Hai ngày sau, Đới Khởi Nam nhận được một khoảng đầu tư lớn từ Trịnh Vương Hoàng, hắn vui mừng muốn báo tin này cho Minh Nhi, nhưng khi sang tới phòng cô đã sớm đưa hai đứa con đi học.
Như thường lệ, trước khi để hai đứa nhỏ vào lớp Minh Nhi điều dặn dò con trai Hoàng Minh kĩ càng, phải đợi đến lúc bóng các con khuất tằm cô mới lên xe về nhà.
Đoạn đường về nhà bắt buộc phải đi qua một khu đất trống, ở đó hiện đang có một đám côn đồ chờ cô từ lâu, khi thấy xe cô vừa tới chúng lao ra chắn ngay đầu.
Theo phản xạ Minh Nhi đạp phanh thắng gấp, nhìn chúng hùng hổ tay cầm gậy sắt, cô biết chúng không có ý tốt, định quay xe chạy đi, nào ngờ ở đằng sau cũng có người mai phục.
" Này người đẹp, khôn hồn thì mau bước ra đây cho bọn tao, bọn tao sẽ nhẹ nhàng " một tên trong đám lớn tiếng trước kính xe, cái miệng hếch sang chóp chép nhai kẹo, trên người và mặt có rất nhiều sẹo do đánh nhau để lại, nhìn thoáng qua có lẽ hắn là tên cầm đầu.
Minh Nhi cố thủ, nín thinh chẳng trả lời trả vốn, từ từ tháo dây an toàn, sau đó lén đưa tay cầm chắt lấy cây gậy bóng chày mà cô hay thủ sẵn dưới chân.
Chúng thấy cô lì lợm, liền đập mui xe, còn vung gậy vào kính đến nứt ra.
Trong lúc cấp bách, Minh Nhi bật mạnh cửa xe đập vào tên đang đứng cạnh, hắn ngã nhào ra đất, một tên khác lao đến cô thẳng chân đá hắn, dùng gậy bóng chày đập vào đầu hắn đến chảy máu, nhanh chóng vừa thủ thế phòng thủ vừa quát tháo.
" Tôi không quen biết các người, tại sao lại kiếm chuyện với tôi? "
" Đúng là chúng ta không quen, nhưng bọn tao cũng chỉ làm theo lệnh thôi, muốn trách thì hãy trách mày không nên gây chuyện với Ôn tiểu thư đi " tên cầm đầu to giọng, vừa dứt lời hắn liền ra hiệu cho những tên khác bao vây.
Sau lời ngụ ý kia, Minh Nhi lập tức biết ai xúi giục chúng, là cô gái hôm trước cô đã đuổi đi.
Biết trước sẽ xảy ra chuyện, nhưng chẳng thể nào ngờ, sự trả thù này lại đến nhanh như vậy.
" Lúc đó tôi chỉ là bất đắc dĩ mới mạo phạm Ôn tiểu thư...chúng ta có thể dùng lời nói giải quyết, hà cớ gì phải động tay động chân " Minh Nhi cố phân minh, muốn dùng lời lẽ hòa giải.
Nhưng cô có nào hay, trong giới giang hồ một khi nhận tiền của ai thì sẽ làm việc cho người đó hết lòng, tên cầm đầu đã nhận tiền của Ôn Mặc Di trước, hắn đương nhiên không chịu nghe, gạt phăng lời Minh Nhi, tiếp tục lớn tiếng ra lệnh.
" Đập nát cái mặt của nó cho tao "
Tức khắc, bọn chúng xông lên như thú dữ, Minh Nhi dùng hết năm học võ ra chống trả, nhưng thân nhi nữ yếu đuối cô chỉ hạ gục được vài tên liền đuối sức, cộng thêm vai cô lúc nãy chẳng may bị một tên đánh trúng, nó đau tới mức không thể nhấc nổi cánh tay.
Cô chỉ còn biết giật lùi ra sau, cầu cho trời phật phù hộ có ai đó đến giúp cô vào lúc này.
