Sau khi Tiểu Thiên đã khẳng định như vậy, toàn thể đều im lặng trong giây phút rồi đột nhiên ồn ào nho nhỏ cất lên, mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng, hoặc là có người cố ý châm chọc, hay là kẻ kín đáo ném đến ánh mắt xem thường, chung quy không ai tin là lời nhóc con nói là thật. Không những Doãn Thanh Thanh mà ngay cả Hoàng Phó Vu cũng không tin tưởng những lời này.
" Khụ khụ... học sinh Thuần. Bài giảng của thầy hôm nay có rất nhiều từ vựng em chắc là đều đã biết qua những từ này???" Cô nhóc này không biết là không tự lượng sức mình hay là quá ngu ngốc, ngay cả một giáo viên như anh ta cũng tốn rất nhiều thời gian để học được những từ này, trừ phi cô đã học từ trước, hoặc nói đúng hơn là có người thân thuộc chuyên ngành này nên thụ hưởng sự giáo dục và truyền thụ từ nhỏ nên có thể nhận mặt chữ chăng? Hôm nay anh dạy bài tế bào, các từ vựng của bài này cũng không khó nhớ lắm, nếu đã được học qua từ trước, thì trong quá trình anh giảng trên lớp cô có thể nhớ lại được. Sinh học? Giáo dục từ nhỏ? Anh ngữ? Tất cả ba câu hỏi này đều dẫn đến một câu hỏi lớn hơn: Cô gái nhỏ này chỉ có thể xuất thân từ một gia đình có truyền thống y khoa?
Đang lúc anh ta còn đang phân vân Tiểu Thiên đã đáp lại. " Vâng."
Nhận lại được sự xác nhận, trong đại não của Hoàng Phó Du bắt đầu luân chuyển. Trong ngành này lại chia ra làm ba loại, Đông Y, Tây Y và Đông - Tây kết hợp. Mọi từ ngữ liên quan đến bài giảng hôm nay đều liên quan đến Tây Y cho nên việc cô gái nhỏ này nghe và hiểu được sẽ loại ra một trong ba là chỉ am tường về Đông Y. Còn lại hai, chỉ cần anh ta sử dụng một động tác nho nhỏ là sẽ có câu trả lời ngay. " Như vậy thầy hỏi em, từ 'rheumatism' có nghĩa là gì?"
Đám học sinh còn lại bắt đầu xì xào bàn tán nho nhỏ, để đoán xem từ ngữ này có nghĩa là gì. Tất nhiên là trong khi họ học từ lúc nãy đến giờ làm gì nghe được từ này, đây là một căn bệnh trong Đông Y, anh ta hoàn toàn chưa nhắc gì đến, nếu cô học trò này đã học qua từ trước chắc chắn sẽ nhớ và trả lời được, hoặc không thì lúc đấy anh ta sẽ đoan đoan chính chính thừa nhận rằng bản thân chưa dạy từ này và mục đích của câu hỏi là dời lực chú ý của mọi người trong lớp giúp giảm bớt mâu thuẫn giữa hai học sinh mà thôi. Như vậy anh thành công gặt hái được thông tin mình cần, giải quyết mâu thuẫn, mà lại không gây bất kì điều nghi ngờ nào. Nói rõ ràng suy nghĩ trong đầu anh ta ra thì lâu, kì thật chỉ chưa đầy một phút suy nghĩ. Nhưng đáng tiếc...
Nhóc con nhíu mày mảnh, nhìn anh ta rồi lại suy nghĩ một chút và đáp. " Thầy chưa dạy từ này." Tiểu Thiên khẳng định, mặc dù biết từ đó có nghĩa là bệnh phong thấp là một bệnh Đông Y nhưng hôm nay học bài tế bào của Tây Y, vậy mà thầy Phó lại hỏi đến. Long đã nói, nếu người ta làm chuyện bất thường, hoặc là ngu ngốc đến không có ý thức hành vi, hai là chắc chắn phải có dụng ý nào đó. Mà rõ ràng Thầy Hoàng không phải là người ngu ngốc, vậy là chắc chắn có chủ đích rồi. Vòng vòng như vậy, thật là phức tạp, Tiểu Thiên kiên quyết khiến thầy đến trước mặt mình hỏi rõ ràng có phải là đơn giản hơn không.bg-ssp-{height:px}
Đây là lần đầu tiên Hoàng Phó Vu cảm thấy bản thân đuối lí một cách nhanh chóng như vậy. Thay vì cô đưa hẳn ra câu trả lời hay rằng là nói bản thân không biết như dự tính của anh ta thì đã dễ dàng rồi, nhưng đằng này không theo chủ đích đã dự tính sẵn lại bị ứng đối đến không thể nào đối lại được. Bây giờ anh phải ứng đối như thế nào, thừa nhận rằng bản thân lại hỏi một từ chưa dạy qua vậy chẳng khác nào đang ủng hộ hành vi bài xích bạn bè của đám công tử tiểu thư này, còn nếu anh ta trả lời là có thì cô học trò này chỉ cần đưa ra được nghĩa của từ này một từ không hề phù hợp đến đề tài mà anh dạy hôm nay chẳng khác nào tự tát bản thân mình rồi.
" Reeeng..." Nhưng may thay lúc này tiếng chuông báo hiệu vào tiết hai đã vang lên thành công dời đi sự chú ý của mọi người đồng thời cũng cứu nguy cho Hoàng Phó Vu. Nãy giờ, chỉ vì tranh cãi nên họ quên mất cả thời gian nghỉ giải lao giữa hai tiết, thấy sắp có giáo viên bước vào lớp, Hoàng Phó Vu cũng nhanh chóng thu dọn giáo trình của mình rời khỏi lớp, còn học sinh cũng liền chuẩn bị bài vở đến tiết hai. Thầy và trò chào nhau một lần rồi không còn để ý đến tranh luận này nữa. Trước khi khuất bóng, anh ta vẫn cố tình nhìn sâu thêm cô nhóc này một lần... trong lòng có muôn ngàn câu hỏi.
Đám học sinh vẫn đứng im như vậy trong lúc đợi thầy giáo mới bước vào, Doãn Thanh Thanh nhìn nhìn về phía cửa sau đó kéo kéo góc áo Tiểu Thiên hỏi nhỏ. " Thiên Thiên, cái từ đó có nghĩa là gì???" Oa oa, cô quen biết một người lợi hại như vậy, mặc dù không chắc chắn là cô bạn nhỏ này biết được hết những điều thầy dạy hay không, nhưng khi bạn ấy đã khẳng định không hiểu vì sao cô có lòng tin rằng quả thực đúng như vậy. Mà theo sự hiểu biết của Doãn Thanh Thanh, thì thầy Hoàng cũng là một trong những người có sức ảnh hưởng nhất ở học viện. Ngày thứ nhất đối kháng với học sinh có uy thế nhất trường, ngày thứ lại... xảy ra chuyện này, đột nhiên cô cảm thấy lo lắng cho bạn học Thuần lắm đây.
Ai da, nhưng bạn nhỏ nào đó đâu có quan tâm đến những vấn đề này, cũng không nghĩ sâu xa đến vậy, huống hồ sợ là nếu thực sự gây thù chuốc oán thì cũng không rơi lên đầu Tiểu Thiên được. Do vậy, Tiểu Thiên trưng biểu tình ngây ngô trong đầu cũng vô lo vô nghĩ. " Là bệnh phong thấp đó." Tiểu Thiên thần bí trả lời lại sau đó liền dời tầm mắt đi. Không hề để ý đến miệng cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn mình một cách đầy ngưỡng mộ.