Bình thường Vương Hoàng cao ngạo cỡ nào, hở chút là nổi nóng, hay cưỡng chế Minh Nhi một cách thô bạo, vậy mà giờ khi cô chấp nhận cho anh một cơ hội, anh như trở thành một kẻ thê nô sợ vợ, sợ đến mức tựa hồ như chú chuột nhỏ nấp ở góc tối, Minh Nhi nói tiếng nào anh cũng không dám cãi.
Mà, hành động của anh khiến cô rất vừa lòng, cô cười tủm tỉm, bỗng dưng cơn gió lùa vào cửa sổ làm cơ thể mảnh mai run nhẹ.
Nhìn đồng hỗ treo tường cũng đã muộn, đến lúc họ hâm nóng tình cảm, Minh Nhi ngẩn đầu ra phía cửa sổ, tấm rèm bay phất phơ theo chiều gió, cô chỉ tay ra đó, lần đầu được thế lên giọng ra lệnh với Vương Hoàng.
" Đóng cửa, kéo rèm lại thôi, anh còn mong chờ điều gì nữa? " Minh Nhi nghiêng đầu nhìn anh, hai mắt tròn xoe long lanh.
Ngôn Tình Cổ Đại
Yêu vào tự dưng Vương Hoàng trở nên ngu ngơ, chưa hiểu được ý, Minh Nhi lại thay đổi sắc mặt, bá đạo kéo anh ép sát người cô, rót cái giọng ngọt như mía lùi vào tai anh.
" Chẳng phải anh muốn sinh thêm đứa nữa sao? Bây giờ em sẽ nắm bắt khoảnh khắc mà chưa ai từng khám phá ra...!"
Vương Hoàng mừng rỡ như được mùa, mau chóng đi kéo rèm cửa lại, rồi trở về giường với bộ dạng ngơ ngơ, anh còn tưởng đây là giấc mơ, e dè vài phút mới ngồi gần Minh Nhi.
Làm da bạch ngọc mơn mởn đẹp đến mê li, cộng thêm thân hình nóng bỏng càng làm Vương Hoàng rạo rực, mỗi một nhịp thở của Minh Nhi đều làm bộ ng ực nở nang nâng lên, chúng phập phồng mị hoặc câu dẫn anh.
Tâm anh không thể kềm hơn được nữa, Minh Nhi cứ ngồi im không nói cũng không nhúc nhích làm anh mất kiên nhẫn, cứ như cô đang thách thức con quỷ dc vọng bên trong tự vùng dậy.
Bàn tay to lớn không chịu yên phận, từ từ đưa sang khẽ chạm vào gò má ửng hồng, Vương Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, không chờ được nữa mà hôn Minh Nhi.
Hôm nay cô rất ngoan, chủ động tiếp nhận nụ hôn ấy, chic lưỡi ẩm ướt nhè nhẹ tách hai cánh môi mềm, luồn lách qua kẽ răng, quấn lấy đầu lưỡi bên kia.
Bao nhiêu mật ngọt bên trong anh đều tham lam lấy hết, cô rất biết phối hợp, vừa cố điều chỉnh nhịp thở vừa tấn công lại anh.
Nụ hôn kéo dài tận phút, môi rời đi mang theo vài sợi chỉ bạc lưu luyến, đôi mắt to tròn long lanh như gợi tình, cả hơi thở cũng đầy phong tình vạn chủng, mị hoặc câu nhân.
Vương Hoàng đưa môi chu du khắp người cô, mỗi một nơi anh chạm vào đều miết chặt làm thành dấu chủ quyền, anh cởi chiếc váy ngủ lụa màu đỏ ra, cặp ng ực căng mẩy không còn gì che chắn phô bày trong không khí.
Hơi thở của Vương Hoàng loạn nhịp, hô hấp trở nên khó khăn càng nhìn Minh Nhi xấu hổ, ngượng ngùng thì con quỷ bên trong anh lại vùng dậy dữ dội, chỗ đó bắt đầu rục rịch.
Cứ như, anh bây giờ chỉ muốn nuốt người phụ nữ dưới thân anh vào bụng, hòa làm một với cô, đầu óc dần mụ mị, anh lại điên cuồng chiếm đoạt viên hồng ngọc giữa bầu ng ực, dây dưa cắn nhẹ khiến nó sưng táy, còn cắn cả vứt bớt nhỏ dưới chân ngực.
Bàn tay anh cưng nựng, vần vò bộ ng ực căng mịn kia đủ hình thù, sau đó lại trượt xuống nơi thầm kín sâu nhất trong cơ thể Minh Nhi, anh khám phá từng ngóc ngách bên trong.
Cổ họng bé nhỏ kêu lên tiếng kêu yêu kiều, nho nhỏ đủ để Vương Hoàng nghe rõ, nó ngọt ngào tới mức làm anh điên đảo.
Thời khắc lâm trận sắp đến, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
" Mama, mama..." hai đứa con đang gọi lớn.
Hầu như mọi cảm xúc đều bị chúng đập tan, Minh Nhi vội đẩy Vương Hoàng định mặc đồ đi ra ngoài.
Nào ngờ, lần này anh nổi giận thật rồi, trực tiếp ấn người cô xuống, gằn giọng.
" Nằm im đó cho anh, em không được đi đâu hết, em mà lì anh không nhẹ nhàng với em đâu "
Dứt lời, Vương Hoàng rời khỏi giường, anh chỉ xỏ tạm chiếc quần short, vừa đi ra cửa vừa mắng thầm trong miệng.
