Nửa đêm, cả cơ thể mềm yếu bị cánh tay to lớn chắn trước ngực, Minh Nhi không tài nào thở được, buộc cô phải mở mắt, kéo nhẹ cánh tay của Vương Hoàng xuống.
Anh đang ngủ rất ngon, chẳng những gác tay lên người Minh Nhi mà cả chân anh cũng gác lên, ôm cô chẳng khác gì ôm một chú gấu bông, hơi ấm từ người anh truyền sang tạo cho cô cảm giác rất an toàn, ngón tay thon dài khẽ đưa lên chạm vào hàng mi cong dài, gương mặt mĩ nam này rất biết hút hồn người khác.
Bất thình lình, Vương Hoàng mở to mắt, cứ như ác ma làm Minh Nhi giật thót cả tim, xém chút bị anh dọa cho la làng, anh đột ngột bắt lấy tay cô, gắt gỏng.
" Em muốn đi đâu? Định bỏ trốn khỏi anh nữa ư? "
" Không...Vương Hoàng, anh đừng kích động, em ở đây, ở ngay bên cạnh anh, em không đi đâu hết...!" Minh Nhi nhỏ giọng dỗ dành, không hất tay Vương Hoàng ra mà còn chủ động áp hai tay của cô lên má anh.
Cô dùng ánh mắt trìu mến nhìn anh, hai ngón tay cái xoa xoa lên má anh, bấy giờ Vương Hoàng mới bình tĩnh hơn một chút, có lẽ việc cô bỏ anh đi suốt năm đã nổi ám ảnh kinh hoàng khiến anh khi ngủ cũng lo sợ mất cô.
" Em biết mấy giờ rồi không? Sao lại dậy vào giờ này? " Vương Hoàng gằn giọng hỏi.
Minh Nhi đáu mắt nhìn sang đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim chỉ đúng h sáng, bên ngoài vẫn bao phủ bởi một màu tối đen.
Đúng là cô không nên thức dậy vào giờ này, làm Vương Hoàng sợ hãi một phen nhưng cô không thể nói chính anh khiến cô thức giấc.
" Em giật mình tỉnh giấc, không ngủ lại được nên ngắm anh một lúc...nào ngờ...anh lại sợ em bỏ trốn...!"
Nhìn cô có chút tự trách, Vương Hoàng nhanh kéo lấy hai bàn tay xuống, đặt lên chúng một nụ hôn, hạ giọng trầm ấm rồi thỏ thẻ.
" Anh xin lỗi,...có phải em gặp ác mộng không? Sao lại không ngủ được? "
" Em thấy hơi ngột ngạt, muốn hít thở không khí trong lành một chút..." Minh Nhi vội đáp, lấy đại một cái cớ.
Mà, câu trả lời đó Vương Hoàng lại tin răm rắp, anh chẳng nhiều lời, rời khỏi giường mặc tạm chiếc áo thun và quần short, sau đó bất ngờ cuộn chăn quanh người Minh Nhi, cô không kịp trở tay bị anh quấn gọn, rồi anh bồng cô lên.
" Vương Hoàng, anh làm gì vậy? " cô hoang mang la lên.
Vương Hoàng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, dùng khuỷu tay đẩy người cô lên cao, thủ thỉ lời đường mật.
" Em bảo em muốn hít thở không khí, anh đưa em ra vườn hoa hồng nhé "
" Anh bị điên à...giờ này mà ra đó, nếu muốn ra cũng phải cho em mặc đàng hoàng vào chứ " Minh Nhi cáu gắt, mắng anh, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, nhưng chiếc chăn quấn chặt cơ thể không có cách nào thoát ra được.
Vương Hoàng bỗng dưng dùng chóp mũi cao của mình, cọ nhẹ vào cổ cô, làm cô có chút rùng mình, cảm giác như anh vừa cưng chiều vừa âm thầm ra lệnh cho cô nghe theo.
" Đừng lo, không ai dám nhìn vợ anh đâu, kẻ nào dám anh móc mắt kẻ đó
Anh đưa em ra đó một chút cho em dễ thở, rồi...anh đưa em vào ngủ..." anh cất giọng nỉ non.
