Ác Ma Pháp Tắc

chương 162: “nguyệt hạ mỹ nhân”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba gã cung đình ma pháp sư sớm đã hành động một cách nhanh chóng, liên thủ hướng tới mảnh rừng kia bay qua đồng thời hạ từng đạo kết giới phòng ngự trên người, sợ cao thủ đối phương tiếp tục âm thầm bắn lén.

Chick bị rơi vào thế phải khổ chiến, hắn bộc phát đấu khí, dùng mảnh vỡ từ roi da làm tổn thương vài kẻ bên phía đối phương, sau một hồi lại bị đối phương vây hãm. Hắn mặc dù thực lực cường hãn nhưng bả vai trọng thương khiến máu không ngừng chảy ra. Xung quanh vô số kiếm sắc chém xuống buộc hắn phải đành từng bước lui ra phía sau. Nhưng mặt sau chính là xe ngựa của hoàng tử, muốn thối lui cũng không còn đường!

Đấu khí của Chick đã phát huy tới mức độ cực điểm, một thanh cự kiếm mang đấu khí với quang mang chói mắt bắn ra tứ phía, như thể đang cầm một ngọn đuốc lớn ngăn trái chặn phải. Những kẻ bịt mặt bên đối phương một bực xông lên nhưng thủy chung vẫn không qua một cửa của Chick.

Đỗ Duy từ trong xe ngựa vươn đầu ra thấy Chick một mình kiên trì không được bao lâu nữa, mà đối phương lại có mấy người đã xông tới đang muốn từ phía sau đánh lên. Đỗ Duy vội vàng kéo hoàng tử Thần. Hoàng tử Thần mặc dù vẻ mặt khiếp sợ nhưng là ánh mắt vẫn rất trấn tĩnh, thấp giọng quát:

-Lên ngựa chạy trốn!

Đỗ Duy một tay lấy từ trong tay áo một quyển trục, quay về phía sau chuẩn bị lặng lẽ ném ra. Đó là một quyển trục chứa trung cấp ma pháp. Một màn hỏa quang cùng song nhiệt lượng bộc phát ra xung quanh, mấy võ sĩ chuẩn bị đánh lén bị sóng nhiệt quấn lấy, chỉ trong chốc lát đã trở thành thi thể cháy xém. Đỗ Duy cùng hoàng tử Thần từ trong xe ngựa nhảy tới phía trước. Mỗi người cưỡi lên một tuấn mã trong số bốn con của xe ngựa. Đỗ Duy rút chủy thủ cắt đứt dây thừng, sau đó dùng sức đâm một cái vào mông ngựa. Tuấn mã phi nước đại điên cuồng chạy tới phía trước!

Hai người phủ phục trên lưng ngựa. Phía trước có người thấy hai người vọt tới lập tức vây lại. Đỗ Duy đã thủ sẵn trong tay ma pháp quyển trục, giờ phút này hắn không tiếc bất cứ cái gì nữa! Một cuốn ma pháp quyển trục hóa đá rơi vào giữa vài tên võ sĩ, trong nháy mắt biến chúng thành tượng đá! Sau đó bọn chúng lại bị đàn ngựa đang đà chạy như điên đạp nát bấy dưới vó! Kể cả phía sau có người sử dụng ma pháp giải trừ thạch hóa thuật thì cũng tuyệt đối không thể sống lại được!

Thấy hai người đã chạy khỏi vòng vây, Đỗ Duy trong lòng đột nhiên sinh ra cảnh giác. Ven đường bỗng hiện ra một dáng người phi thân lao tới! Một người toàn thân đen tuyền, phía sau lưng đeo một thứ thật lớn trông như trăng rằm hình trường cung, giống như u linh. Hắn đột nhiên lăng không chạy tới phía Đỗ Duy! Kẻ này tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thua một mũi tên sắc bén!

