Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Ác ma đại nhân làm cho tất cả mọi người một bàn thức ăn, sau đó dặn dò Tát Ma và vệ sĩ trưởng, về sau cơm tối đều do bọn họ luân phiên nấu, ba năm bảy là Tát Ma, hai tư sáu là vệ sĩ trưởng, chủ nhật giao cho Tát Lạp Phù. Đám trung khuyển vô cùng hạnh phúc mà lĩnh mệnh, trong khi Tát Lạp Phù lại là vẻ mặt mờ mịt ngỡngàng. Về phần Thẩm Vụ, hắn đã sớm trốn đến một góc, tự ăn đồ ăn không nêm muối của chính mình, không có tham dự vào bữa tối thịnh soạn của ác ma đại nhân.
Ăn xong bữa cơm này, Thẩm Vụ bỗng nhiên bị ác ma đại nhân bắt đi rửa bát. Đám trung khuyển dưới sự sai khiến điều động của ác ma đại nhân bắt đầu di chuyển đồ đạc, bố trí lại phòng ốc trong nhà. Hai người bọn họ mang giường tủ của Liêu Thần chuyển sang phòng của ác ma đại nhân, dành ra phòng trống mà vào ở. Phòng của Liêu Xuyến Xuyến bây giờ Tát Lạp Phù ở, còn Thẩm Vụ thì vẫn ở phòng dành cho khách như cũ.
Như vậy, vấn đề eo hẹp không gian trong nhà đã tạm thời được giải quyết.
Quân Tư Vũ thừa dịp tất cả mọi người đang bận rộn liền lén lút kéo Tát Lạp Phù ra ban công, hỏi thăm rốt cuộc Thiên giới đã xảy ra chuyện gì. Tát Lạp Phù đang định kể lể một hồi thì Liêu Thần lại từ bên ngoài đi tới, hỏi, “Các anh đang nói chuyện gì thế?”
“Chúng tôi đang bàn chuyện cơ mật quốc gia.” Quân Tư Vũ bí hiểm đáp.
“Bí mật gì? Tôi có thể nghe một chút không?” Liêu Thần tựa hồ có chút bất mãn. Hai người đã cùng chung sống, người kia thế nhưng lại gạt y sang một bên. “Cậu muốn nghe cũng được, dù sao cậu nghe cũng không hiểu.” Quân Tư Vũ nói.
“Có chuyện gì? Tôi nghe một chút thì sao? Quân Tư Vũ, hay anh còn có chuyện gì dối gạt tôi?” Liêu Thần nhạy cảm hỏi.
“Thần, cậu thông minh như vậy, tôi có thể giấu được cậu chuyện gì?”
Quân Tư Vũ vờ vĩnh cười cười. Hắn lấy ba cái ghế đặt ra ngoài ban công, cả ba người cùng ngồi xuống, bắt đầu thảo luận.
Tát Lạp Phù ánh mắt mơ màng, dường như chìm vào hồi ức.
“Bệ hạ, sau khi ngài đi khỏi không lâu, chỗ chúng tôi liền xảy ra nội chiến kích liệt, phái Cấp tiến và phái Ôn hòa đồng loạt khai chiến, mà Vũ Lan đại nhân thấy việc nghĩa không từ nan, cũng cùng gia nhập trận chiến này. Tuy rằng chúng tôi đã tận sức khuyên can, nhưng ngài ấy vẫn một mực tự trách về sai lầm mà trước đây bản thân phạm phải, muốn một lần nữa ra tay chấn chỉnh lại triều cương.
Sau đó, người của phái Cấp tiến vì không địch lại Vũ Lan đại nhân mà thẹn quá hóa giận. Bọn chúng giả bộ nghị hòa, âm thầm tính kế, khiến cho Vũ Lan đại nhân sập bẫy. Nhưng điều khiến cho người ta không thể ngờ được chính là, sự kiêu căng ngạo mạn đến mù quáng của phái Cấp tiến đã khiến cho bọn chúng không cách nào kiểm soát được tình hình. ‘Cái bẫy’ kia không chỉ vây hãm một mình Vũ Lan đại nhân mà thậm chí còn tất cả… tất cả lãnh địa của chúng tôi đều… ô nhiễm… … Chỉ có tôi được Vũ Lan đại nhân liều mạng đẩy ra mới may mắn thoát khỏi hiểm cảnh, rốt cuộc đến được nơi này… …”
Nói đến đây, hắn chuyển sang dùng ngôn ngữ Thiên giới để người địa cầu như Liêu Thần nghe không hiểu, nói với Quân Tư Vũ, “Thiên sứ của phái Cấp tiến đã phóng thích đám thiên sứ khủng bố trong lồng giam cuối cùng của Thiên giới. Thiên sứ khủng bố là sinh vật hình thành từ sự phẫn nộ của Thiên thần, có sức mạnh cường đại không gì sánh được. Bọn chúng do Thiên thần tạo ra từ thời kỳ xa xưa để làm người phán xét, thế nhưng bọn chúng lại ỷ vào sức mạnh vô cùng cường hãn của mình mà làm xằng làm bậy, cuối cùng bị Thiên thần phong ấn trong lồng giam. Phái Cấp tiến sau này trăm phương ngàn kế giải phóng cho bọn chúng, nhưng vừa ra khỏi lồng, lực lượng ô uế này liền làm nhơ bẩn Thiên giới! Vũ Lan đại nhân liều chết chiến đấunhưng vẫn là vô pháp chống cự, hiện tại thiên giới đã trở thành lãnh địa của đám thiên sứ khủng bố rồi!!”
