Chẳng mấy chốc, tin tức Giang Tuyết Tuyết được trả tự do nhanh chóng truyền đến tai Triệu Minh Nhi, cô không khỏi phấn khởi mà nhảy cẫng lên, nắm lấy tay Thẩm Mi giựt lên giựt xuống, trái tim đập mạnh như muốn nổ tung.
" Thật sao? "
Thẩm Mi cúi đầu, cười tươi như hoa, khe khẽ cái giọng chắc như đinh đóng cột.
" Vâng ạ, chính miệng thiếu gia bảo em báo tin lại cho thiếu phu nhân đó ạ! "
Sống mũi Minh Nhi cay cay, xuýt xoa, cuối cùng một nửa lo âu cũng được gỡ bỏ, Minh Nhi đã chờ ngày Giang Tuyết Tuyết được trả tự do từ rất lâu.
Bây giờ, trong lòng cô chỉ còn lo ngại cho đứa em trai, bản thân Minh Nhi giờ đây phải phấn chấn cố gắng chăm sóc Triệu Khanh thật tốt.
" Thiếu phu nhân, nếu không còn chuyện gì em xin phép ra ngoài nhé? " Thẩm Mi nhỏ giọng hỏi.
Triệu Minh Nhi dịu dàng gật đầu, Thẩm Mi thoắt cái đã biến mất tâm, tin vui đến xua đi mọi mệt mỏi trong người, ngay cả cái chân và lưng bị thương cũng không còn cảm giác đau.
Cứ như mọi tế bào thần kinh đều bị tê liệt hoàn toàn, đầu óc Minh Nhi chỉ lấp toàn những suy nghĩ mộng mơ.
Cô ước một lúc nào đó bản thân cũng sẽ được tự do như Giang Tuyết Tuyết.
Cạch
Cánh cửa đột ngột mở ra, bóng người lịch lãm cùng gương mặt anh tuấn của Trịnh Vương Hoàng xuất hiện trước mắt Minh Nhi, giây trước cô vừa mới cười hớn hở giây sau gặp Vương Hoàng lại tối sầm như đưa tang.
" Bây giờ chỉ mới h tối, chưa đến giờ ngủ anh vào đây làm gì? " Minh Nhi chau mày, lạnh giọng hỏi.
" Phòng của anh, muốn vào cũng phải hỏi em sao? "
Vương Hoàng từ từ bước tới, tháo chiếc đồng hồ Hublot đặt lên bàn, tiện tay cởi luôn chiếc áo Vest bên ngoài vứt sang ghế Sofa, để lộ chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế riêng, nó ôm trọn body săn chắc của anh.
Hàng cúc áo bung ra từng cái, thân hình vạm vỡ đập vào mắt, múi cơ cuồn cuộn, làn da màu đồng bóng bẩy đủ thu hút mọi ánh nhìn.
Trực giác mách bảo ám ảnh, gáy cổ Minh Nhi toát lên hơi lạnh, bờ vai nhỏ đang run, cô vội vã chạy như bay vào phòng tắm mặc cho chân đau tê buốt.
Còn chưa kịp cài chốt bàn tay to lớn bắt lấy nắm cửa, Vương Hoàng đẩy mạnh một phát làm Minh Nhi ngã nhào xuống sàn, tấm lưng nhỏ bé lần nữa va đập, cơn đau thấu xương tủy dày dò, sắc mặt Minh Nhi tái nhợt tức thì.
" Vương Hoàng, làm ơn, đừng..." Minh Nhi yếu ớt cầu xin.
Hơi thở của Vương Hoàng nặng nề, anh khom người xuống bồng Minh Nhi về giường, cô vẫn vùng vằng kháng cự, Vương Hoàng dùng ngay cà vạt để trên bàn trói hai tay Minh Nhi lên đỉnh đầu, gằn giọng mắng cô.
" Ngồi im không là anh ăn em thật đấy!
Anh còn chưa làm gì em tự dưng lại làm mình bị thương...đúng là ngốc hết phần thiên hạ..."
Triệu Minh Nhi ấm ức, cái miệng anh đào mím chặt, cô thầm mắng trong lòng, còn không phải tại anh cởi áo tôi mới phải chạy thục mạng trốn anh sao?