Đỗ Duy hoảng hốt, lúc này cũng không dám ẩn giấu thực lực nữa! Trong miệng cũng không thèm niệm chú ngữ, toàn thân ma lực tất cả đều bị hắn trút ra. Trong nháy mắt, không biết bao nhiêu ma pháp hỏa cầu bắn bị về phía đối phương!

Uy lực ma pháp hỏa cầu cấp thấp nhất thực sự không cao. Cho dù trực tiếp bị bắn trên người, chỉ cần võ sĩ đấu khí có chút thành tựu đều có thể dựa vào thân thể cường hãn ngạnh kháng. Nhưng Đỗ Duy tu luyện vô cùng thành thục chiêu số đả thương địch thủ. Đặc biệt khi Đỗ Duy thi triển hỏa cầu thuật cấp thấp, hắn trong tay áo có dấu "thuốc nổ" mà Solskjaer đã luyện chế nên thậm chí không cần niệm chú ngữ. Hơn mà kết hợp với ma lực cường hãn của hắn là có thể thuấn phát mà phóng ra! Mặc dù uy lực hỏa cầu thuật cấp thấp không cao, nhưng như vậy trong nháy mắt đã được Đỗ Duy phóng ra mấy chục quả nên uy lực hoàn toàn khác biệt! Điều này có thể gọi là kiến cắn chết voi, thậm chí một gã cao cấp võ sĩ hay một gã ma pháp sư cường đại cũng tuyệt đối không cách nào dễ dàng đối phó với một cơn mưa hỏa cầu như vậy!

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới Đỗ Duy còn có bản lãnh bậc này! Phóng ra nhiều hỏa cầu thuật như vậy, đó chính là "Thuấn phát"! Hắn đã vọt tới phía sau Đỗ Duy, đối mặt với hỏa cầu dày đặc thì thân thể người này tự nhiên giữa không trung uốn éo vài cái một cách quỉ dị, mạnh mẽ tránh thoát được một hỏa cầu gào thét sượt qua. Lập tức thân thể hắn như cá trong nước, tại các khe hở phải trái hai bên giữa vô số hỏa cầu thuật dày đặc vẫn mau lẹ như một tia chớp xuyên qua!

Nhưng Đỗ Duy há có thể để hắn đắc thủ? Hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa xoay người một lần nữa phóng ra mấy hỏa cầu, đồng thời ném ra một ma pháp quyển trục "Trì hoãn thuật"!

Gã này gặp phải Đỗ Duy quả thật không may, Ma pháp quyển trục vốn vô cùng trân quí, chế tác lại càng khó, thậm chí với những ma pháp sư với thực lực rất mạnh cũng chỉ mang theo một hai cuốn ma pháp quyển trục tùy thân. Đâu có nghĩ đến trong tay Đỗ Duy còn có rất nhiều? Cũng chỉ có tên bại hoại gia tử Đỗ Duy từ Gandalf kế thừa một số lượng lớn quyển trục thì mới có thể đem đống quyển trục trân quý tùy tiện ném loạn ra!

Nhất thời một đạo quang mang màu vàng đem đối phương bao phủ trong đó, chính là một cái trung cấp Trì hoãn thuật. Ban đầu nếu như dùng hoãn thuật thông thường, dựa vào thân pháp quỷ dị của đối phương, chỉ sợ cũng bị hắn dễ dàng né tránh. Nhưng cái trung cấp trì hoãn thuật này ánh sáng bao phủ tận mười thước! Nào có thể né tránh? Cho dù tên cao thủ này thân pháp có quỉ dị hơn nữa cũng không cách nào thi triển được, nhất thời bị hỏa cầu tập trung xông vào! Hỏa cầu nổ mạnh khiến hoa lửa bắn ra bốn phía. Lập tức, như một dây chuyền phản ứng, xung quanh hơn mười hỏa cầu đồng thời nổ mạnh!

Gã cường giả này thật đáng thương a. Hắn vốn không phòng bị, trúng phải chiêu số âm hiểm của Đỗ Duy, nhất thời táng mạng trong biển lửa! Toàn thân bị hỏa quang oanh tạc đến nỗi máu thịt bầy nhầy!

