Năm ngày sau, Minh Nhi lại nổi hứng muốn ra ngoài mua sắm, cô vừa sửa soạn chuẩn bị đi liền gặp ngay Vương Hoàng đứng ở cửa cản bước.
" Em định đi đâu sao? " Vương Hoàng tựa người vào cánh cửa chéo chân, lạnh mặt tra hỏi.
Minh Nhi cười gượng, cô định ra ngoài một mình, nếu cho Vương Hoàng biết anh nhất định sẽ không đồng ý, còn phái vệ sĩ theo sát cô.
Ra ngoài mà nhiều người như vậy thật sự chẳng có chút thoải mái.
Cho nên, Minh Nhi định lẻn đi, ai ngờ trời xui đất khiến kiểu gì Vương Hoàng như có tâm linh tương thông, bất thình lình xuất hiện đứng thù lù trước mặt cản bước.
" Vương Hoàng...em định đi mua ít đồ thôi...gần đến năm mới rồi..." Minh Nhi rụt rè, hai mắt không dám nhìn thẳng.
Vương Hoàng vẫn đứng im trước cửa, anh nhìn sơ qua cũng biết người phụ nữ kia lại muốn trốn ra ngoài, đây đã là lần thứ trong tuần cô lẻn đi nhưng không lần nào thành công.
" Em cần gì cứ nói với người làm, họ sẽ đi mua thay em " Vương Hoàng dùng tay chắn ngay cửa.
Minh Nhi trước giờ luôn cứng đầu cứng cổ, chẳng thèm nghe, định chui qua tay Vương Hoàng mà đi.
Hể cô lách qua chỗ nào Vương Hoàng lại xê dịch tay xuống chỗ đó chắn lại.
Anh gằn giọng với cô.
" Em muốn đi thì anh cho vệ sĩ theo em..."
" Không...em muốn tự mình đi...ra ngoài có một chút mà cứ làm như thủ tướng đi tuần vậy...phiền phức...!" Minh Nhi mè nheo, làm nũng, cô giận dỗi quay vào trong ngồi nép một góc trên bàn trang điểm.
" Hôm nay anh bận công việc, không thể đi cùng em...nếu không muốn vệ sĩ theo...vậy...để người làm mua nhé! " Vương Hoàng nhỏ giọng dỗ vợ.
Ai dè, Minh Nhi giận thật rồi, ngó lơ cả anh, chẳng thèm trả lời trả vốn.
Mặc cho anh bất lực đang dần tiến tới, anh xoay qua hướng nào cô liền né sang hướng khác.
Vương Hoàng khẽ vuốt mái tóc nâu mềm mượt, mỗi lần Minh Nhi làm nũng cực kỳ đáng yêu, khiến trái tim anh cứ đập loạn xạ.
Không muốn chiều theo ý cô thì anh vẫn phải cắn răng mà cưng chiều cô.
" Được rồi, anh cho em đi...nhưng...phải để Thẩm Mi và Vương Châu Nhi đi cùng anh mới yên tâm...được không? " giọng của Vương Hoàng trầm ấm lọt qua tai.
Khóe miệng anh đào khẽ cong tủm tỉm, chỉ cần Vương Hoàng chịu cho cô ra ngoài, đi với Thẩm Mi và Vương Châu Nhi bị họ giám sát cô cũng đồng ý, miễn là không quá nhiều người.
Không một chút trừng trừ, Minh Nhi vớ lấy chiếc túi xách định đi ngay, nào ngờ Vương Hoàng ép lấy người cô vào thành bàn, anh chỉ chỉ ngón tay trỏ vào má, biểu đạt muốn một phần thưởng.
Chụt một nụ hôn ngọt ngào lập tức áp lên má Vương Hoàng, Minh Nhi ngượng ngùng đẩy anh ra, lật đật chạy đi, sợ ở lại lâu anh lại nổi hứng thèm khát cô.
" Nhớ đừng ăn đồ linh tinh đấy! " Vương Hoàng nói lớn nhắc nhở.
Minh Nhi xoay đầu để lại đúng ba từ cho Vương Hoàng " Em biết rồi ", sau đó phóng nhanh như vũ bão tìm Thẩm Mi và Vương Châu Nhi kéo theo hai người đó đi cùng.
h đồng hồ ở trung tâm mua sắm, ba người phụ nữ tay xách đầy giỏ đồ, nào là quần áo, giày dép, cả đồ ăn họ cũng mua.
