Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
Liêu Thần lái chiếc ô tô Chery của mình, mang theo ác ma đại nhân cùng đi dự tiệc.
Bữa tiệc được tổ chức ở một nhà hàng lớn. Khi Liêu Thần bước vào, rất nhiều khách khứa và những nhân vật trọng yếu đã chờ sẵn. Liêu Thần và Quân Tư Vũ đi tới bắt tay chào hỏi từng người. Y đưa áo khoác ngoài cùng xấp công văn cho Quân Tư Vũ, đồng thời giới thiệu với mọi người rằng Quân Tư Vũ là thư ký kiêm tài xế củamình.
Quân Tư Vũ rất hợp tác mà gọi một tiếng “Liêu tổng”. Bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của hắn khiến cho Liêu Thần đặc biệt thoải mái.
Sau màn chào hỏi, tất cả mọi người bắt đầu nhập tiệc. Khi rượu được rót xong cũng chính là lúc tiệc rượu truyền thống bắt đầu. Ác ma đại nhân nâng chén nhìn đám đàn ông trung niên bụng phệ ở trước mặt, cạn một ly. Liêu Thần vì thế nháy mắt ra hiệu với hắn một cái, ý bảo hắn đi kính rượu khách hàng.
“Cái gì gọi là đi kính rượu?” Quân Tư Vũ hỏi.
“Cài này là bày tỏ sự kính trọng thôi, anh đi tới chỗ bọn họ đưa cho bọn họ một chén, sau đó anh tự mình uống một chén, nhất định phải làm cho bọn họ uống thật nhiều, như thế mối làm ăn này mới có thể thuận lợi đạt thành.” Liêu Thần nói.
“Chén rượu cũng phải để người khác bưng tới sao? Phép tắc nhàm chán vô vị!” Ác ma đại nhân nhướn mày.
“Đúng vậy, phàm nhân chính là như thế, hơn nữa anh và bọn họ uống càng nhiều thì khả năng đạt thành sinh ý trên bàn rượu càng cao.” Liêu Thần nói xong thì rời khỏi chỗ ác ma đại nhân, bắt đầu ‘chiến đấu’ với khách hàng.
Vì thế, nửa tiếng đồng hồ sau, gần như tất cả khách khứa đều bị ác ma đại nhân đánh gục. Đừng xem thường mị lực cùng với tửu lượng của ác ma, tại Ma giới, chỉ một ly mỹ tửu bình thường cũng đủ làm cho mười tên phàm nhân say túy lúy.
“Vũ Uyên, anh hơi quá rồi, ít nhất cũng phải để cho bọn họ bảo trì một chút thanh tỉnh chứ?” Liêu Thần nhìn một bàn quan khách ngả nghiêng chao đảo, cầm bản hợp đồng mà bọn họ đã ký xuống trước khi say lên xem xét.
“Để bọn chúng trong tình trạng nửa tỉnh nửa say sẽ biến bọn chúng trở thành sát thủ lái xe trên đường phố, còn không bằng cứ ngủ gục như thế này.” Ác ma đại nhân cầm chiếc áo khoác từ trên móc treo đem tới mặc cho Liêu Thần, sau đó đoạt lấy xấp công văn trên tay Liêu Thần bỏ vào trong cặp, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
“Làm không tồi, Vũ Uyên, sau này lên Thiên giới làm thư ký cho tôi đi.” Liêu Thần hài lòng nói.
“Chuyện đó là không thể, Liêu tổng.” Vũ Uyên giương giương khóe miệng.
“Chẳng lẽ anh không thể vì tôi mà ở lại Thiên giới hay sao?” Liêu Thần quay đầu, hơi ngước mắt lên nhìn, này là bởi vì vóc dáng của Quân Tư Vũ cao hơn y một chút.
“Vậy cậu có thể vì tôi mà ở lại Ma giới không?” Ác ma đại nhân vươn ngón tay vuốt xuôi gò má Liêu Thần, khẽ nâng cằm y lên.
“Vũ Uyên, anh cũng biết Ma giới không thích hợp với thể chất của tôi, nhưng anh có nguồn gốc từ Thiên giới, anh có thể… …” Liêu Thần còn chưa nói hết câu, miệng đã bị Vũ Uyên lấp kín, đặt xuống một cái hôn nồng cháy. Sau đó Liêu Thần thở dài nói, “Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau.”
“Tôi nghĩ cứ dùng thời gian một nghìn năm để bàn cũng được.” Ác ma đại nhân cười cười.