Đỗ Duy thấy chiếm được tiện nghi, dùng sức quay đầu ngựa, phóng trở lại thì nhìn thấy trên mặt đất người này đã bị cháy sạch không nhìn rõ mặt mũi. Đỗ Duy lại liếc mắt thấy trường cung phía sau lưng đối phương có hình dáng kì lạ, trong hỏa diễm vẫn phát ra một ma pháp quang mang. Quang mang nhu hòa bao phủ trường cung, không bị ngọn lửa thiêu tổn chút nào. Đỗ Duy nhìn ra đó là một kiện ma pháp bảo trường cung liền giục ngựa qua, thuận tay đem trường cung từ trên người này xuống, sau đó quay ngựa tiếp tục đuổi theo hoàng tử Thần. Chỉ là vó ngựa vượt qua nhất thời đạp lên trên người tên cao thủ đáng thương kia lập tức phát một trận thanh âm của xương cốt vỡ vụn. Người này nguyên bổn đã bị cháy tới chết, nay lại thêm vó ngựa đạp lên, lúc này cho dù thần tiên cũng cứu không nổi.

Tên gia hỏa đáng thương a, ngay vừa mới rồi còn phục kích trong bóng tối. Hắn vốn là một gã cao đẳng võ sĩ , hơn nữa am hiểu thân pháp quỉ dị, cũng là một tay cung thủ thiện nghệ, trên khắp đại lục đều nổi danh. Mới rồi hai mũi tên phá đá rạch trời kia đã bắn chết một gã cung đình ma pháp sư, ngay cả cường giả như Chick cũng bị hắn làm bị thương, giờ lại bị Đỗ Duy đánh thành ra như vậy, đành phải chết trong oán hận.

Đỗ Duy đoạt lấy bảo cung, giục ngựa chạy như điên, phía sau lập tức truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp đuổi theo. Đối phương đã bố trí trong mảnh rừng kia hơn mười tên kị binh tập kích.

Tuấn mã Đỗ Duy cùng hoàng tử Thần mặc dù là loại thượng đẳng, thế nhưng hai người, một người thân là hoàng tử, một người mới là thiếu niên mười bốn tuổi, ngựa mặc dù tốt nhưng cưỡi ngựa so với truy binh còn kém xa! Truy binh phía sau hiển nhiên đều là các kị sĩ lão luyện, mắt thấy đối phương dựa vào tuấn mã nới rộng khoảng cách, cũng không nóng nảy chạy như điên, dựa vào kĩ thuật cưỡi ngựa thành thục, thủy chung vẫn ở phía sau đuổi theo chờ đợi đến khi Đỗ Duy cùng hoàng tử Thần chậm lại. Cả hai người kĩ xảo cưỡi ngựa đều yếu khiến cho phải dần dần chạy chậm lại.

Đỗ Duy làm sao hiểu được điều này? Trong lòng thầm mắng con ngựa mình đang cưỡi thật vô dụng! Cái lọai ngựa tốt của hoàng thất này lại chạy thua đối phương! Nhưng hắn lại không biết vấn đều từ chính mình. Hắn dùng sức giữ lấy cổ ngựa, không hiểu rằng phải điều tiết tư thế phối hợp với tiếu tấu của ngựa, hơn nữa càng không hiểu phải hạ người xuống giảm bớt lực cản của gió. Cứ như vậy mà chạy nhanh được mới là kì quái!

