nghe thấy mà không khỏi rùng mình, quyết định đứng dậy đi đâu đó một lúc rồi trở lại.
“A, ngài Liêu, tôi có chuyện cần trao đổi với ngài.” Bác sĩ Sa thấy Liêu Thần định xoay người bước đi, vội vàng lên tiếng gọi y lại. Hai người đứng bên hành lang thầm thì trao đổi một lúc lâu.
Sau đó, Liêu Thần bước tới bên giường mát-xa, nói với ác ma đại nhân, “Quân Tư Vũ, vừa rồi bác sĩ Sa có đề nghị, tốt nhất là anh nên ở lại đây vài ngày để thực hiện giai đoạn tập luyện cường hóa, tôi thấy ý này không tồi, vậy nên hôm nay anh ở lại luôn đi. Ngày mai tôi sẽ đem quần áo và đồ dùng cá nhân đến cho anh.”
“Tôi không muốn ở đây.” Ác ma đại nhân lại rầu rĩ hờn dỗi nói.
“Đừng bướng nữa, cái này là tốt cho anh thôi.” Liêu Thần vỗ vỗ vai hắn dỗ dành, nói, “Quyết định vậy đi, anh cầm lấy điện thoại, cần cái gì cứ gọi cho tôi. Thỉnh thoảng tôi sẽ lại đến thăm.”
Quân Tư Vũ bị phân đến phòng bệnh đã có nhiều người nằm, tất cả đều mang bệnh trạng giống như hắn. Đến buổi tối, đám bệnh nhân nhàn rỗi nằm dài cùng nhau tâm sự, ngoại trừ vài người tuổi đã tầm tầm, còn lại đều là thanh niên mới ngoài hai mươi. Để cho tinh thần tránh khỏi sa sút, mọi người đều cố lôi mấy cái đề tài lập nghiệp này nọ ra mà nói, nói đến kích động không kiềm chế được, nói riết thành nghiện, đến khi tắt đèn rồi vẫn còn nói, rủ rỉ tâm tình suốt một đêm dài, làm ác ma đại nhân phải xé giấy vệ sinh nhét vào lỗ tai.
Thế nhưng, có một số chuyện vẫn cứ đều đều rót vào tai hắn. Tỷ như:
“Uy uy, tôi có cái tin này hay lắm nha.”
“Lại có tin gì thế?”
“Nghe nói đại hội thể dục thể thao thành phố sắp tới sẽ chọn ra một người làm phát ngôn viên và rước đuốc cho hội thao người khuyết tật đó. Thật là cơ hội hiếm có trở thành người nổi tiếng a!”
“Nhưng tiêu chỉ tuyển chọn là thế nào vậy?”
“Đương nhiên là ngoại hình rồi! Nhất định phải là gương mặt! Còn có tinh thần tích cực phấn đấu vươn lên nữa! Này này, đây là tôi nói cho mấy người biết, tin này là do người thân của thị trưởng thành phố kế lại á, chỉ tiếc tướng mạo tôi như vậy, bị loại ngay từ vòng đầu rồi, đành lưu cơ hội lại cho mấy người thôi ……”
Vì vậy, ngày hôm sau, tin tức này bí mật lan rộng như cháy rừng trong nội bộ đám bệnh nhân, và y như rằng, lúc ác ma đại nhân rời giường đi dạo, phát hiện ra đám bệnh nhân người nào người nấy mặt mũi sáng ngời bừng bừng khí thế, có người nhờ hộ lý thay cho mình bộ đồ thể thao, sau đó ôm quả bóng rổ ngồi trên xe lăn đi tới đi lui, có người thì giả vờ đứng bên cửa kính cần mẫn lau dọn, miệng còn lẩm nhẩm khẽ hát mấy bài tình ca, còn người khác nữa thì ngồi xe lăn vọng cổ ra ngoài hành lang mà gào, “Thành phố A vô địch! Thành phố A chiến thắng! Quyết không chịu thua! Quyết không từ bỏ!”, sau đó lại cầm điện thoại cố ý nói lớn, “Đúng, tôi muốn quyên góp cho dự án của tổ chức …blah blah ……”
Ác ma đối với chuyện này chẳng mấy có hứng thú, cứ nghĩ đến việc lát nữa lại bị bác sĩ Sa kéo đi chụp X – quang làm kiểm tra toàn thân, hắn liền thấy nhức đầu, tính xem phải qua mặt bọn họ bằng cách nào đây?
