Chiếc xe phi nhanh qua từng nẻo đường, Minh Nhi ngồi trầm mặc bên trong, cách xa Trịnh Vương Hoàng một sải tay, đầu quay ngoắt ra cửa kính.
Vương Hoàng không hề nhích đến gần cô, anh ngồi gác chéo chân, chấp hai tay để lên dùi, thủng thẳng hỏi chuyện với cô.
" Vẫn còn luyến tiếc nơi đó sao? Em thật sự không muốn về với anh? "
" Anh biết lí do mà..." Minh Nhi đáp lại một cách nhạt nhẽo.
Nghe cô nói vậy, hơi thở của Vương Hoàng nặng nề, điệu bộ của anh trông rất khó xử, hạ giọng hỏi tiếp.
" Em vẫn còn mang nặng cái thành kiến địa vị đó sao? Chẳng lẽ...!"
" Không..." Minh Nhi lập tức chặn họng Vương Hoàng, cô nghiêng mặt đối diện với anh, ánh mắt chán ghét lộ rõ.
" Tôi vốn đã không còn chấp niệm đó,...tôi không muốn về bên cạnh anh...là vì tôi không quên được những gì anh đã làm với tôi và...với Giang Tuyết Tuyết...!"
Cái miệng mỏng bị lời nói làm cho nín thinh, Vương Hoàng không thốt thêm bất cứ lời nào nữa, suốt phút về đến Trịnh gia, anh luôn giữ khoảng cách nhất định để Minh Nhi được thoải mái.
Hai đứa nhỏ ngây thơ vừa bước ra khỏi xe, đập vào mắt là căn vinh thự to lớn, sa hoa, lộng lẫy mà không khỏi kinh ngạc, thích thú, chúng hiếu động chạy khắp nơi nhìn ngắm.
Cứ ngỡ là giấc mơ, liên tục hỏi đi hỏi lại Minh Nhi.
" Mama, đây là nhà của chúng ta thật sao? "
Minh Nhi cười gượng khẽ gật đầu, biểu cảm của chúng hệt với Triệu Khanh khi lần đầu đến đây, càng nhìn cô lại càng khó chịu, dường như một lần nữa quay lại bảy năm trước đó.
Triệu Khanh sợ hai đứa nhỏ chạy lung tung, vội vàng giữ chúng lại, khi nãy cậu vẫn chưa kịp giới thiệu thân phận với hai đứa, bây giờ thư thả mọi chuyện cả rồi, cậu hớn hở bắt đầu màn nhận người thân.
" Hoàng Minh, Ly Tỏa...hai đứa về đây ở có thích không? "
" Thích, thích lắm " cả hai đồng thanh đáp, hai cặp mắt tròn xoe lóng lánh.
Càng nhìn càng thêm yêu, Triệu Khanh xoa đầu hai đứa cất giọng nhỏ nhẹ bảo.
" Từ nay hai đứa sẽ ở đây, có bố mẹ còn có cả chú ruột này sẽ chăm sóc hai đứa thật chu đáo...hai đứa phải ngoan đấy! "
" Chú ruột? Vậy còn papa Khởi Nam? Sao lại không về chung ạ? " Ly Tỏa ngây thơ hỏi một câu làm bao nhiêu người đứng hình nhìn sang Trịnh Vương Hoàng.
Gương mặt anh đỏ ngầu, cả vành tai cũng ửng đỏ theo, nghe con gái của mình gọi kẻ khác bằng " papa ", lòng anh hừng hực lửa giận, lườm mắt sang Minh Nhi.
Không cần hỏi, Minh Nhi biết anh nghĩ gì, anh lại đang chửi thầm cô trong bụng.
" Triệu Minh Nhi em dám để con của anh gọi kẻ khác là papa sao? "
Tức khắc, Minh Nhi vội ngồi xổm xuống, dịu dàng chỉ bảo cả hai đứa con.
" Khởi Nam là cậu của hai đứa, không phải papa, còn đây là chú ruột, là chú Khanh, em trai của mẹ...hai đứa có hiểu không? "
" Cậu, chú? " hai đứa nhỏ ngu người, đầu óc chúng còn rất non nớt, không thể nghe hiểu được lời Minh Nhi.