Mắt thấy đội kị sĩ phía sau kia càng đuổi càng gần, Đỗ Duy cho dù ma lực cường thịnh trở lại, nhưng dù sao thuốc nổ dự trữ cũng có hạn, hỏa cầu dày đặc như mưa cũng không phát ra được nữa. Trong tay áo hắn chỉ còn lại một cuốn ma pháp quyển trục cuối cùng nhưng lại là một cái " Xuyên tâm chú". Loại chú ngữ này mặc dù lợi hại nhưng chỉ thích hợp với ma pháp sư khi đối chiến, nhưng không có hiệu quả sát thương quy mô lớn. Việc đang cưỡi ngựa điên cuồng này cũng khiến hắn không cách nào lấy ra được quyển trục từ túi ma pháp. Đột nhiên nghe thấy tiếng dây cung từ mặt sau vang lên, Đỗ Duy trong lòng hoảng hốt, vừa quay mạnh đầu lại, thấy khoảng cách với mấy tên kị sĩ đã bị kéo gần lại, cầm trong tay chính là quân dụng đoàn nỏ mà mình đã gặp qua. Chỉ thấy nỏ tiễn dày đặc bắn tới! Xem ra trong tình huống này thì chỉ sợ một lần bắn là bọn họ có thể đem mình cùng hoàng tử Thần biến thành con nhím!

Thấy mưa tên dày đặc bay tới, Đỗ Duy hoảng hốt, đột nhiên không khí bị vặn vẹo, một lưới ánh sáng lưới xuất hiện phía sau Đỗ Duy, một đợt nỏ tiễn toàn bị lưới ánh sáng này ngăn cản. Đỗ Duy quay lại, nhìn thấy mái tóc trắng của Semel đang bồng bềnh,bộ y phục màu đỏ như máu đang bay nhẹ nhàng phía trên ngựa của mình.

Lập tức thấy ngón tay Semel điểm nhẹ tạo thành Võng thuật bay ra ngoài. Từng đạo tia sáng bạc kết thành lưới bay ra, chỉ điểm một cái đã đánh trúng một kỵ sĩ, khiến hắn cả người lẫn ngựa ngã lăn xuống cùng nhau. Sau khi Semel điểm thêm vài lần nữa thì những kẻ phía sau đã ngã lăn hết, không cách nào truy đuổi được nữa.

Đỗ Duy vừa muốn mở miệng cám ơn, sắc mặt Semel đột nhiên trầm xuống:

-Phía trước vẫn còn một ma pháp sư cường đại! Hãy coi chừng!

Vừa nói xong, bất ngờ nghe thấy một thanh âm cực kì du dương, thanh âm này miên man không dứt, Đỗ Duy cùng Hoàng tử Thần hai người nghe xong cũng không có cảm giác gì. Nhưng vừa lúc ngựa đang cưỡi vừa nghe thấy thanh âm này đột nhiên đang chạy dưới sự khống chế của hai người bỗng dừng ngay lại, theo quán tính liền quăng cả hai người từ trên lưng ngựa xuống. Đỗ Duy cùng hoàng tử Thần thiếu chút nữa ngã đến vỡ đầu chảy máu, quay đầu lại thấy từ trong miệng và lỗ tai hai con ngựa, máu tươi đồng thời chảy ra như suối.

Mới vừa rồi thanh âm kia đều đã chấn nát nội tạng hai con ngựa! Thật Không biết là loại ma pháp gì! Ở đoạn đường phía trước một người toàn thân bao phủ bởi trường bào ma pháp sư màu đen đang lẳng lặng phiêu diêu trên bầu trời, khuôn mặt ẩn dấu sau áo bào nhìn không rõ khuôn mặt, đồng thời trong tay hắn nắm một cây ma pháp trượng. Điều làm cho Đỗ Duy lưu ý là ma pháp kia tuyệt không phải là từ gỗ chế tạo nên mà do các loại bạch cốt quái dị nối tiếp, không biết dùng xương loại ma thú nào chế tạo ra!

Trên toàn đại lục, dùng đầu khớp xương làm ma pháp trượng thì chỉ có vong linh hắc ám ma pháp sư thần bí vô cùng đáng sợ. Lực sát thương cùng với trình độ ma pháp của bọn họ quỉ dị hơn nhiều so với các loại ma pháp khác. Nhưng việc tu luyện cực kì gian nan, hơn nữa luôn bị người ta cho rằng ẩn chứa khí tức. Ma pháp sư này cầm trong tay bạch cốt ma pháp trượng, lẳng lặng lăng không. Áo choàng ma pháp rộng thùng thình theo gió phất phơ mang lại cảm giác vô cùng quỷ dị.

