Cọc cọc
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm Triệu Minh Nhi tỉnh giấc, kim đồng hồ điểm vào h trưa, sợi dây xích dưới chân biến mất tiêu, Minh Nhi gắng gượng ngồi dậy trong cơn đau, cô lớn tiếng cho phép người bên ngoài vào.
Một cô hầu gái lấp ló ngượng ngùng đi tới, Minh Nhi nhìn từ đầu đến chân cô ấy, hình như là người mới, Minh Nhi chưa từng thấy cô ấy bao giờ.
" Cô là người mới à? " cô nhỏ giọng hỏi.
Cô hầu gái cung kính cúi đầu " Dạ " đáp lại, tự giới thiệu bản thân, cô mới được tuyển đến đây vào ngày hôm qua, tên cô là Thẩm Mi, sẽ là người hầu thân cận cho Minh Nhi.
" Thiếu phu nhân, em xin phép được sửa soạn cho người nhé! "
Minh Nhi gật đầu, ngay từ cái nhìn đầu tiên Minh Nhi đã ưng Thẩm Mi, cô ấy rất hoạt bát, làm việc tháo vát, Minh Nhi vô cùng hài lòng.
Chẳng mấy chốc Thẩm Mi đã tân trang Minh Nhi thành một thiếu phu nhân lộng lẫy, Thẩm Mi vội ra nhà bếp mang thức ăn đến cho Minh Nhi.
Mất hơn phút nữa để dùng bữa, nhìn lại đồng hồ đã h trưa, Minh Nhi nhớ đến em trai và Tuyết Tuyết, một mình khập khà khập khiễng bước đến thăm họ.
Chân của cô vẫn còn đau, cả lưng cũng chưa hết nhức nhối, cô bắt buộc phải điều chỉnh lại trạng thái để khi đến nơi sẽ không làm Triệu Khanh và Giang Tuyết Tuyết lo lắng.
Thế nhưng, khi đến đó Giang Tuyết Tuyết và Triệu Khanh đang được Cố Diệp Lý thăm khám, Minh Nhi không muốn làm phiền, đành âm thầm quay về, đợi lúc khác cô sẽ đến thăm họ.
Cô cực lực vịn vào thành tường bước từng bước nặng nề, thật sự rất mệt nhoài, chỉ mới đi có một đoạn ngắn mà cả chân và lưng đều đau thấu tận xương tủy.
Minh Nhi dừng chân định ngồi nghỉ một lát lại vô tình vấp ngã chúi đầu, cả thân hình bổ nhào lên phía trước.
Bất thình lình, một bàn tay to lớn luồng qua cái eo nhỏ xíu của Minh Nhi đỡ lấy, cô vội ngẩn đầu nhìn lên.
Đập vào mắt Minh Nhi là một chàng trai trạc tuổi với Trịnh Vương Hoàng, phong thái nhã nhặn, đẹp không góc chết, có điều không cao to như Vương Hoàng.
Minh Nhi còn chưa kịp phản ứng tiếng quát tháo uy nghiêm quen thuộc phang tới dọa cô ngã người vào tường, chàng trai theo quán tính lại đỡ lấy Minh Nhi lần nữa.
" Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người cô ấy nhanh!!! "
Trịnh Vương Hoàng với ánh mắt giận dữ, hùng hổ khiễng chân bước tới, phía sau anh còn có một cô gái đẹp tựa mĩ nhân với thân hình bốc lửa, đốt mắt người nhìn đi theo.
Vương Hoàng gạt phăng cánh tay chàng trai ra, vội bồng lấy Minh Nhi, gằn giọng làm cô sợ mất mật.
" Ai cho em ra đây một mình? Thẩm Mi đâu? "
" Em...ấy...tôi...tôi đi thăm Khanh và Tuyết Tuyết, nên...không cho em ấy đi theo " Minh Nhi ấp úng.
Bắp tay của cô lập tức bị Vương Hoàng xiết chặt, cô nhăn nhó mặt, Vương Hoàng chẳng thèm đoái hoài tới chàng trai kia, lạnh lùng gọi cô gái đằng sau quay đi, còn chưa được vài bước giọng người kia cất lên khiêu khích Vương Hoàng.
" Lâu ngày không gặp, anh trai của em vẫn khó ăn khó ở nhỉ? Gặp em mình cũng chẳng chào hỏi "
Ngay khi câu nói vừa dứt, Triệu Minh Nhi ngỡ ngàng, hóa ra chàng trai ấy là em trai cùng cha khác mẹ của Trịnh Vương Hoàng, Trịnh Bằng Anh, nhỏ hơn Vương Hoàng ba tuổi.