Lửa giận trong lòng Trịnh Vương Hoàng sôi lên sùng sục, thầm nghĩ, để Minh Nhi dạy con đúng là sai lầm lớn nhất của anh.
Anh gằn giọng làm cả hai đứa nhỏ có chút sợ hãi, níu lấy tay mẹ.
" Không có cậu gì ở đây hết, từ nay hai đứa chỉ cần nhớ bố mẹ và chú Khanh là đủ, hiểu chưa? "
Hoàng Minh và Ly Tỏa gật đầu lia lịa, như cảm nhận được sự dữ tợn từ chính người bố chúng hết mực trông ngóng mà không dám cãi lời.
Minh Nhi sợ Vương Hoàng sẽ trút giận lên hai con nhỏ dại, cô bèn lách sang chuyện khác.
" Được rồi, tôi đưa con về phòng đây "
" Em không được đi đâu cả " Vương Hoàng bỗng gắt gỏng.
Hai chân cô khựng lại, chẳng dám bước, Vương Hoàng lại lạnh giọng ra lệnh với Thẩm Mi.
" Thẩm Mi mau đưa hai đứa về phòng của chúng đi
Từ nay trở đi hai đứa sẽ do cô chăm sóc! "
" Dạ..." Thẩm Mi cúi đầu cung kính.
Mà lời vừa nãy của Vương Hoàng cứ như chia cắt Minh Nhi và hai con để trả đũa việc hai đứa gọi người khác là papa, cô không khỏi kích động mà ôm chặt lấy hai đứa nhỏ.
" Vương Hoàng, ý của anh là sao chứ? Tại sao từ nay trở đi hai đứa lại do Thẩm Mi chăm sóc chứ? "
Vẻ mặt cô hoang mang, lo sợ tột độ, Thẩm Mi vừa bước tới cô liền giữ chặt hai con xích qua chỗ khác.
" Đừng có động vào con tôi!!! " cô quát lên.
" Thiếu phu nhân, xin người bình tĩnh lại, ý của chủ nhân là em sẽ làm bảo mẫu thay người chăm sóc thiếu gia và tiểu thư đó ạ! " Thẩm Mi nhỏ giọng giải thích.
Bấy giờ, Minh Nhi mới trấn tĩnh, từ từ buông lỏng vòng tay, hóa ra là cô đã nghĩ nhiều, còn sợ Trịnh Vương Hoàng sẽ bắt hai con cô đi, chia cắt cô và con, may mà đó chỉ là suy nghĩ một phía.
Hoắc Đường cố ý ho lên vài cái cắt ngang bầu không khí hổn loạn, còn đánh nhẹ lên vai Thẩm Mi, trầm giọng như nhắc nhở.
" Thẩm Mi, phải gọi là phu nhân không phải là thiếu phu nhân "
" Ah...tôi quên mất, xin lỗi phu nhân ạ! " Thẩm Mi tự cốc vào đầu mình một cái, cười tươi cho mọi chuyện giảm bớt căng thẳng.
Minh Nhi thở phào, Vương Châu Nhi đột ngột rảo bước tới trước mặt cô, khom người, tươi cười nhìn hai đứa nhỏ.
" Hai đứa đáng yêu thật, giống Vương Hoàng y đúc, cô đẻ hay thật đấy, Minh Nhi! "
"..." khóe miệng Minh Nhi cong xuống, tựa như bĩu môi, chê bai, không biết nên phản bác sao, lần nào gặp Vương Châu Nhi cũng bị cô ấy nói tới đơ miệng, cô trộm nghĩ trong lòng.
" Kiếp đẻ thuê nên mới sinh ra hai cục bột giống vậy đấy! "
Vương Hoàng khẽ liếc sơ, biết Vương Châu Nhi lại sắp nhiều chuyện anh chẳng nhiều lời lệnh cho Thẩm Mi đưa bọn trẻ về phòng.
" Dạ vâng ạ!