Càng làm cho Đỗ Duy khó nghĩ chính là con đường phía trước còn có phục binh! Hai con tuấn mã đứng giữa đường, con ngựa bên trái trên lưng không có bóng người, hiển nhiên là do tên hắc ám ma pháp sư cưỡi, mà con bên phải là một gã kỵ sĩ mang khải giáp màu bạc ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Trên khải giáp màu trắng được khắc đầy hoa văn hoa lệ khiến vừa nhìn đã thấy ngay không phải vật bình thường. Hắn cầm trong tay một thanh trường kiếm màu bạc là thứ bất lợi cho kị sĩ khi ngồi trên lưng ngựa. Từ phía xa, Đỗ Duy đã có thể cảm giác được trên thân kiếm tản mát ra hàn khí lẫm liệt! Đỗ Duy chỉ nhìn thoáng qua đã cảm giác tinh thần lực chính mình phảng phất như bị một đạo băng tuyết hàn khí bức lui, toàn thân bị rung động mạnh mẽ tựa như cả đầu bị ngâm vào trong tuyết lạnh.

Một vũ khí ma pháp gia trì thật lợi hại! Đỗ Duy mặc dù đã gặp qua không ít vũ khí ma pháp gia trì nhưng tuyệt chưa thấy thứ gì nào có thể so sánh với thanh trường kiếm này! Ma lực ba động từ kiếm phong thậm chí ngay cả ma pháp sư như Đỗ Duy cũng không thể dùng ma pháp dò xét! Thanh kiếm này so với vũ khí ma pháp gia trì mà mình thấy được quả thật khác nhau!

Kiếm phong trên thanh trường kiếm này cũng kì dị, chỉ thấy một vòng văn hoa mơ hồ, mắt thường có thể thấy được hàn khí tỏa ra khiến thanh kiếm như bao phủ bởi một tầng băng sương!

Người này quả thật khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo , hiển nhiên là bởi thực lực hắn quá cường đại nên không hề giấu diếm điều gì hoàn toàn khác với loại cường giả vốn giấu đầu giấu đuôi!Nhìn qua hắn ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, sống mũi cao cao cùng với bờ môi mỏng và chòm râu sạch sẽ dị thường,. Nhìn chung là hắn có chút anh tuấn, nhưng sát khí trong ánh mắt quá nặng. Hắn ngồi trên lưng ngựa, bàn tay to lớn nắm chuôi kiếm rất đúng kiểu. Lúc này hắn nhìn Hoàng tử Thần cùng Đỗ Duy nói một cách nhẹ nhàng:

-Điện hạ, đã lâu không gặp.

Hoàng tử Thần giờ phút này thật ra đã tỉnh táo lại, vỗ vỗ quần áo dính đầy bụi đất do vừa ngã xuống, nói một cách thờ ơ:

-Nghĩ không ra ông anh ta nóng lòng như vậy, lại có thể đem ngươi ra! Các hạ Rodriguez tôn kính! Phải chăng ngài cũng muốn tham dự trường đấu giữa ta với hoàng huynh ư?

Vị này là ngân giáp kị sĩ Rodriguez, hắn sắc mặt tĩnh lặng như nước, trong ánh mắt hiện lên vẻ không vội vã, chậm rãi gật đầu:

-Ta đã đáp ứng đại hoàng tử điện hạ, cả đời này giúp ngài làm ba chuyện, hôm này chính là yêu cầu thứ hai, ta không cách nào cự tuyệt được.

Mà Đỗ Duy nghe thấy được Hoàng tử Thần gọi ra cái tên "Rodriguez", trong lòng không khỏi rùng mình!

Hắn từng có một đoạn cuộc sống tại Rowling bình nguyên, mỗi ngày cùng Hussein ở chung, đã từng ngẫu nhiên một lần đột phát ý nghĩ kì quái, hỏi qua Hussein một vấn đề: hắn bây giờ đã là thánh kỵ sĩ, sợ rằng tại trong hệ võ sĩ đã là đại lục đệ nhất nhân rồi chứ?

