Hắn tát thẳng một bạt tay vào mặt cô, đầu óc choáng váng tức thì, khóe môi rơm rớm máu đỏ, hai chân cô loạng choạng, lê lết theo bước chân của hắn.
Cô còn chưa kịp định thần, nửa người trên của cô đã bị hắn đẩy ra ngoài, chỉ một chút thôi cô sẽ lọt xuống dưới, hắn bóp chặt cổ cô, hắng giọng.
" Triệu Minh Nhi, để tôi nói cho em biết, em đừng tưởng nói những lời lẻ đó có thể kích động tôi…
Tôi không có được em thì đừng hòng ai có được em… " hắn nghiến răng nghiến lợi ken két .
Đôi mắt hắn rực lửa, hắn thả tay ra ngay, cơ thể mảnh mai không còn gì giữ lấy, rơi tự do xuống, tưởng chừng Minh Nhi sẽ chết trong gan tấc, ai ngờ hắn lại nhanh chóng bắt lấy, dùng hết sức bình sinh kéo ngược cô vào trong, cuối cùng vẫn là lựa chọn bảo vệ cô.
Hắn ôm chặt người cô, hôn lên mái tóc nâu, ríu rít bên tai cô.
" Anh xin lỗi…anh xin lỗi… "
Được vài phút dịu dàng hắn lại nổi cơn, vác ngang eo Minh Nhi, đem vào trong, khi hắn định dùng xích trói chân cô lại, bất ngờ bên ngoài vang tới tiếng động cơ giòn giã, gió nổi cuồn cuộn làm cho những tấm rèm tung bay đến mức muốn bung ra, cánh cửa bị va đập rầm rầm .
Tiếng súng nổ bỗng vang lên, Đới Khởi Nam vội vàng chạy ra xem xét, hắn không quên khóa cửa nhốt Minh Nhi ở trong.
Hành động kì lạ của hắn làm cô nghi ngờ, cô đập cửa muốn thoát ra nhưng không được, lại xoay người ra ban công thăm dò tình hình.
Một chiếc trực thăng đáp xuống ngay trên bãi cỏ trong nhà, từng người trong chiếc trực thăng ấy xả đạn vào đám canh gác ở bên ngoài.
Khiến chúng không kịp trở tay, số thì bị bắn chết, số thì chạy vào trong phòng thủ.
Ngay sau đó, Trịnh Vương Hoàng nhảy ra khỏi trực thăng, Minh Nhi nhìn thấy anh không khỏi xúc động, cô hô to gọi tên anh.
" Vương Hoàng "
" Minh Nhi " anh nhìn lên cao, gọi lớn.
Người vợ anh tìm kiếm nhiều ngày cuối cùng cũng thấy mặt cô, còn chưa kịp vui mừng lâu, anh lại thấy Đới Khởi Nam đang ở phía sau Minh Nhi.
Hắn bất ngờ túm lấy tóc Minh Nhi, kéo cô vào trong.
" Vương Hoàng, cứu em… " tiếng cô la lên thất thanh.
Cơn nóng giận trong người Vương Hoàng sôi sục, anh rút súng nã từng phát đạn, xử đẹp hết đám nhãi nhép, dễ dàng lên trên lầu.
Đới Khởi Nam biết mình không thể thoát, bèn trói hai tay Minh Nhi, bắt cô làm con tinh, hắn dí súng vào đầu cô, kéo cô ra trước mặt Trịnh Vương Hoàng.
" Vương Hoàng… " Minh Nhi the thé gọi.
Mà, Vương Hoàng nhìn cảnh trước mắt vừa lo sợ vừa tức giận, cơ thể Minh Nhi đâu đâu cũng có vết thương, anh không kiềm được cảm xúc chĩa súng về phía Đới Khởi Nam, hắng giọng.
" Thả cô ấy ra! "
" Trịnh Vương Hoàng, bỏ súng xuống, lập tức cho người dừng tay lại…nếu không tao bắn chết Minh Nhi… " hắn vừa nói vừa dí mạnh súng trên tay vào đầu Minh Nhi.
" Đừng nghe hắn, Vương Hoàng, hắn không giết em đâu " Minh Nhi không một chút sợ hãi, mạnh miệng phản bác lời của Đới Khởi Nam.