Thiếu gia, tiểu thư xin hãy theo tôi " Thâm Mi cung kính, dắt tay hai đứa nhỏ nhanh chóng vào trong, những người khác bị Vương Hoàng đuổi về hết, ngay cả chính anh cũng không ở lại đó chỉ để lại vài câu dặn dò với Minh Nhi.
" Em và Triệu Khanh lâu ngày gặp lại, chắc có rất nhiều điều cần nói, hãy hàn huyên tâm sự đi...
h sẽ có người hầu đưa em về phòng..."
Nói xong, bóng người cao lớn mờ dần trong màn đêm, lúc này Minh Nhi mới nở được nụ cười trên môi, nhìn Triệu Khanh bằng ánh mắt đầy tình thâm.
Rất lâu rồi cả hai chị em mới có khoảnh khắc này, Minh Nhi đưa tay chạm vào gương mặt điển trai pha chút ngây thơ và lạnh lẽo.
Có lẽ, suốt bảy năm không có cô bên cạnh, Triệu Khanh đã phải trải qua rất nhiều cực khổ.
Hai chị em cùng ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó trò chuyện, Minh Nhi hỏi thăm Triệu Khanh về cuộc sống của cậu suốt bảy năm qua.
Biết được cậu sống rất ổn, may mắn năm đó nhờ có Vương Châu Nhi đến kịp lúc nên mới giữ lại được tính mạng, còn nhờ Trịnh Vương Hoàng hết lòng cưu mang đưa cậu sang Nga chữa trị bệnh.
Ba năm sau, cậu hoàn toàn lột xác trở thành một người có đầu óc minh mẫn, sau đó bắt đầu học hỏi Trịnh Vương Hoàng, trở thành trợ thủ cho Vương Hoàng ở nước ngoài.
Khi nghe tin tìm được Minh Nhi, cậu đã từ bỏ công việc tức tốc về nước, tường chừng sẽ được đoàn tụ với người chị thân yêu.
Nào ngờ, thứ cậu nhận được là sự tránh né và còn cả cái tát để đời.
" Lúc đó em đã rất giận chị..." Triệu Khanh khẽ thì thầm.
Minh Nhi buồn bã, cúi đầu nói hai chữ " Xin lỗi...!", cô thật sự là một người chị tồi tệ, vì sự ích kỷ của bản thân gây họa cho không biết bao nhiêu người.
Bây giờ, khi đối mặt với em trai, cô không biết bản thân nên làm gì để bù đắp lỗi lầm.
Bàn tay rắn chắc của Triệu Khanh vỗ về lên vai Minh Nhi, cất giọng ấm áp.
" Em không trách chị,...chị à...không phải em không biết chuyện giữa chị và anh rễ..."
Ngay khi câu nói vừa thốt ra Minh Nhi lập tức ngỡ ngàng, ánh mắt thất vọng chĩa thẳng vào mặt Triệu Khanh, cổ họng câm nín không thể bật thành lời.
Như đoán trước được biểu cảm ấy, Triệu Khanh không né tránh ánh mắt của cô, điềm tĩnh mà bày tỏ tâm tư.
" Anh rễ đúng là có làm sai với chị nhiều thứ...nhưng anh ấy là vì yêu chị...chỉ là cách anh ấy yêu chị không giống với bao người khác...
Tình yêu là phải dùng hành động và thời gian chứng minh...và...em đã tận mắt thấy anh ấy chờ đợi chị, tìm kiếm chị, yêu nhiều ra sao em điều thấy hết..."
Tự dưng, hơi của Triệu Khanh ngắt quãng, cứ như đang suy nghĩ điều gì đó tiếp theo rồi lại cầm lấy tay Minh Nhi, vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay, cúi đầu thủ thỉ cái giọng rất u buồn.
" Những việc anh ấy làm, không phải không thể tha thứ...em cũng đã tha thứ cho anh ấy rồi...quá khứ nên khép lại...
Anh ấy vẫn chờ chị chấp nhận anh ấy...khi chị mở rộng trái tim, hạnh phúc mà chị tìm kiếm sẽ ở ngay trước mắt chị...mong là chị đừng đánh mất...!".