Bất ngờ, đoạn một tên côn đồ vung gậy sắt gần chạm đến đầu Minh Nhi thì bị một con dao cắm thẳng vào cánh tay, hắn hét lên thất thanh, còn chưa kịp định thần bất thình lình bóng ba người cao lớn lao đến tẩn hắn và những tên khác.
Hai mắt nâu mở to kinh ngạc nhìn không chớp, cảnh trước mắt Minh Nhi là cảnh mà cô chưa từng dám nghĩ tới, Triệu Khanh bé bỗng ngày nào đang anh dũng bảo vệ cô, đi theo cậu còn có cả Cố Diệp Lý và một người lạ mặt, có lẽ đó là thuộc hạ của một trong hai người.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã xử đẹp bọn côn đồ, Triệu Khanh còn ra tay tàn độc đâm hẳn một nhát dao vào chân tên cầm đầu, kéo một đường dao rọc từ bắp dùi xuống đầu gối, máu chảy chan hòa lẫn với tiếng kêu gào thất thanh khiến người nghe kinh sợ.
" Dám đụng vào người của Trịnh gia, hôm nay ông cho chúng bây mồ xanh cỏ " Triệu Khanh gằn giọng.
Nói rồi, cậu móc điện thoại trong túi ra gọi người đến, vài phút sau có mấy chiếc xe kéo đến, đám người mặc đồ đen bước ra từ xe lôi đầu từng tên côn đồ lên xe.
Tích tắc chỉ trong vài giây chỗ hổn loạn vừa nãy bị dọn sạch sẽ không còn một vết tích, mà Minh Nhi dường như bị cảnh vừa rồi dọa cho đứng hình, không có bất kì hành động hay lời nói nào.
Mãi cho đến khi Cố Diệp Lý rảo bước tới hỏi han lúc này cô mới hoàn hồn trở lại.
" Đới tiểu thư, cô ổn chứ? " Diệp Lý cất giọng nho nhỏ.
" Tôi...tôi ổn..." Minh Nhi mấp máy trả lời.
Cơn đau ở vai bỗng ùa đến, do lúc nãy tập trung vào mớ hỗn độn trước mắt mà quên bén đi vết thương, Minh Nhi nhăn mặt, chạm nhẹ vào bờ vai.
" Ah..." cô xuýt xoa trong miệng, cơn đau thấu tận xương tủy, cả cơ thể như bị ai đó đè lên không chống đỡ nổi suýt chút ngã khụy.
Triệu Khanh nhanh tay kịp thời đỡ lấy cô, ân cần hỏi han.
" Chị, chị không sao chứ? "
Minh Nhi lắc đầu, hai tay cố bám víu lấy bắp tay rắn chắc, Triệu Khanh cùng Cố Diệp Lý vội đỡ cô qua một bên.
Diệp Lý mạng phép kiểm tra vết thương cho cô, khi quai áo kéo xuống liền để lộ ra phần vai bị đập mạnh, hằng lên một đường tím bầm, còn bị sây sát nhẹ, cả khớp xương cũng sưng lên.
Cũng may, lúc nào Diệp Lý cũng mang theo dụng cụ y tế bên mình, anh nhẹ nhàng rửa vết thương, sau đó dùng thuốc giảm đau thoa lên cho Minh Nhi, băng bó lại kĩ càng.
Ban đầu Minh Nhi cảm thấy rất đau rát nhưng qua tới vài phút sau thuốc ngắm vào vô cùng dễ chịu, còn mát mẻ.
Thấy mình đã hồi phục sức lực, cô bèn mau chóng cúi đầu, tỏ lòng biết ơn.
" Cảm ơn hai người đã ra tay kịp thời cứu tôi nhé...ân này tôi nhất định sẽ đền đáp lại...bây giờ tôi phải về rồi, tạm biệt "
Nói rồi, Minh Nhi vội vàng đứng bật dậy, không chút do dự mà trở về phía xe của mình.
Triệu Khanh nhanh chân đuổi theo sau, níu lấy tay cô.