Cô tin chắc hắn sẽ không bao giờ giết cô, nếu thật sự muốn giết hắn đã thả cô rơi từ trên lầu xuống từ lúc nãy rồi, dư hơi đâu mà dây dưa tới tận bây giờ.
Cái suy luận của cô quả đúng không lệch đi đâu được, Đới Khởi Nam thật sự không dám giết cô, nhưng hắn có thể làm hại cô để đe dọa Trịnh Vương Hoàng.
Một tiếng pằng vang lên.
Đoạn, Đới Khởi Nam bắn vào bắp tay Minh Nhi một phát đạn khiến cô lẫn Trịnh Vương Hoàng phải sửng sốt, máu chảy chan hòa, cơ thể nhỏ suýt chút đổ rạp.
" Thằng ch.
ó, buông cô ấy ra " Vương Hoàng tức giận hét lên, anh vừa bước một bước.
Đới Khởi Nam liền vịnh chắc người Minh Nhi, dí súng vào đầu cô, quát lên.
" Đứng yên đó không tao bắn!!! "
Máu liên tục nhỏ xuống từng giọt, gương mặt Minh Nhi tái mét ngay lập tức, cô đau đến tận xương tủy, ngay cả nói cũng không nói nổi, Đới Khởi Nam nâng cằm cô lên, gằn giọng.
" Triệu Minh Nhi, đừng nghĩ tôi không dám giết em…các người còn dám thách thức tôi…thì chúng ta cùng đồng quy vô tận…" ánh mắt hắn dữ tợn, liếc sang chỗ Vương Hoàng, tiếp tục đe dọa.
" Trịnh Vương Hoàng bỏ súng xuống, còn không nghe tao giết! "
Minh Nhi lắc đầu liên tục, nếu Vương Hoàng nghe theo Đới Khởi Nam nhất định hắn sẽ thừa cơ giết anh.
Bên ngoài người của Đới Khởi Nam đã bị giết sạch, thuộc hạ của anh bao vây kín nơi này, Đới Khởi Nam có muốn thoát cũng khó.
Chưa kể, cả Triệu Khanh cùng bạn của Vương Hoàng cũng bắt kịp đến tận đây, Đới Khởi Nam bị dồn ra đến gần một góc tường, hắn không ngừng cảnh cáo, nhưng những họng súng vẫn chĩa vào người hắn.
" Thằng ch.
ó thả chị tao ra " Triệu Khanh thấy chị gái mình đầy vết thương, ánh mắt cậu ánh lên sự tức giận, rất muốn bắn chết hắn ngay tức khắc.
Thế nhưng, hể ai tiến tới gần hắn liền rục rịch ngón tay trỏ làm người khác khiếp sợ, sơ xuất một chút viên đạn sẽ cắm thẳng vào đầu Minh Nhi.
Đột nhiên, Vương Hoàng vứt bỏ cây súng trên tay xuống, bao nhiêu sự cao ngạo anh đều gạt bỏ, hạ giọng hèn mọn cầu xin Đới Khởi Nam trước mặt nhiều người.
" Đới Khởi Nam…thả Minh Nhi ra…chúng ta đấu tay đôi, đừng liên lụy người vô tội… "
Đới Khởi Nam bị lời thách đấu chọc điên, bắn một phát đạn vào ngay chân Vương Hoàng, Vương Châu Nhi lập tức đỡ lấy anh, chân anh không trụ được liền khụy hờ xuống.
" Vương Hoàng " Minh Nhi gào khóc.
Cây súng nhanh chóng dí vào đầu cô, bất cứ ai cũng không dám manh động, sợ Đới Khởi Nam phát điên sẽ bắn chết Minh Nhi.
" Đới Khởi Nam, chẳng phải anh muốn tôi ở bên cạnh anh sao?
Tôi đi cùng anh, đừng làm hại Vương Hoàng…xin anh… " Minh Nhi nức nở cầu xin.
Nhưng không ngờ, lời cô nói càng khiến Đới Khởi Nam tức điên, bao nhiêu uất ức đều trút hết ra ngoài.