“Trời!!! Hai gã đàn ông!!! Đồng tính luyến ái!!!” Một vị quan chức nhờ vào tửu lượng tu luyện nhiều năm của mình mà chưa hoàn toàn ngủ gục, ngay trong thời khắc rất không thích hợp bất chợt mở mắt, hét lên một tiếng kinh hãi.
Ác ma đại nhân quay đầu lại nhìn cái thằng cha vừa rồi còn nhận của Liêu Thần hơn mười vạn đồng, bỗng nhiên nở nụ cười âm hiểm. Hắn dùng ma lực thao túng một tên mập đang chảy nước miếng nằm vật trên ghế salon, khiến cho gã đứng dậy, nhào tới đè tên quan chức kia xuống.
“Chuẩn bị chụp hình đi Liêu tổng.” Ác ma đại nhân tà ác nói, “Cái này gọi là gì nhỉ? Thời kì của điện thoại di động?”
“Có cái này, về sau yêu cầu ông ta làm việc hẳn là thuận lợi hơn nhiều. Ban nãy cho ông ta nhiều tiền như thế, ông ta còn chưa chịu nhả ra cái gì đâu.” Liêu Thần hắc hắc cười, thực sự lấy điện thoại ra giơ về phía hai ông chú kia chụp tanh tách.
Hai vị Thần – Ma sau khi chiếm được thứ tư liệu trân quý để áp chế người khác liền đắc ý rời khỏi phòng ăn. Ác ma đại nhân từ phía sau lưng Liêu Thần nói, “Thần, ngày mai chúng ta đi xem Triển lãm Quốc tế không?”
“Mang theo Xuyến Xuyến cùng đi đi.” Liêu Thần mặc dù là một Thiên thần đã thức tỉnh, nhưng đồng thời y cũng là một người anh rất yêu thương em gái của mình.
“Không, đi theo chúng ta, con nhóc sẽ nói lung tung.” Ác ma đại nhân ăn dấm chua.
Liêu Thần bất đắc dĩ quay lại nhìn ác ma đại nhân, kết quả vẫn là có chút dung túng với người nào đó, thuận miệng nói, “Được rồi, chỉ hai chúng ta đi thôi.”
“Chúng ta đi triển lãm nào?” Ác ma đại nhân hỏi.
“Triểu lãm nào có tặng quà miễn phí thì đi cái đó.” Liêu Thần dứt khoát đáp.
Ác ma đại nhân, “… … …”
Ngày mùng một tháng năm (quốc tế lao động), Liêu Xuyến Xuyến được nghỉ ở nhà. Trong nhà các anh đẹp trai xuất hiện ngày càng nhiều, ngoại trừ Thẩm Vụ ra còn có hai anh đẹp trai theo phong cách trung khuyển, một người gọi là Tát Ma, còn một người là Vệ sĩ trưởng.
Liêu Xuyến Xuyến cảm thấy chính mình cũng sắp kiệt sức vì thưởng thức trai đẹp rồi.
“Anh hai, hôm nay dắt em đi xem Triển lãm đi?” Liêu Xuyến Xuyến quấn lấy Liêu Thần. Y thức dậy sớm hơn ác ma đại nhân, cho nên đang làm điểm tâm buổi sáng.
“Ách, người hôm nay chắc chắn rất đông, mấy hôm nữa chúng ta cùng đi.” Liêu Thần cắn rứt lương tâm buông lời giả dối, kỳ thực y đang làm cơm hộp để mang theo vì nghe nói đồ ăn bên trong triển lãm rất đắt.
“Hừ, em biết rồi, anh chắc chắn muốn cùng đi với anh Quân nên vứt bỏ em! Các anh thật xấu xa!” Liêu Xuyến Xuyến kéo góc tạp dề của Liêu Thần mà ăn vạ.
“Xuyến Xuyến, bọn anh hôm nay bận việc, đừng quậy! Tự em đi chơi đi!” Liêu Thần đuổi cô em gái.
“Hừ.” Liêu Xuyến Xuyến thở phì phì bỏ ra phòng khách xem TV.
Thẩm Vụ đứng dán chặt vào tường, không ngừng vặn vẹo thân thể, lại cọ cọ vào mặt tường. Xuyến Xuyến ngồi ở sô pha đối diện cảm thấy kỳ quái liền hỏi, “Anh Thẩm Vụ, anh làm gì đó?”
Thẩm Vụ thần bí nói, “Xuyến Xuyến, trời sắp mưa.”
“Trời mưa và việc anh cọ tường có liên quan gì?” Con bé bĩu môi. Lại thêm một người lập dị!
Trời sắp mưa, ốc sên đương nhiên sẽ phải trèo lên vách tường rồi.