Lần này hắn quay về để thừa hưởng số tài sản ít ỏi theo di chúc.
Trịnh Vương Hoàng chỉ nghiêng đầu, thân hình trụ vững ngay tại chỗ, đôi mắt dài lườm nguýt, anh nghiêm giọng răng đe.
" Tao không có gì để nói với mày, nếu về thì biết an phận, đừng để tao tống cổ hai mẹ con mày đi "
Trịnh Bằng Anh cười khẩy, hất gương mặt giả tạo, cao ngạo đáp lại lời lẽ của Vương Hoàng.
" Tôi đâu có ác ý gì mà anh phải nói thế...Trịnh Vương Hoàng, cô gái anh đang bế nợ tôi một lời cảm ơn đấy! "
" Cảm ơn cậu " cái miệng lanh chanh của Minh Nhi đáp theo lệ, bất giác cô cảm nhận được luồng sát khí ngay bên cạnh, Minh Nhi đáu mắt khẽ nhìn sang.
Khóe miệng Vương Hoàng giật giật, cau có hàng chân mày rậm, đôi mắt ác ma nhìn trực diện làm Minh Nhi rợn người.
" Ai cho em lên tiếng với hắn? " Vương Hoàng hắng giọng.
" Người ta vừa giúp tôi, cảm ơn một tiếng cho phải phép cũng không được sao? " Minh Nhi mím môi, bực bội.
Vương Hoàng bật to một tiếng " Không ", Minh Nhi ấm ức, vùng vằng đẩy anh ra ngay trước mặt nhiều người, anh xiết tay giữ chặt lấy cô, vô tình đụng vào vết thương ở lưng, đau đến xé ruột xé gan, Minh Nhi nhảy dựng lên, cái miệng nhỏ la ó trời.
" Áaaaaaa, đau, Trịnh Vương Hoàng, đồ xấu xa "
Sắc mặt của hai người kia lập tức tái nhợt, từ trước đến giờ chưa ai dám nói chuyện với Vương Hoàng bằng ngữ khí đó kể cả khi anh chưa làm Trịnh Tổng.
Giờ đây Triệu Minh Nhi lại dám cả gan quát thẳng vào mặt Vương Hoàng làm người khác không khỏi lo sợ.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, hốc mắt Minh Nhi ửng đỏ ầng ậng vài giọt lệ, sống mũi cay cay, cô khóc nấc lên từng hồi, khóc vì đau, khóc vì uất ức, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Vương Hoàng.
Anh đáu mắt nhìn vào vết thương do chính tay mình gây ra, cảm thấy tội lỗi khi ra tay nặng, sắc mặt lập tức hiền hòa, Vương Hoàng không ngừng xoa xoa vào vai Minh Nhi giảm cơn giận.
" Minh Nhi ngoan, anh xin lỗi,...là anh sai, đừng khóc "
Ngay khi câu nói vừa dứt, chính Triệu Minh Nhi cũng bất ngờ, quen nhau bảy năm nhưng cô chưa từng nghe Vương Hoàng xin lỗi bất cứ lần nào cho dù là cô đúng.
Tự dưng giờ đây, Vương Hoàng đột ngột thay đổi, mở miệng xin lỗi khiến Minh Nhi bối rối, cả hai người kia cũng chưng hửng, tiếng khóc của Minh Nhi nhỏ dần, Vương Hoàng đưa những ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt.
Anh khẽ chạm môi lên má Minh Nhi, nó lập tức đỏ bừng, đây là lần thứ hai Minh Nhi rung động trước cử chỉ dịu dàng của Vương Hoàng.
" Anh đưa em đến chỗ Diệp Lý kiểm tra nhé? " Vương Hoàng thỏ thẻ vào tai Minh Nhi.
Cô vội lắc đầu, chỉ muốn được về phòng nghỉ ngơi, Trịnh Vương Hoàng chiều theo, nhanh chóng bế sốc Minh Nhi lên như mẹ bồng con, ôm chặt lấy phần mông căng tròn, Minh Nhi tựa đầu vào vai rộng của anh, choàng lấy hai tay ghì chắc lấy cổ anh.
Trước khi đi Trịnh Vương Hoàng còn cố ý quay người ra sau, để lại vài câu với Trịnh Bằng Anh.
" Trịnh Bằng Anh, nhìn cho kĩ, cô gái trên tay tao là chị dâu của mày, sau này đừng có động tay động chân đến cô ấy
Nhớ!