Đang lúc cả đám bệnh nhân đang cố gắng phấn đấu vì mục tiêu phát ngôn viên vẻ vang kia, mấy người ở bên phòng tuyên truyền đột nhiên đi tới, chỉ thấy y tá thần bí vác loa kêu mọi người tập hợp lại. Lát sau, toàn bộ bệnh nhân chen chúc nhau đứng đầy trong sân viện, ác ma đại nhân cũng cứ thế mà chìm lẫn trong đám người, nghệt mặt ra ngóng lên chỗ mấy nhân viên y tế đang đứng.
Sau đó, có mấy người mặc áo dán logo đài truyền hình đi tới, còn mang theo cả camera máy chụp hình các loại, các bệnh nhân nhất thời xôn xao hẳn lên. Lúc này, viện trưởng chắp tay sau mông, uy nghi bước vào, nói với mọi người, “Các vị, hôm nay lãnh đạo đài truyền hình đến trung tâm phục hồi chức năng của chúng ta để chọn ra một người làm phát ngôn viên cho đại hội thể thao người khuyết tật sắp tới của thành phố, hi vọng mọi người sẽ cùng phối hợp với chúng tôi ……” Viện trưởng còn chưa nói xong, đột nhiên có một thanh niên lăn xe đi ra từ đám đông, hô to một tiếng rồi cầm quả bóng trong tay đập tới đập lui, hình như là đang muốn thu hút sự chú ý của mọi người để khoe khoang kỹ năng ném bóng của mình, kết quả là vừa mới đập được hai cái, tay chân đã muốn run rẩy như điện giật.
Đám người lại thêm một trận ồn ào.
Y tá vội vàng chạy tới dìu anh chàng kia xuống, nhỏ nhẹ khuyên mọi người không cần miễn cưỡng, cứ từ từ mà phô diễn tài năng.
Vì thế ác ma đại nhân nghiễm nhiên ù ù cạc cạc nhờ chuyện này mà thoát được cuộc kiểm tra X –quang.
Trong lúc mọi người sôi nổi biểu diễn tài nghệ, ca hát rồi phát biểu cảm nghĩ này nọ, đạo diễn bỗng nhiên chỉ về phía Quân Tư Vũ đang đứng lẫn sau hàng người mà ngủ gà ngủ gật, nói, “Chính là anh ta, trong số tất cả mọi người ở đây, diện mạo của anh ta coi được nhất, tuyệt đối thích hợp làm phát ngôn viên a!”
“Cái gì?!” Mọi người đồng loại quay sang nhìn về phía ác ma đại nhân vừa mới tỉnh ngủ.
Thật không thể tin được, chuyện tốt như vậy, trúng ai không trúng lại nhắm trúng ác ma đại nhân.
Lúc Liêu Thần đến thăm Quân Tư Vũ, biết được chuyện này liền giơ hai tay đồng ý, còn muốn ác ma đại nhân khi lên phát biểu nhớ mặc áo có in nhãn hiệu của công ty, như vậy để lỡ có được quay phim thì thuận tiện quảng cáo thương hiệu luôn thể.
Quân Tư Vũ thực ra lại phản ứng rất lạnh nhạt, lúc được chọn ra làm phát ngôn viên cũng vậy, mặt mũi tỉnh bơ không biến sắc, quả nhiên là người có tiềm chất idol. Thế nhưng, tối hôm đó, trong toilet của viện, có người vừa bước vào đi WC đã nghe thấy một tràng cười quỷ dị, thiếu chút nữa bị dọa cho sợ chết khiếp. Ầy, có ai biết đâu đó là giọng cười đầy đắc ý của ác ma đại nhân?
Thì đâu phải ai cũng có cơ hội được chọn làm phát ngôn viên đại diện cho cả thành phố, rồi lại được quay lên TV!
————————–
Cùng lúc đó, trong phòng trực đêm, bác sĩ Sa một mình bật máy tính cá nhân, mở văn bản bí mật, bắt đầu lạch cạch ngồi gõ báo cáo gửi về Thiên giới, trong đó trình bày tường tận kế hoạch đem ác ma đại nhân làm vật thí nghiệm hành hạ ra sao. Xem ra thiên sứ trưởng đại nhân vẫn chưa dễ dàng buông tha cho ác ma đại nhân a.
Viết xong báo cáo, thiên sứ trưởng tắt máy tính, nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, cười đen tối, “Quân Tư Vũ, chỉ có cách đạp đổ mọi hi vọng của ngươi, sau đó xây dựng lại lòng tín kính của ngươi với Thượng đế, như vậy ta mới có thể cứu chuộc được ngươi, hừ hừ ……”
Hết chương
————————