Quả nhiên, khi ác ma đại nhân còn đang lười biếng ngủ lăn ngủ lóc, bên ngoài bất chợt rào rào trút xuống một trận mưa to. Ác ma đại nhân cũng không để tâm, tiếp tục ngủ. Nửa giờ sau, tiếng hét của Liêu Xuyến Xuyến mới làm cho hắn giật mình tỉnh dậy. Hắn từ trên giường nhảy dựng lên, nhao ra bên ngoài, ngay lập tức bắt gặp cảnh tượng tất cả mọi người đang ngẩn ngơ đứng trước ban công.
Ngay sau đó, ác ma đại nhân liền thấy một trận mưa giống như thác đổ ngay ngoài cửa sổ — thật sự là thác đổ a! Cứ như thể nhà của bọn họ nằm bên trong cái thác vậy.
“Tốt… Mưa càng lớn càng tốt a a a a ~” Liêu Xuyến Xuyến reo hò.
“Tôi xuống gara xem ô tô!” Liêu Thần tìm một cái cớ bỏ ra ngoài. Ác ma đại nhân cũng tập tức đuổi theo, toàn bộ đàn ông trong nhà nhất thời đều chạy mất.
“Đừng bỏ em lại một mình a!” Liêu Xuyến Xuyến vội vàng lấy máy ảnh kỹ thuật số chụp lại cơn mưa đáng sợ như thác nước kia, chuẩn bị tung lên mạng.
Liêu Thần đứng ở cầu thang đi thông lên sân thượng. Nước ào ào từ phía trên dội xuống, không ngừng lan tràn theo những bậc cầu thang. Cứ theo tốc độ mưa như thế này, không đến vài tiếng đồng hồ, nữa thế giới sẽ diệt vong.
“Là Thiên sứ khủng bố Thiên nhiên – Cách Lý Phân!” Liêu Thần nói với Quân Tư Vũ vừa chạy theo tới nơi, “Chúng ta phải đi cản hắn lại.”
Ác ma đại nhân nói, “Vẫn là mặc áo mưa vào rồi hãy đi!”, dứt lời liền hất hàm ra hiệu cho Tát Ma. Tát Ma nhanh như gió mang tới mấy bộ áo mưa. Thị vệ trưởng vẻ mặt nghiêm túc nhìn ác ma đại nhân, hỏi, “Bệ hạ, là bọn khủng bố tập kích bất ngờ sao?”
“Không, là thế lực huyền bí khác.” Ác ma đại nhân dùng tay đặt lên trán Vệ sĩ trưởng, khiến cho hắn trong nháy mắt rơi vào mê man, ngả thẳng vào ngực Tát Ma vừa chạy tới.
“Chủ nhân, tôi đi cùng ngài.” Tát Ma ôm lấy Vệ sĩ trưởng, nói.
“Không cần, ngươi mang người này về chăm sóc đi.” Vũ Uyên nhận lấy áo mưa Tát Ma mang tới, đưa cho Liêu Thần một cái rồi cùng nhau đi qua cánh cửa cầu thang thông lên sân thượng.
Bên ngoài, dòng nước như lũ quét ùn ùn kéo đến khiến cho căn bản không có đường để đi, cả hai như bơi trong lòng biển.
Ác ma đại nhân tay cầm băng kiếm, ở giữa làn nước lũ bất chợt quét một đường. Kiếm quang băng lãnh mà sắc bén nháy mắt cắt ngang màn mưa, toát ra ma uy cuồn cuộn. Thác nước khổng lồ vừa rồi tức khắc bị kiếm phong xóa sạch. Lấy đường cắt ngang của nhát kiếm làm xuất phát điểm, phần nước từ dưới lên trên ngưng kết thành băng, hình thành một hiện tượng lạ lùng chưa từng thấy.
Ngay sau đó, Liêu Thần chắp tay, lặng lẽ cầu nguyện. Nhất thời ánh sáng mãnh liệt lan tràn, thánh quang bao phủ khắp nơi, thác băng bỗng chốc hóa thành hơi nước rồi tan biến. Hai người liên thủ, triệt để hóa giải nguy cơ tận thế cận kề.
Lúc này trời quang mây tạnh, mười dải cầu vồng hội tụ trên cao. Liêu Thần ngẩng đầu, há miệng hét lớn, thanh âm thần thánh chấn động tứ phương, “CÁCH LÝ PHÂN ——–!”