" Chị đang bị thương, để em đưa chị về! "
" Không cần đâu, tôi tự về được " Minh Nhi cố rút tay lại, nhưng Triệu Khanh nào cho cô cơ hội bỏ đi.
Chẳng nhiều lời, hành xử của cậu hệt như Trịnh Vương Hoàng, bá đạo bồng hẳn Minh Nhi lên, hắng giọng cảnh cáo.
" Chị không đồng ý cũng phải đồng ý, chị mà từ chối em đốt xe cho chị đi bộ về "
" Này, cậu mau bỏ tôi xuống, ai dậy cậu vô lễ vậy hả? " Minh Nhi tức giận quát tháo, nhưng không nỡ đánh em trai.
Triệu Khanh bỏ ngoài tai lời của cô, trực tiếp quẳng cô lên xe mình, còn bảo cả Cố Diệp Lý lên cùng canh chừng cô, đích thân cậu hộ tống cô về đến Đới gia.
Riêng xe của cô được thuộc hạ của cậu kéo về, tới nơi cậu không bước ra, thả cho cô tự đi vào, sau đó phóng xe chạy nhanh như một tia chớp, cô nhìn theo bóng xe mà tức đến lộn phổi.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ chết giẫm, ai cho phép anh dạy em trai tôi thành ra thế chứ? " Minh Nhi thầm mắng, vô tình cắn cả vào lưỡi, bực dọc mà quay vào trong.
....
h chiêu, vườn hoa hồng ở Trịnh gia.
" Là kẻ nào to gan như vậy? " Vương Hoàng tức giận cầm cây kéo tỉa cành đâm mạnh vào biển cấm bên cạnh, tạo ra âm thanh keng chói tai khiến Thẩm Mi ở gần đó đang cầm hoa giật mình im phăng phắc.
" Là người của Ôn Mặc Di " Triệu Khanh lập tức đáp lại, còn kể rõ từng chi tiết vụ việc.
Sắc mặt Vương Hoàng xám xịt, sớm biết Ôn Mặc Di sẽ gây sự với Minh Nhi, nên trước đó anh có dặn dò Triệu Khanh giám sát Minh Nhi, không ngờ ả to gan tới mức cho người đánh Minh Nhi bị thương.
Chuyện lớn như vậy Vương Hoàng nào chịu bỏ qua dễ dàng, liền đáu mắt sang Triệu Khanh.
Mà lúc này, cậu cũng vô cùng tức giận, ánh mắt hừng hực như lửa đốt, dường như mất hết kiên nhẫn, chẳng để anh kịp mở miệng cậu đã vội chen vào.
" Xử ả sao đây anh rễ? "
" Còn xử sao ư? Triệu Khanh, đối phó phụ nữ chỉ nên để phụ nữ trị! " giọng điệu thánh thót của Vương Châu Nhi từ sau bụi cây bỗng vang tới.
Cô đang khoanh tay trước ngực, chân đứng chếch ra một góc, phong thái tựa như một chị đại chĩa ánh nhìn gắt gao về phía Trịnh Vương Hoàng.
Chuyện lúc nãy cô nghe không xót một chữ nào, vốn không ưa Ôn Mặc Di từ lâu, sẵn cơ hội ả sinh sự, cô muốn xin Trịnh Vương Hoàng cho cô xử đẹp ả.
" Trịnh Tổng, không ngại thì để tôi xử ả nhé? "
" Không " Vương Hoàng khẽ nhếch mép, Vương Châu Nhi xuất hiện thật đúng lúc, nếu cô đã có thành ý anh cũng không ngại từ chối, định nhờ cô hủy dung nhan của Ôn Mặc Di.
Tuy nhiên, suy đi tính lại bố của ả vẫn còn có giá trị lợi dụng trong việc làm ăn, cho nên chỉ có thể đánh phủ đầu nhắc nhở.
" Cảnh cáo nhẹ nhàng với cô ta thôi, đợi đến khi nào hết giá trị tôi sẽ vứt cô ta vào quán Bar "
" Được " Vương Châu Nhi cười lạnh, hiểu ý Vương Hoàng, cô ung dung quay gót..