Lúc ấy Hussein trầm tư trong chốc lát rồi nói cho Đỗ Duy một đáp án:

-Nếu như đại lục này còn có võ sĩ khả năng uy hiếp với ta có, thì đó chính là người tên Rodriguez!"

Giờ phút này Đỗ Duy nghe thấy cái tên này, lập tức trong đầu hiên lên tình huống Hussein nói cho mình về Rodriguez này.

Rodriguez, bốn mươi sáu tuổi, cửu cấp kị sĩ – tuy nhiên đó là sáu năm trước. Nhắc tới người này, ngay cả Husein cũng liền thở dài không thôi, hắn cho rằng người này thật sự quái dị khó lường.

Kẻ này tính tình cô tịch, thích độc lai độc vãng, nghe nói hắn trước giờ không có bằng hữu. Hơn nữa cuộc đời của hắn cũng rất kì dị. Người này nghe nói gia tộc xuất thân từ một gia đình quý tộc cổ xưa. Từ năm mười bảy tuổi hắn đã bắt đầu luyện tập vũ kĩ nhưng chỉ là cho đến năm ba mươi lăm tuổi, mới miễn cưỡng đạt đến tam cấp kị sĩ. Tam cấp võ sĩ, một võ sĩ bình thường chỉ cần tư chất tốt một chút, chỉ cần luyện ba đến năm năm là có thể đạt thành, nhưng hắn lại liên tục hai mươi lăm năm mới miễn cưỡng thông qua khảo hạch của kỵ sĩ hiệp hội.

Nếu nói như vậy thì thiên phú tập võ của người này chỉ sợ rằng cũng không tính là "phổ thông" mà chỉ có thể nói là " thấp kém"!

Tuy nhiên sau đó, hắn lại một lần không thể làm người ta không ngờ trước được!

Từ năm ba mươi lắm tuổi mới đạt tới tam cấp kị sĩ, tiếp đó hắn khổ luyện ba năm, trong ba năm từ tam cấp liền tới bát cấp! Cuối cùng năm bốn mươi tuổi, đã là cửu cấp kị sĩ!

Nếu như không phải có sự xuất hiện của Hussein, chỉ sợ rằng mấy chục năm qua, hắn đã là thiên tài đặc biệt của đại lục!

Dành mười lăm năm mới đạt tam cấp, nhưng từ tam cấp tới cửu cấp lại chỉ mất có năm năm, tốc độ như vậy thực sự làm người ta khó có thể tin được.

Mà quan trọng nhất là trong tay hắn có một thanh vũ khí được công nhận là một trong ba thanh thần kiếm của đại lục!

"Nguyệt hạ mỹ nhân!"

Nghe nói là một thanh thần khí trong truyền thuyết cuộc chiến của chúng thần tại nhân gian! Thần kiếm sắc bén vô song, uy lực kinh khủng, hơn nữa hắn có độc môn băng sương đấu khí, dùng thần kiếm này thi triển ra tuyệt chiêu " nguyệt sương chi thán tức" thì đúng là quỉ khóc thần sầu, thật khó có thể tưởng tượng được!

Lúc ấy Hussein nói rằng: "Sáu năm trước lần cuối cùng hắn xuất hiện, chính là cửu cấp thực lực, nhưng khó nói được trong vòng sáu năm hắn không có đột phá! Trên đại lục ngọa hổ tàng long, không phải cao thủ nào cũng có hứng thú chạy đến kỵ sĩ hiệp hội khảo hạch cái gì đó kỵ sĩ cấp bậc! Nhất là tuyệt thế cường giả, ngươi nghĩ rằng hắn sẽ như những người thường chạy đến kỵ sĩ hiệp hội tiếp nhận khảo hạch sao? Về phần ta là kỵ sĩ cực mạnh hoặc có hy vọng trở thành thánh kỵ sĩ thì hơn phân nửa đều do đám thần côn tự biên tự diễn tạo ra. Dù sao ta trước kia đã là thần thánh kị sĩ mà thần thánh kị sĩ đoàn muốn nâng cao ngọn cờ của mình lên thì không cách nào khác là hỗ trợ nâng ta lên cả."