Lâu lâu Minh Nhi mới có một buổi dạo chơi thích thú, cô sung sướng ra mặt, thấy nơi nào cũng chạy vào xem hệt như một đứa con nít.
Báo hại Thẩm Mi và Vương Châu Nhi theo sát cô mệt muốn đứt hơi, từ ngày biết bản thân mang thai tính tình Minh Nhi thay đổi hẳn, sớm nắng chiều mưa, thích hay giận dỗi, làm nũng với bất cứ ai.
Có điều ai trong Trịnh gia cũng hết mực chiều chuộng cô, không dám chọc cô giận, kể cả những người bạn của Trịnh Vương Hoàng đến chơi cũng phải nhỏ nhẹ với cô.
Người ngoài nhìn vào mà đoán tuổi chẳng ai biết được cô đã và đã có con, nhờ ưu điểm cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn, cộng thêm gương mặt hút hồn, rất dễ khiến người khác lầm tưởng cô chỉ mới hai mươi mấy.
" Minh Nhi, cô mệt chưa? Chúng ta qua khu ăn uống nghỉ một chút nhé! " Châu Nhi nhỏ giọng hỏi ý.
Minh Nhi gật đầu lia lịa, cả ba không đi thang máy xuống khu ăn uống do Minh Nhi dở chứng đòi đi thang cuốn, cô muốn ngắm nhìn dòng người qua lại thay vì nép một góc trong chiếc thang máy chậc chội.
Hết cách, Thẩm Mi và Vương Châu Nhi chỉ còn biết chiều theo ý cô, gần đến năm mới, trung tâm vốn đã đông người nay lại càng đông hơn, họ đang bận rộn mua sắm chuẩn bị cho lễ Tết trông náo nhiệt vô cùng.
Cả ba chen chúc giữa chốn đông người mà không hề hay biết có người đang theo dõi họ.
Một người phụ nữ mặc một bộ đồ đen toàn thân, trùm kín mặt, không ai xa lạ đó chính là Ôn Mặc Di.
Thấy Minh Nhi cười nói vui vẻ, mua sắm đồ thỏa thích ả không khỏi ghen ghét, lòng thù hận càng tăng lên.
Nhớ lại hôm đó bị chính Đới Khởi Nam c.ưỡng hiếp, ả hận chỉ muốn bóp chết Minh Nhi ngay lập tức.
Ả đã theo dõi Minh Nhi suốt mấy ngày qua chỉ để chờ cơ hội ra tay, và mục tiêu của ả hiện giờ chính là cái thai trong bụng Minh Nhi.
Ôn Mặc Di thầm mừng khi ông trời cho ả cơ hội lần này, lợi dụng chốn đông người, ả trà trộn vào đó, Minh Nhi đi ở sau cùng hai người kia.
Khi cô vừa đặt chân lên thang, Ôn Mặc Di liền thẳng tay đẩy mạnh cô không một chút phòng bị xuống dưới.
" Áaaaaaaa " cô hét lên.
Đoạn Minh Nhi bất ngờ ngã từ đầu thang xuống khiến Thẩm Mi và Vương Châu Nhi không kịp trở tay giữ cô lại, cứ thế cơ thể mảnh mai không trọng lực đổ rạp trên chiếc thang, lăn xuống khoảng độ bậc, đập vào người người khác.
Những người chứng kiến cảnh đó không khỏi bàng hoàng, lập tức bu lại hóng chuyện, Minh Nhi ngất ngay tức thì, phần tóc của cô vướng vào bậc, nó kéo lê thân xác cô.
Một người đàn ông đứng gần nút dừng của thang cuốn vội đập vỡ kính, bấm nút dừng lại, thang cuộn không kéo thân xác Minh Nhi nữa, người đó nhanh chóng chạy đến chỗ cô dùng con dao nhỏ vừa mua được cắt đi mớ tóc bị vướng, bồng cô ra khỏi đó.
Lúc này, Vương Châu Nhi và Thẩm Mi mới kịp hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới xem tình hình.
" Minh Nhi, Minh Nhi...cô sao rồi, tỉnh lại đi! " Vương Châu Nhi lay người Minh Nhi, nhưng không có một chút động tĩnh nào.
Máu tươi từ phần thân dưới chảy ra chan hòa, Thẩm Mi trông thấy liền hét lên.