" Ch.ết tiệt, hai đứa tiểu quỷ, định không để ông đây làm chuyện đại sự à? Đúng là không trị không được..."
Cạch cánh cửa bật vào, hai đứa đứng trước mặt anh bày ra bộ dạng đáng thương, mếu máu.
" Papa, papa con muốn ngủ với mama..." Hoàng Minh bước tới túm lấy tay anh, đong đưa năn nỉ.
Dùng chiêu trò lấy chính sự đáng yêu của mình mà làm nũng trước mặt Vương Hoàng, nhưng đâu có dễ gì dụ được anh, sắc mặt anh vẫn lạnh tanh mặc cho cậu bé ôm áp, v vãn, ĩ ôi.
Cậu còn lấn lên muốn vào trong với mẹ, Vương Hoàng cản lại, không ngó tới cậu mà lạnh giọng hỏi Thẩm Mi đang đứng trước mặt.
" Tại sao lại để hai đứa tới đây? Sao không trông chúng ngủ đi? "
Thẩm Mi mang vẻ mặt sợ sệt, lời lên tới cuốn họng lại chẳng đủ cam đảm nói ra, cô là bảo mẫu của hai đứa, nhưng lại bất lực vì không dỗ được chúng, cô chỉ còn biết đưa ánh mắt tội lỗi khẽ nhìn Vương Hoàng.
Anh hiểu ngay, hai đứa tiểu quỷ kia lại tìm cách làm khó dễ Thẩm Mi, nếu giờ anh đánh chúng hay trừng phạt chúng vào lúc này, chắc chắn Minh Nhi sẽ nổi giận.
Nhưng, anh cũng không thể để chuyện chúng cứ tìm cách tranh vợ với anh mãi được, phải nghĩ cách lừa bọn quỷ nhỏ này.
" Hai đứa không nên ngủ chung với mama mãi được, hai đứa lớn rồi cũng có phòng riêng rồi...phải ngủ riêng chứ! " giọng anh cất lên có chút trầm khàn, như đang làm thầy giáo dạy dỗ hai đứa.
" Nhưng...con...nhớ mama lắm..." Hoàng Minh tiếp tục ĩ ôi, cả Ly Tỏa bên cạnh cũng bắt chước anh trai, nhè giọng năn nỉ.
" Papa, một đêm nữa thôi..."
" Không phải papa không cho, mà hai đứa ngủ cùng thì làm sao mama có em bé được? " Vương Hoàng mềm giọng, tìm đại một lí do đuổi tụi nhỏ đi.
Ai dè, ông trời giúp anh, cả hai nghe nhắc đến " em bé ", hai mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô, mấp máy hỏi bố.
" Em bé? Em của bọn con phải không? "
" Phải, hai đứa có muốn có thêm em không? Có thêm em để cùng chơi với hai đứa " Vương Hoàng ngồi xổm xuống, xoa đầu con, nhìn chúng mừng rỡ anh biết ngay đây là cơ hội để anh dụ chúng sập bẫy.
" Muốn...muốn...con muốn em trai " Hoàng Minh hí hửng nói.
Ly Tỏa cũng tranh với anh, ôm lấy cổ Vương Hoàng xin xỏ.
" Papa, con muốn em gái, papa kêu mama cho con một em gái đi..."
Vương Hoàng nghe xong, đắc ý trong tâm.
" Được, papa sẽ bảo mama cho hai đứa cả em trai lẫn em gái luôn, chịu không? "
" Chịu, chịu ạ..." chúng vỗ tay hoan hô.
Thẩm Mi đứng cạnh biết ý bèn mau chóng nhỏ giọng dụ hai đứa nhỏ giúp Vương Hoàng.
" Nếu vậy thì thiếu gia và tiểu thư phải về phòng ngoan ngoãn ngủ, như thế thì phu nhân mới có em cho hai người được..."
" Thật sao? " hai đứa nhỏ ngây thơ hỏi.
Thấy Thẩm Mi gật đầu lia lịa, chúng cứ thế tin là thật, ngoan ngoãn theo Thẩm Mi về phòng.
Vương Hoàng lập tức đóng cửa lại, chốt luôn cửa cho chắc, cuối cùng anh cũng hạ được hai con kì đà kia.
Mà, cảnh vừa nãy đã bị Minh Nhi lén theo sau nhìn thấy hết, trông ba bố con lúc đó thật buồn cười, đợi đến khi Vương Hoàng sắp trở vào cô liền nhanh chóng về giường, giả vờ như không hay gì, ngồi im quấn lấy chiếc chăn lên thân.
" Hai đứa về phòng rồi, hết chuyện rồi, chúng ta tiếp tục thôi, đẻ thêm đứa nữa nhé...!" Vương Hoàng khiễng chân tiến tới chỗ Minh Nhi, một tay bế sốc cô ngồi lên đùi anh.
Cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt thèm khát như cú vó của anh, bờ vai tròn trịa bị anh áp lên một nụ hôn kèm theo một cái cắn nhẹ.
" Ah~ " Minh Nhi phát ra âm thanh ri rỉ, tuy anh cắn không mạnh nhưng vẫn đau, cơn đau làm từng lớp da gà nổi lên.
Vương Hoàng thô bạo kéo lấy chiếc chăn ra khỏi người Minh Nhi, ôm trọn cơ thể trần mịn, hít hà hương thơm, tham lam đưa môi hút sạch mật ngọt trên làn da mơn mởn..