Tao chỉ nhắc nhở lần này "
Nói xong, Vương Hoàng gọi cô gái bên cạnh rời đi, Trịnh Bằng Anh với vẻ mặt đăm chiêu hướng theo, hắn nở một nụ cười quái gở.
Ngay khi họ khuất bóng, Trịnh Bằng Anh cũng không náng lại lâu, Minh Nhi được Trịnh Vương Hoàng đưa về phòng.
Vừa vào đến nơi, anh để Minh Nhi ngồi gọn trên giường, nhanh chân ra ngoài nói gì đó với cô gái kia ngay trước cửa, vài phút sau anh lại quay trở vào với Minh Nhi.
Anh lục lọi từ trong tủ ra một tuýp kem, nhẹ nhàng vén áo Minh Nhi lên, bôi thuốc cho cô.
Hể tay Vương Hoàng chạm vào đâu Minh Nhi đều giật nảy, đến khi thoa xong cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thuốc vừa bôi lên dịu mát vô cùng, vết thương giảm đau tức thì, Vương Hoàng bỗng luồng hai tay qua eo, ôm chầm lấy Minh Nhi từ đằng sau làm cô giật mình.
" Trịnh Vương Hoàng, anh muốn gì? "
" Ngồi im, anh không làm gì đâu, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi " Vương Hoàng khe khẽ giọng dịu ngọt.
Minh Nhi bỡ ngỡ, điệu bộ hôm nay của Vương Hoàng rất khác, ôn nhu đến lạ lùng, trực giác nhắc Minh Nhi thoáng chốc nghĩ ngay tới cô gái vừa rồi, chắc chắn giữa họ có gì đó với nhau nên Vương Hoàng mới khác lạ.
Có khi nào anh đang để mắt tới cô gái vừa nãy? Minh Nhi ngờ vực.
" Vương Hoàng, cô gái lúc nãy là ai vậy? " cô tò mò hỏi.
Vương Hoàng nhanh mồm đáp.
" Vương Châu Nhi, bạn thanh mai trúc mã của anh, mới từ Nhật Bản về nước, hôm nay cô ấy qua đây để ký hợp đồng hợp tác làm ăn với anh "
Quả nhiên Minh Nhi đoán không sai, khi nghe đến từ " Thanh mai trúc mã " tự nhiên trong lòng cô khó chịu, hất tay Vương Hoàng ra.
" Bạn thanh mai trúc mã! Sao anh không cưới cô ấy mà lại cưới tôi? " Minh Nhi chau mày, lườm mắt với Vương Hoàng.
Anh cười phì, nghĩ trong đầu, làm sao anh lại lấy người anh không yêu chứ?
" Anh và Châu Nhi xem nhau là anh em, Châu Nhi không yêu anh và anh cũng thế!
Sao, Trịnh thiếu phu nhân ghen à? "
Minh Nhi lập tức đánh một cái bốp vào vai Vương Hoàng, một bên mắt nhường lên khinh khi, cô nổi đóa, gân cổ lên phản bác.
" Anh bị điên à? Tôi đi ghen với cô ấy làm gì?
Chẳng qua tôi thấy cô ấy rất...rất là bỏng mắt, đẹp như vậy anh không chọn, mù hay sao lại bắt tôi làm vợ anh? " vừa nói hai bàn tay Minh Nhi vừa chìa ra những ngón tay, làm động tác bóp nắn trong không khí, ngụ ý phần ngực của Vương Châu Nhi thuộc hàng cực khủng.
Trịnh Vương Hoàng cười nhạt, búng vào trán Minh Nhi một cái bóc , cô đau điếng ôm lấy đầu, quát mắng.
" Trịnh Vương Hoàng, sao anh lại đánh tôi? "
Vương Hoàng trề môi, tỏ rõ thái độ chê bai Vương Châu Nhi.
" Đánh cho em bớt nói nhảm...của em cũng đâu có nhỏ, vừa tay anh lắm, với lại anh không thích hàng quá khổ "
" Đồ bin thái! " Minh Nhi chửi bới, hai má đỏ ửng, vòng tay ra trước ngực như phòng thủ.
Trịnh Vương Hoàng cố ý lâm le ánh mắt vào bộ ng ực đầy đặn của Minh Nhi, giọng điệu bỡn cợt chọc tức cô.
" Anh bin thái, nhưng chỉ mình với em...
Nói thật...anh lớn lên dưới bầu sữa mẹ, nhưng lại dại khờ trước bầu ng ực em đấy, Minh Nhi "
" Đồ d xồm, bin thái!!! " Minh Nhi mắng mỏ, không ngừng giật lùi ra xa Trịnh Vương Hoàng..