“Đừng ầm ĩ!!!” Bên trong cao ốc Tuyền Mộng cách đó hơn trăm dặm, Thiên sứ Thiên Nhiên Cách Lý Phân cảm ứng được tiếng rống giận của Thần, đầu đau như búa bổ, liền bất chợt lao ra ngoài cửa sổ tòa nhà, hùng hổ bay đi!!
“Đừng làm ồn! Đừng Làm ồn! Đừng làm ồn!!!” Cách Lý Phân tay cầm Tam xoa kích giận dữ phóng thẳng về phía Liêu Thần.
Tam xoa kích như sao băng xẹt ngang bầu trời. Thế nhưng không ngờ, kích còn chưa bay được nửa đường, cổ của Cách Lý Phân đã lạnh toát một hồi, băng kiếm nhanh không gì sánh được một nhát cắt ngang cổ hắn. Trong khoảng khắc đầu hắn rơi xuống, Vũ Uyên nhanh tay nắm lấy mớ tóc của tên Thiên sứ phản nghịch mà xách lên, mặc cho thân thể không đầu kia rơi xuống mái nhà, máu tươi tuôn thành một dòng.
“Vô ích thôi! Vũ Uyên, những Thiên sứ khủng bố này cũng giống như chúng ta, đều do Thiên chúa sáng tạo ra, có tính vĩnh hằng, cho dù có chặt đầu của chúng xuống, chúng cũng không chết.” Liêu Thần đi tới sau lưng Vũ Uyên, trong giọng nói mang theo vài phần âm lãnh ngày thường hiếm gặp, “Nhưng là có thể liên tục cắt gọt bọn chúng, giống như âm mưu ngày đó bọn chúng từng làm đối với Ám chi tử.”
“Không cần!! Khốn kiếp! Quang chi tử! Ngươi là tên bỉ ổi!! Ngươi căn bản không xứng được ngồi trên ngai vàng!” Cái đầu Cách Lý Phân ở trên tay Vũ Uyên trừng to hai mắt, dùng nửa phần yết hầu còn lại mà phát ra thứ thanh âm the thé chói tai.
“Vĩnh hằng, hừ, hắn sở dĩ vĩnh viễn bất tử là bởi vì hắn chưa bao giờ rơi vào Vực sâu Tuyệt vọng.” Vũ Uyên cười lạnh, “Từ hôm nay trở đi, ‘vĩnh hằng’ sẽ bị ‘hư không’ thay thế.” Dứt lời, những sợi tơ làm bằng thứ ánh sáng lam sắc băng lãnh từ lòng bàn tay ác ma đại nhân uốn lượn tuôn ra, bọc kín đầu của Cách Lý Phân. Chỉ một lát sau, cái đầu đã hoàn toàn phân rã.
“Bí mật mà Thiên chúa cất giấu dưới đáy Vực sâu Tuyệt vọng chẳng lẽ chính là cách thức để xóa bỏ sự ‘vĩnh hằng’ sao?” Liêu Thần nhìn cái đầu của tên Thiên sứ khủng bố tưởng chừng không thể tận diệt dần phân rã sạch sẽ trong tay Vũ Uyên, một lần nữa tỏ vẻ hiếu kỳ đối với cái Vực sâu đầy hoài nghi và thần bí kia.
“Đầu Cách Lý Phân đã tiêu thất, vậy thân thể hắn cũng sẽ phân rã đúng không?” Vũ Uyên hỏi.
“Nếu đầu đã không còn, thân thể cũng chỉ là một các xác rỗng không chịu phân hủy mà thôi. Mang phần thân của hắn giấu dưới tầng hầm nhà chúng ta, về sau hẳn sẽ có tác dụng.” Liêu Thần nói, “Tôi đi chữa trị cho những người thương vong vì trận mưa vừa rồi.”
“Nghe nói sử dụng loại pháp thuật trị liệu sẽ hao tổn rất nhiều thể lực, có cần tôi giúp cậu bổ sung linh lực không?” Ác ma đại nhận ra vẻ hảo tâm mà áp sát lại bên cạnh người kia.
“Anh lo lắng quá rồi, Vũ Uyên. Thánh quang của Thần cũng giống như suy nghĩ đen tối trong đầu anh, đều là cuồn cuộn không dứt.” Liêu Thần xua tay khước từ, nhưng là trong lòng y lại dấy lên một nỗi băn khoăn đối với Thiên sứ Khủng bố cầm đầu – Tái Mễ Nhĩ, dù sao trong tay gã cũng nắm giữ nhược điểm lớn nhất của Thần.
Chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra được!
Liêu Thần ánh mắt thâm trầm, lặng lẽ siết chặt nắm tay.