" Máu, phu nhân xảy ra chuyện rồi "
" Mau gọi cứu thương " Vương Châu Nhi lớn tiếng ra lệnh cho Thẩm Mi.
Cảnh hỗn loạn khiến tay chân Thẩm Mi run rẩy, lóng ngóng rớt bể cả điện thoại, Vương Châu Nhi đâu còn thời gian nghĩ ngợi, bao nhiêu sức lực cô cố bồng Minh Nhi chạy ra ngoài, đón một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Thẩm Mi cũng chạy theo, sau khi bình tĩnh lại cô mới gọi báo tin cho Vương Hoàng.
Nhận được tin Minh Nhi xảy ra chuyện, dù công việc có gấp rút cỡ nào Vương Hoàng cũng gạt bỏ chạy ngay đến chỗ bệnh viện cùng Hoắc Đường.
Lúc đến nơi, Minh Nhi đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, bên ngoài hành lang là hai gương mặt rầu rĩ của Thẩm Mi và Vương Châu Nhi.
" Minh Nhi...Minh Nhi sao rồi? " Vương Hoàng sốt sắng tra hỏi, hai mắt anh dán chặt qua tấm kính của phòng bệnh, nhìn Minh Nhi hôn mê tâm trí anh lo sợ.
Thẩm Mi cúi gầm mặt, chỉ biết khóc không nói nên lời, Vương Hoàng nhìn sắc mặt cô, linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, anh quát tháo.
" Nói, cô ấy bị làm sao? "
Cả người Thẩm Mi run rẩy, thở cũng không dám thở, giương mắt nhìn Vương Hoàng nổi cơn điên, Vương Châu Nhi ở bên cạnh cố kiềm bi thương báo cho anh biết một tin dữ.
" Minh Nhi bị ngã, cơ thể bị trầy xước, nhưng...
Vì va đập mạnh, đứa bé...đứa bé trong bụng...đã mất rồi..."
" Mất..." Vương Hoàng nghe xong chết lặng như tờ, phút chốc tinh thần hoảng loạn, anh gào thét đấm tay vào tường liên tục.
Xong, lại nổi cơn thịnh nộ đánh Thẩm Mi, Hoắc Đường và Vương Châu Nhi phải cản anh lại.
" Tại sao, tại sao lại để xảy ra chuyện đó hả? Chẳng phải tôi đã dặn dò phải trông chừng phu nhân cẩn thận rồi sao? " Vương Hoàng tức giận, vung chân đá tới chỗ Thẩm Mi.
Cô chỉ biết ngồi bệch dưới sàn khóc nức nở, tự trách bản thân không làm tròn trách nhiệm, Vương Châu Nhi dùng hết sức lực ôm chặt tay chân Vương Hoàng, dùng lời nhỏ nhẹ khuyên anh.
" Bình tĩnh lại đi Vương Hoàng, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, ngay cả tôi không kịp phản ứng thì nói chi đến Thẩm Mi...
Anh đừng tức giận như vậy, đừng làm ổn ảnh hưởng Minh Nhi ở bên trong..."
" Phải đó, chủ nhân xin người hãy bình tĩnh lại..." Hoắc Đường nhỏ giọng hùa theo Vương Châu Nhi, ông liên tục vuốt vào lưng dỗ Vương Hoàng.
Vài phút sau, Vương Hoàng cũng dần bình tĩnh trở lại, lúc này anh mới gặn hỏi Thẩm Mi và Vương Châu Nhi.
Họ kể lại sự việc khi ấy cho Vương Hoàng không thiếu một chi tiết, anh bắt đầu nghi ngờ việc Minh Nhi ngã là do có người cố ý hãm hại.
Minh Nhi từ trước đến nay không bao giờ bất cẩn trong việc đi đứng, nhất là khi ra ngoài, huống hồ cô khi ấy cô mang thai sẽ càng cẩn thận hơn, điều này càng khiến nhận định kia của Vương Hoàng suy đoán là đúng.
Anh mau chóng lấy lại vẻ điềm đạm, ra lệnh cho từng người.
" Hoắc Đường, Vương Châu Nhi nhờ hai người đến trung tâm đó trích xuất camera quan sát cảnh lúc Minh Nhi gặp nạn giúp tôi...
Còn Thẩm Mi, cho người tìm người đàn ông dã giúp phu nhân, hậu tạ người ta..."
Dứt lời, Vương Hoàng sải bước vào trong, những người kia nhận lệnh nhanh chóng rời đi, ai vào việc nấy..