“Một khi đã như vậy, các ngươi vì sao không sớm ngăn cản hành động của phái Cấp tiến chứ!” Ác ma đại nhân nói.
“Tôi đã tận lực ngăn chặn bằng mọi cách, nhưng là thủ lĩnh của phái Cấp tiến – Tái Mễ Nhĩ – từ trước đến nay vẫn luôn lấy thủ dụ của Thiên thần để áp chế thế lực khắp phương. Thiên thần đối với bọn chúng càng là ngầm dung túng, từ khi đưa thủ dụ cho Tái Mễ Nhĩ tới nay đã mấy trăm năm không tiếp kiến bất cứ ai. Nghe nói Thiên thần chỉ tín nhiệm một người, chính là Tái Mễ Nhĩ! Cho nên tôi hoài nghi… …” Tát Lạp Phù vẫn đang thao thao bất tuyệt bằng thứ ngôn ngữ của Thiên giới bỗng nhiêng dừng lại một chút, rốt cuộc nói tiếp, “Tôi hoài nghi Thiên thần kỳ thực không có mặt ở Thiên giới!”
Những lời này khiến cho Liêu Thần có chút giật mình. Y không ngờ cái tên Tát Lạp Phù mà lúc y còn ở Thiên giới cũng chưa từng nghe nhắc đến này lại có trí lực như vậy, cư nhiên có thể đoán ra một bí mật mà ngay cả Quân Tư Vũ cũng không thể nào biết được.
Quả nhiên những lời này đã khơi dậy lối suy nghĩ xảo quyệt trong đầu Vũ Uyên. Hắn nói, “Điều này sao có thể, Thiên thần như thế nào lại không có mặt ở Thiên giới?”
“Ta chỉ là suy đoán thôi, hoặc là đúng như bên ngoài đồn đại, Tái Mễ Nhĩ được Thiên thần độc sủng rồi.” Tát Lạp Phù nói.
Liêu Thần tinh tế chú ý tới những biến chuyển vi diệu trong đáy mắt Quân Tư Vũ, xem ra tên ác ma xảo quyệt này đã bắt đầu nghi ngờ điều gì đó rồi! Hy vọng hắn không hoài nghi mình nhanh như vậy! Liêu Thần hơi nhíu mày, giả vờ hỏi, “Các anh đang thuyên huyên cái gì thế?”
“Chẳng qua là nói chuyện nội chiến thôi.” Quân Tư Vũ giải thích.
Liêu Thần vì thế nói với Tát Lạp Phù, “Tôi vừa nghe vừa đoán ý, nội chiến quốc gia của các anh, phe các anh bị người ta đánh bại, chỉ có mình anh trốn thoát, cho nên anh tới đây là muốn Quân Tư Vũ giúp anh thu dọn tàn cuộc phải không?”
“Không! Chỉ là muốn mời bệ hạ tới nước chúng tôi một chuyến, rồi cố gắng cứu ra vài người!” Tát Lạp Phù kích động nói.
Ác ma đại nhân lắc đầu, “Nếu ngươi muốn ta đi một chuyến, trừ khi có thể sửa chữa được con tàu xuyên giới().”
() Con tàu có thể đi từ nhân giới lên thiên giới.
“Đúng! Tôi tới đây còn có một mục đích khác, chính là tìm kiếm con tàu kia!” Tát Lạp Phù có phần kích động, “Nó là sản phẩm khoa học công nghệ duy nhất của Thiên giới chưa bị thiên sứ khủng bố phá hủy. Chỉ cần tìm được con tàu này là có thể coi nó như cứ địa, khả năng thắng lợi khi phản công sẽ tăng lên rất nhiều!”