" Hạnh Ân…đến cuối em vẫn là vì hắn…
Em có biết hắn đã làm gì với chúng ta không?
Chính hắn…chính hắn hợp tác với các chủ nợ dồn tôi vào đường cùng để ép em phải dâng mình cho hắn…
Sau đó thì sao…?.
.
hắn cướp đi em khỏi tay tôi…khiến tôi phải thương nhớ em đến mức mất hết tất cả…" vừa nói hắn vừa nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng nghẹn ngào cực kì đau khổ.
Hắn phát điên, giựt lấy tóc Minh Nhi, quát tháo.
" Tại sao, tại sao em vẫn là vì hắn chứ? Tôi không tốt với em sao? "
Minh Nhi lắc đầu liên tục, nước mắt giàn giụa, cô không phủ nhận những gì Đới Khởi Nam làm cho cô, nhưng hắn giết con cô đã là điều cô không thể chấp nhận hắn.
Vả lại, trái tim Minh Nhi từ trước đến giờ chỉ có một mình Vương Hoàng, làm sao cô có thể dối lòng yêu Đới Khởi Nam.
" Tôi không yêu anh…anh cũng vậy…chúng ta…không thể nào…" cô ngập ngừng cất giọng chua xót.
" Câm miệng…" Đới Khởi Nam lớn tiếng cắt ngang lời, hắn kích động bóp lấy cổ Minh Nhi không một chút phản kháng.
Vương Hoàng thấy vợ bị hành hạ, anh xót xa vô cùng, lần nữa thách thức Đới Khởi Nam.
" Đới Khởi Nam đừng làm hại Minh Nhi, có giỏi thì đối phó với tao này "
Ngay lập tức, hắn đáu mắt về phía anh, nhếch mép cười, cất giọng ngạo nghễ.
" Đối phó với mày…đang đùa tao à?
Mày đừng tưởng tao không biết, chỉ cần tao buông cô ấy tụi bây sẽ bắn chết tao…"
" Không, không ai làm gì mày cả…tao hứa…" Vương Hoàng mấp máy, sợ Đới Khởi Nam làm hại Minh Nhi, anh quay người sang ra lệnh cho mọi người bắt buộc lui ra ngoài.
Họ không muốn để Vương Hoàng ở lại một, nhưng Đới Khởi Nam lại tiếp tục đe dọa tới mạng sống Minh Nhi, cuối cùng họ đành miễn cưỡng làm theo.
Còn chưa kịp ra ngoài, Đới Khởi Nam lại lớn tiếng chặn bước chân họ.
" Vứt hết súng của tụi bây vào cái túi kia nhanh "
" Thằng ch.
ó…" Triệu Khanh nghiến răng, sắc mặt đen kịt, dường như sắp mất kiên nhẫn, Vương Hoàng lập tức ra lệnh khiến cậu phải nghe theo.
" Làm theo lời hắn, nhanh lên "
Mọi người không dám không nghe, tất cả súng đều được bỏ vào chiếc túi lớn bên cạnh tủ đồ, sau đó từng người từng người bước ra khỏi phòng.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
" Khóa cửa lại, nhanh " Đới Khởi Nam gắt gỏng ra lệnh.
Vương Hoàng lết cái chân đầy máu tới phía cánh cửa, đóng chặt, khóa nó lại.
Đới Khởi Nam lập tức đẩy Minh Nhi sang một bên, hắn không chút do dự vứt cây súng trên tay xuống.
Chấp nhận đấu tay đôi, hắn muốn Minh Nhi phải chứng kiến cảnh hắn hành hạ người cô yêu nhất sống dở chết dở.
Trận chiến giữa hai người đàn ông diễn ra, Vương Hoàng dù có mạnh tới mức nào cũng không đánh nổi vì chân anh đang bị thương, những đòn tấn công của Đới Khởi Nam đều nhắm vào chỗ đó.
Cộng thêm, hắn lại rất giỏi võ, phải nói là giỏi hơn cả anh, hắn tẩn anh nhừ đòn, người anh đầy thương tích.
" Chậc, tội nghiệp chưa…" hắn nhổ nước bọt, sỉ nhục Vương Hoàng.
.