Minh Nhi thở dài bất lực, miễn cưỡng mà gật đầu, cô tựa người vào thân Vương Hoàng, từng bước chân dài ung dung rời khỏi phòng.
Bên ngoài rất lạnh, toàn là sương đêm rơi xuống, cũng may Minh Nhi được quấn bởi một chiếc chăn dầy dặn, ấm áp nên không cảm thấy quá lạnh lẽo.
Đúng như lời Vương Hoàng nói, hể anh sải bước tới đâu người làm trong nhà đều cúi đầu không dám nhìn lên.
Ánh mắt anh hướng tới họ rất lạnh lẽo và tàn khốc, nhìn vào đã thấy run sợ, anh lại là chủ nhân cao quý của nơi này, ai dám chống lại anh.
Cứ thế, anh hiên ngang tới thẳng chỗ vườn hoa hồng, vì đang còn trời đêm lại đến vườn cây nên khí lạnh tập trung ở đó nhiều hơn, chưa tới nơi đã cảm nhận được cái lạnh lẽo.
Rất may, Vương Hoàng chỉ đứng ở bên trong cách xa chỗ vườn hoa cả m, tránh được gió lạnh ở đó, chỉ đủ để Minh Nhi nhìn thấy màu sắc của từng đóa hoa, do ban đêm cây sẽ hút Oxi và thải ra CO, nếu lại quá gần khả năng ngộp thở sẽ cao hơn.
Tuy có chút tiếc nuối không được chạm vào thứ mình thích nhưng Minh Nhi vô cùng mãn nguyện.
Cô nhìn chúng đến si mê, quên mất việc Vương Hoàng đang đứng cạnh trông chừng cô, đôi chân trần suýt nữa cất bước ra đó.
Vương Hoàng lập tức ngăn cô lại, biết cô rất thích hoa hồng nhưng không thể lại đó, anh cưng chiều cô, không chút do dự đặt cô ngồi trên bậc thềm, mình anh rảo bước tới đó bẻ cho cô một đóa hoa.
Trời tối, anh không thấy rõ, không tránh được những chiếc gai nhọn, mặc chúng đâm bị thương vẫn bẻ xuống một đóa rực rỡ, rồi phủi đại bàn tay chảy máu, đem đóa hoa đến cho Minh Nhi.
" Tiểu nhân ngư, hoa của em đây! " anh cười tươi rạng rỡ.
Lúc này trông anh thật ấm áp, cứ như lãng tử từ trong tiểu thuyết bước ra, tuy bộ đồ trên người anh có chút không hợp tình nhưng vẫn không thể giấu nổi phẩm chất của một quý ông.
Minh Nhi đưa tay nhận lấy đóa hồng, phát hiện tay Vương Hoàng bị thương, xót xa vội kéo lại xem, trách móc.
" Tay anh chảy máu rồi, rõ ràng là trời tối không nhìn được sao anh còn ráng bẻ hoa chứ? " mặt cô nhăn nhó lên, môi mềm cong xuống, nâng bàn tay Vương Hoàng nhìn qua nhìn lại.
Thấy chiếc những chiếc gai còn cắm trên đầu ngón tay, cô lại xót hơn, không có thứ gì cậy nó ra được, thêm bực cô cằn nhằn anh.
" Đồ ngốc nhà anh, gai đâm cả tay rồi...làm sao đây...không có gì cậy nó ra..."
Bất ngờ, Vương Hoàng đột nhiên bế xốc cô lên chỉ bằng một tay trái, cô giật mình theo phản xạ tự nhiên vội ôm lấy cổ anh, chiếc chăn vô tình tụt xuống ngang lưng trần, Vương Hoàng nhanh tay kéo nó lên, còn nhặt đóa hồng đưa cho cô.
" Cầm lấy, ở phòng có kim, về đó em cậy cho anh nhé! "
Minh Nhi khẽ gật đầu, mau chóng cầm đóa hoa, tay còn lại vịnh lấy chiếc chăn che thân, Vương Hoàng nhàn nhã bế cô bằng một tay trở về.
Suốt dọc đường anh không hề có biểu hiện mệt hay đau tay, mãi cho đến khi về đến nơi, đặt Minh Nhi ngồi gọn trên ghế Sofa, cánh tay trái của anh mới co bóp vài cái cho giảm bớt cơn đau.