Làm người khác bị thương còn ngang nhiên mắng mỏ!
Vương Hoàng vén áo Minh Nhi lên, nhè nhẹ dùng thuốc bôi vào, căn phòng yên tĩnh lắng xuống những hồi âm êm ả, vọng vào những tiếng kêu của đom đóm.
Chiếc cà vạt nhanh chóng được tháo ra, Vương Hoàng đặt nụ hôn trìu mến lên vai Minh Nhi, cô giật nảy mình, hai tay khoanh trước ngực như phòng thủ.
" Trịnh Vương Hoàng, anh muốn làm gì? "
Khóe miệng Vương Hoàng khẽ cong lên, anh lặng im nằm bẹp lên đệm, hai mắt nhắm lại, bàn tay không quên kéo Minh Nhi vào lòng.
Do lực kéo mạnh Minh Nhi theo quán tính đập thẳng cả đôi môi vào ngay hạt đậu be bé giữa cơ ngực săn chắc của Vương Hoàng.
Ngay lập tức, cả gương mặt Minh Nhi đỏ bừng, vội vàng quơ tay đẩy Vương Hoàng ra xa.
" Vợ à, em thèm anh rồi à? " Vương Hoàng mở một bên mắt, cười khẩy, đê tiện mà nói.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ vô liêm sỉ!!!
Anh ảo tưởng à?"
Minh Nhi tức tối, vung tay đấm vào ngực Vương Hoàng, anh không chống trả mặc cho Minh Nhi đánh đến mệt thì thôi.
Chỉ vài phút sau, cô nàng thở gấp gáp, tay phải xoa nắn tay trái, người của Vương Hoàng quá cứng, đánh đến đỏ tay anh vẫn không hề hấn gì.
Đôi mắt to tròn trìu mí xuống vì mệt, bất thình lình Vương Hoàng đè lên người dọa Minh Nhi hoảng loạn quơ quào lung tung.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ dê xồm, anh không được làm bậy "
Vương Hoàng bắt lấy hai tay Minh Nhi, gồng cơ xiết chặt làm cổ tay cô đỏ ửng, cái giọng âm trầm chạy tọt qua tai Minh Nhi.
" Yên tâm đi, chân anh bị thương không hoạt động mạnh được, vả lại lưng em cũng đang đau...
Nên...anh tha cho em vài bữa, may cho em đấy! "
" Vậy thì anh xuống đi, làm gì đè lên người tôi vậy? " Minh Nhi hùng hổ quát lên.
Không một chút trừng trừ, Vương Hoàng rời khỏi người Minh Nhi ngay, kéo cô nằm nghiêng, mắt chạm mắt với Vương Hoàng, bàn tay thô ráp khẽ chạm vào khuôn cầm non mịn, từ từ di chuyển lên má và xương quai xanh, Minh Nhi không né tránh, đờ mặt cho Vương Hoàng thỏa thích sờ soạng.
" Anh trả tự do cho Giang Tuyết Tuyết, có phải...Trịnh thiếu phu nhân nên thưởng gì cho anh không? "
" Anh muốn gì? " Minh Nhi thờ ơ hỏi thẳng.
Trịnh Vương Hoàng không đáp, trực tiếp chỉ chỉ ngón tay vào má, cặp mắt nhắm nghiền chờ đợi, tức thì tiếng Chụt âm nhẹ.
Chẳng cần do dự, Triệu Minh Nhi đã hôn vào má Vương Hoàng, khi anh mở mắt ra chỉ thấy trước mặt Minh Nhi đang ngượng ngùng xấu hổ cúi gầm đầu xuống.
Đôi môi mỏng cong nhẹ, Vương Hoàng nâng chiếc cằm nhỏ nhắn kia lên, đặt vào má Minh Nhi một cái hôn trìu mến.
Mùi hương hoa hồng trên cơ thể cô kích thích hai bên cánh mũi, các tế bào trong thần kinh không ngừng luân chuyển, Vương Hoàng bức rức, không ngừng nuốt nước bọt ừng ực, cặp mắt háu đói dán chặt vào phần ngực nảy lửa của Minh Nhi.