“Nếu ngươi muốn tìm con tàu kia, hy vọng nó vẫn chưa bị đám nhặt ve chai dỡ xuống.” Ác ma đại nhận chỉ ra phía xa xa ngoài ban công, “Ngươi đi về hướng kia, tới khu rừng ở ngoại ô thành phố A, con tàu hẳn là đang nằm trong rừng rậm.”
“A… … Rừng rậm… ….” Tát Lạp Phù ù ù cạc cạc.
“Anh muốn tìm đoàn tàu kia à?” Liêu Thần nói chen vào, “Có thể đi nhờ một đội tìm kiếm nào đó, cũng không đắt, chỉ mấy vạn đồng thôi.”
“Nhưng là tôi hiện tại không có tiền…” Tát Lạp Phù xoa xoa con mắt, sau đó mở đôi mắt đỏ au, nước mắt lưng tròng ra nhìn Liêu Thần, “Liêu tiên sinh, sau này tôi nhất định trả lại tiền cho anh… …”
“Này, tôi cũng không phải người làm từ thiện, sẽ không cho người không có khả năng trả nợ vay tiền.” Liêu Thần cố ý nói.
“Tôi cho anh ta vay,” Ác ma đại nhân lên tiếng, “Để ngươi đỡ ở đây gây phiền phức, ta viết cho ngươi một tờ giấy, ngươi đi tìm vệ sĩ trưởng của ta, hắn sẽ đưa ngươi về Đại sứ quán lấy mười vạn đồng, sau này dùng cổ phần thiên sứ của các ngươi để trả lại cho ta là được.” Dứt lời, ác ma đại nhân xoay người lấy một cái bút bi, hí hoáy viết lên tờ giấy trắng.
Tát Lạp Phù cầm theo tờ giấy, quả nhiên thuận lợi lấy được từ chỗ vệ sĩ trưởng một tấm chi phiếu trị giá mười vạn đồng. Hắn tức khắc thu dọn hành lý lên đường chinh chiến. Không cần biết sau này hắn sẽ tu sửa ra cái con tàu thiêu thân () gì, nhưng chí ít lúc này Quân Tư Vũ cảm thấy rất vui vẻ vì nhà của mình đã bớt đi một cục nợ.
() Con tàu thiêu thân:Thiêu thân lao vào lửa đỏ, bùng một cái biến thành tro bụi, không còn gì cả, ở đây muốnnói cho dù ngươi sửa con tàu kia thành sắt vụn, thành phế thải, anh đây cũng không cần biết ƪ(˘⌣˘)┐ ┌(˘⌣˘)ʃ
Mà Liêu Thần thì lại âm thầm rầu rĩ. Thiên sứ khủng bố chính là một đám có khả năng phá hoại đến mức không thể không chế được, cho nên ngày ấy y mới lựa chọn cách giam cầm chứ không hoàn toàn tiêu diệt. Không ngờ tên Tái Mễ Nhĩ to gan lớn mật kia cư nhiên dám phóng thích bọn chúng, đẩy thiên giới lâm vào đại nạn. Y phải nghĩ cách để hóa giải mối nguy cơ này.
Ác ma đại nhân sau khi đuổi được Tát Lạp Phù đi liền lôi lôi kéo kéo Liêu Thần vào nhà. Hiện tại hai người bọn họ rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận mà đồng sàng cộng chẩm. Quân Tư Vũ cũng vì thế mà ngày càng càn rỡ, ỷ vào không gian riêng tư này mà xấu xa hẳn lên, khiến cho Liêu Thần vừa buồn bực vừa xấu hổ không thôi. Bất quá cuối cùng y vẫn là ngoan ngoan để cho ác ma đại nhân ôm vào trong lòng, biến thành mĩ thực thơm ngon.
Hai người sung sướng vui vẻ chơi đùa một phen. Ác ma đại nhân thấy thời gian không còn sớm liền không đòi hỏi thêm lần nữa mà bế Liêu Thần đi tắm rửa sạch sẽ rồi đặt y lên giường ngủ. Sau đó hắn bước vào phòng tắm, cầm vòi hoa sen, mở nước ấm ra tắm rửa một hồi.