Anh tự mình mở đèn phòng, lấy kim trong tủ đưa sang cho Minh Nhi rồi đặt bàn tay phải đầy những mũi gai nhọn lên đùi cô, anh không nói gì chỉ khẽ ra hiệu cho cô.
" Nếu đau thì nói em biết nhé! " Minh Nhi mềm giọng bảo, cắm cúi cậy từng chiếc gai nhỏ li ti, thỉnh thoảng Vương Hoàng sẽ giật giật vài cái trên đầu ngón tay.
Dù có đau anh cũng không than vãn, hai mắt đều tập trung ánh nhìn vào người phụ nữ dịu dàng trước mặt.
Khi những chiếc gai được cậy ra hết, lúc này Vương Hoàng mới mở miệng.
" Em buồn ngủ chưa? "
Đấy là câu đầu tiên mà anh nói, vẫn là nghĩ đến Minh Nhi, bản thân anh bị gì cũng chẳng quan tâm, anh chỉ cần biết người phụ nữ anh yêu đã ổn hơn chưa?
Minh Nhi không nói chỉ khẽ gật đầu, nhiêu đó thôi Vương Hoàng đã thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô ổn anh sẽ thấy vui.
Không một chút trừng trừ, anh vội tắt đèn bồng Minh Nhi về lại giường, lần này anh không ôm chặt cô nữa, chỉ để cô gối đầu lên tay anh, vì anh biết cô khó thở là do anh đè lên người cô, không nói ra không phải anh không đoán được.
Minh Nhi thông minh, hiểu được tâm ý của anh, cô nằm nghiêng qua, kéo lấy tay còn lại của anh ôm chặt vào lòng, như vậy cô không lo khó thở nữa mà Vương Hoàng cũng không cần phải sợ không ôm được cô, cả hai có một giấc ngủ ngon lành đến tận sáng hôm sau.
Khi Minh Nhi tỉnh giấc đã là h sáng, có lẽ giờ này hai con cô đã đi học từ sớm, cả Vương Hoàng cũng đã rời đi từ lâu, cô ưỡn người vươn vai, mở tung cửa sổ đón ánh mặt trời ấm áp, tập vài động tác võ thuật thư giãn gân cốt.
Tiếp đến, cô sửa soạn chỉnh chu cho bản thân, trước đây khi chưa sinh con cô rất thích ăn mặc táo bạo, từ hồi có hai tiểu quỷ kia phong cách cũng thay đổi, đa phần ngày trong tuần cô điều mặc sườn xám hết ngày, hai ngày còn lại là áo thun quần dài.
Cốc Cốc tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Minh Nhi vội ra mở cửa.
Thẩm Mi đứng trước mặt cô, thấp người hạ giọng cung kính.
" Chào buổi sáng thưa phu nhân
Chủ nhân đang đợi người ở phòng ăn ạ! "
" Vương Hoàng chưa đi làm sao? " Minh Nhi thắc mắc hỏi.
Thẩm Mi lắc đầu biểu đạt ý, Minh Nhi nở nụ cười thân thiện với cô rồi nhanh chóng cất bước đến đó.
Lúc này, Vương Hoàng đang nho nhã ngồi đợi cô trên bàn ăn, có rất nhiều món ngon được bày biện, mùi thơm nức mũi làm chiếc bụng đói cồn cào.
Minh Nhi nhanh chân ngồi xuống ghế, Vương Hoàng ra hiệu cho Thẩm Mi lui đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, anh không cho Minh Nhi tự gắp thức ăn, mỗi một miếng anh đều tự tay đút cho cô.
" Có ngon không? "
" Ừm...ngon lắm, sao anh không ăn đi? Em tự gắp được mà, có tay chứ có phải bị cụt đâu..." cô đảo mắt, mím môi.
Vương Hoàng chiều theo ý cô không gắp nữa, cho cô tha hồ thích ăn món nào thì lấy món đó, chẳng mấy chốc cả bàn ăn thịnh soạn bị cô vét sạch.
Cứ như hôm qua cô làm việc cực lực nên hôm nay ăn bù lại sức..