Ngay tức khắc, phần đùi của anh bị Minh Nhi bóp mạnh, vết thương như muốn tét ra, cơn đau chặn đứng mọi cảm xúc.
Vương Hoàng cố giữ im lặng, hàm răng cạch cạch vài tiếng trong vòm họng, Minh Nhi trừng mắt nhìn theo cử chỉ của anh.
Mất độ vài phút Vương Hoàng mới kiềm chế được dục vọng, anh thở phào một hơi nặng trịch.
" Minh Nhi, vợ à, cho anh ôm em ngủ đi, hôm nay chúng ta ngủ sớm một bữa...anh hứa chỉ ôm thôi "
" Dẹp!!! " Minh Nhi gạt ngang lời đề nghị, quay ngoắt người sang hướng khác, đập tấm lưng nuột nà vào tầm mắt Vương Hoàng, anh soi xét từ đầu đến chân, cặp mông căng tròn lại làm anh khó chịu.
Vương Hoàng cắn chặt môi đến rỉ máu, thi thoảng chóp chép vài cái, cánh tay phải đặt vào giữa hán, hai chân co lên kềm chặt, đôi mắt không dám mở ra.
Dù không nhìn nhưng hình bóng cơ thể Minh Nhi in rõ trong tâm trí anh, phải mất rất lâu khi Minh Nhi ngủ say, Vương Hoàng mới mò sang ôm cô vào lòng, hít hà hương tóc đánh một giấc say.
.....
Giữa trưa ngày hôm sau, theo thỏa thuận Giang Tuyết Tuyết sẽ được đưa về với gia đình, trước khi đi cô tạm biệt Minh Nhi ở ngoài cổng.
Cả hai ôm nhau thắm thiết, Minh Nhi khóc bù lu bù loa, mừng thầm cho Tuyết Tuyết.
" Tuyết Tuyết, cậu đi cẩn thận nhớ giữ gìn sức khỏe nhé "
Giang Tuyết Tuyết khẽ gật đầu, họ ôm nhau lần nữa, Trịnh Vương Hoàng giống như một chiếc camera không ngừng theo dõi từng hành động của Tuyết Tuyết.
Minh Nhi khó chịu, đành lên tiếng xin Vương Hoàng tránh mặt để cô ấy nói vài lời từ biệt.
" Anh cho em phút có gì thì hãy nói nhanh đi "
Vương Hoàng nhanh chóng thu mình vào một góc, lắc lắc cánh tay đeo đồng hồ, gõ vài cái giục giã lên mặt kính, canh thời gian họ nói chuyện.
Minh Nhi tranh thủ vài phút ít ỏi, dặn dò Giang Tuyết Tuyết đủ thứ, nào là bảo trọng sức khỏe, chăm lo bố mẹ,...cách Minh Nhi nói chẳng khác nào một bà cụ non.
Hai phút ngắn ngủi qua đi, Giang Tuyết Tuyết còn chưa kịp nói gì, Trịnh Vương Hoàng dần bước đến chỗ họ, cô không muốn tốn công oan uổn, kéo mạnh Minh Nhi về phía mình, thều thào vào tai cô ấy.
" Minh Nhi, cậu nhất định không được rung động, nhớ kĩ!
Tớ nhất định quay lại đưa cậu đi "
Ngay khi câu nói vừa dứt, Trịnh Vương Hoàng khẩy tay tùy ý ra hiệu cho người đưa Giang Tuyết Tuyết lên xe, sắc mặt Minh Nhi đầy vẻ suy tư, nhìn theo bóng chiếc xe đằng xa, cô hiểu ý của Giang Tuyết Tuyết, hóa ra Tuyết Tuyết chỉ giả vờ rời đi để tìm cách quay lại cứu cô.
Trong lòng Minh Nhi bất giác nảy lên khát vọng tự do lớn lao, cô gửi gắm mọi hy vọng vào Giang Tuyết Tuyết.
Trông chờ một ngày nào đó cô và Triệu Khanh sẽ rời khỏi chiếc lồng giam giữ này.
" Vào trong thôi, Minh Nhi " Trịnh Vương Hoàng khoác tay lên cái vai nhỏ nhắn, dìu Minh Nhi quay vào, cô vẫn còn luyến tiếc nhìn theo..