Chiếc gương lớn trong phòng tắm bị hơi nước phủ lên một lớp sương mù mờ mờ ảo ảo. Quân Tư Vũ nhịn không được vươn tay gạt đi tầng sương trên mặt kính, bất ngờ hắn nhìn thấy một khối da hình tròn sáng màu hơn hẳn những vùng da khác ở trên bụng mình. Hình dạng của vết sẹo mờ kia hắn thấy thực quen mắt, chính là loại miệng vết thương có hình dạng đặc biệt mà chỉ băng kiếm của hắn mới có thể tạo thành. Hắn đặt bàn tay lên vết sẹo, cơ hồ còn cảm nhận được hàn khí vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Kỳ lạ, trên người mình vì sao lại có dấu vết bị băng kiếm tấn công? Trừ phi mình tự dùng kiếm đâm mình, bằng không vết sẹo kia tuyệt không thể có. Bởi vì trừ mình ra, không ai có thể khống chế được uy lực tuyệt thế của Thụy Cáp Bố băng kiếm. Nhưng là ta vì sao phải dùng kiếm tự đâm chính mình?
Ác ma đại nhân thật sự nghĩ không ra là đã xảy ra chuyện gì. Trong trí nhớ của hắn, một chút ấn tượng về việc này cũng không có – khi nào, ở đâu và vì sao mình lại dùng kiếm tự đâm, rồi lại lúc nào, nhờ đâu mà lành lặn, cuối cùng chỉ để lại một vết thương nhỏ bằng đồng xu? Hết thảy đều quá mức khả nghi rồi. Hắn đặt một ngón tay lên vết sẹo mờ nhạt ở phần bụng kia, vết sẹo dường như muốn truyền đạt một thông tin gì đó cho chính bản thân hắn… …
Trung khuyển ma giới – Tát Ma (Tên gọi tắt của Ma khuyển) và vệ sĩ trưởng hiện tại đang sống chung một phòng. Bọn họ ngủ giường tầng, nghe đâu là vì muốn tiết kiệm không gian.
Vì để có thể nhanh chóng cống hiến sức lực cho bệ hạ, vệ sĩ trưởng chọn giường ở tầng dưới. Thế nhưng cứ nghĩ tới cái tên Tát Ma mặt liệt kia đang nằm phía trên mình, đè mình, vệ sĩ trưởng lền cảm thấy khắp người khó chịu. Hắn chính là nhìn không vừa mắt tên nhãi kia! Thằng khốn! Tên kia rốt cuộc từ đâu chui ra, dámtranh đoạt chức trách nhiệm vụ với mình!
Vì thế ngay trong đêm đầu tiên bọn họ ở chung, sau khi tắt đèn, vệ sĩ trưởng bắt đầu vừa nằm vừa nói chuyện với ma khuyển.
“Này, hắc tiểu tử, chú mày rốt cuộc có lai lịch như thế nào! Mày cho rằng bản thân rất giỏi ngụy trang sao? Người thông minh đều nhìn ra được, mày đối với bệ hạ chính là đầy một bụng khó lường! Mày nhất định là sát thủ muốn hãm hại bệ hạ!” Vệ sĩ trưởng nói.
“Nếu có người dám cả gian làm hại chủ thượng, ta chắc chắn là người đầu tiên băm kẻ đó thành muôn mảnh.” Khẩu khí của Ma khuyển rét lạnh đến run người.
“Được! Mày chính là muốn khiêu chiến với cực hạn của tao phải không? Hắc tiểu tử, chờ đấy, tao xem mày có thể giấu cái đuôi cáo đến bao giờ!” Vệ sĩ trưởng dùng sức nắm chặt chăn mềm, cuộc tranh đua tàn khốc giữa đời sống thường nhật của hắn xem như chính thức bắt đầu. Từ hôm nay trở đi, hắn phải đặc biệt theo dõi để tìm ra điểm yếu của thằng nhóc toàn thân hắc y này. Thân là võ sĩ bậc nhất của Đức Lan Hi Nhĩ, hắn tin tuyệt đối không kẻ nào có thể hơn được chính mình!
Sáng ngày hôm sau, khi Quân Tư Vũ vừa mở cửa phòng định bụng tranh thủ tìm vài việc bán thời gian để làm trong lúc rảnh rỗi, liền thấy hai bóng đen đồng loạt quỳ sạp xuống trước mặt hắn, đồng thanh nói, “Chủ thượng | Bệ hạ sáng an!” Với tư thế chuẩn mực đến không thể nào chê trách bắt bẻ được, vệ sĩ trưởng tay dâng bàn chải và kem đánh răng, còn Ma khuyển thì bưng nước súc miệng, tất cung tất kính trình lên. Vệ sĩ trưởng âm thầm nghiến răng, hắc y tiểu tử chết tiệt lại nhanh hơn mình nửa giây!!!
Ma khuyển ngược lại dùng ánh mắt có phần khinh thị pha chút tán dương mà nhìn vệ sĩ. Hiếm có phàm nhân nào có thể theo kịp tốc độ của hắn, tên nhân loại này xem ra quả thực có chút bản lĩnh, hừ hừ.