Trọng yếu nhất là Hussein đặc biệt bổ sung một câu: "Cho dù Rodriguez sáu năm qua chưa có đột phá, vẫn là cửu cấp chiến sĩ, nhưng hắn trong tay có " Nguyệt hạ mỹ nhân" thần khí, cho dù gặp ta, cũng có thực lực để liều mạng! Nếu như hắn đã tấn cấp thành thánh kỵ sĩ ….. kể cả ta trong tay có một thanh " Nguyệt hạ mỹ nhân" thì sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn."

Nhớ kĩ lúc ấy nói đến thanh "Nguyệt hạ mỹ nhân", Hussein tựa hồ đặc biệt nhắc Đỗ Duy một câu: " Vật kia chính thức là thượng cổ thần khí, chân chánh thần khí kia cùng thanh "Vương giả chi kiếm" của người hoàn toàn khác!".

Một kẻ thực lực cơ hồ có thể so sánh với cường giả Hussein, một người thực lực là vong linh ma pháp sư….. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đỗ Duy liếc mắt nhìn Hoàng tử Thần một cái, hai người đều cười khổ.

-Điện hạ của ta. Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn có thể cười được sao?

Đỗ Duy thở dài:

Ta nghĩ ngài sẽ không lưu lại chút cái gì dự phòng chứ? Nếu như ngài không dùng hết sức chỉ sợ hôm nay chúng ta sẽ chết ở nơi này.

Đỗ Duy rõ ràng từ ánh mắt vị điện hạ này thấy được một tia trầm tĩnh, bộ dáng không giống chút nào khi đối mặt thần kiếm trong tay cường giả Rodriguez

Hoàng tử Thần nhìn Đỗ Duy thở dài:

-Rodriguez giao cho ta, tên hắc ám ma pháp sư kia phải dựa vào ngài rồi! Chỉ cần kiên trì trong chốc lát, thành vệ quân vùng phụ cận sẽ phát hiện ra."

-Bắt đầu chiến đấu!

Sống chết trước mắt Đỗ Duy không dám trậm trễ. Hắc ám ma pháp sư trên bầu trời tuy khuôn mặt mặc dù bị áo choàng bao phủ không thấy rõ lắm nhưng Đỗ Duy lại có thể cảm giác được ánh mắt đối phương phảng phất đang nhìn xuyên thấu mình từ trên xuống dưới.

-Ma lực tốt lắm!

Bầu trời truyền đến một thanh âm khô khốc. Thanh âm quái dị này giống như người muốn ho mà không được, nghe xong làm cho người ta dị thường khó chịu, mà giọng nói người này còn mang theo vẻ thưởng thức:

-Ồ, ngươi mặc áo choàng ma pháp học sĩ a, ma lực không tệ, ta rất thích đối thủ như vậy, chỉ cần ta giết chết ngươi, lấy được linh hồn ngươi, là có thể luyện chế ra một vong linh ma sủng cường đại rồi! Ha ha ha ha ….."

Nói xong, trên bạch cốt ma pháp trượng của hắn vô thanh vô tức phát tán ra một đoàn sương khói màu trắng tại không trung, sau đó dần dần đọng lại trở thành một con Rồng xương. Rồng xương vô cùng lớn!

Đỗ Duy thở dài.

Có khả năng triệu hoán Rồng xương, tên hắc ám ma pháp sư này ít nhất cũng bát cấp! Lại một tên Đại ma pháp sư!

Hắc ám ma pháp sư phi thân lên đứng trên lưng Rồng xương, Rồng xương kia há miệng rộng phát ra một tiếng rồng ngâm!

Mới vừa rồi thừa dịp đối phương gọi về Rồng xương, Đỗ Duy từ túi ma pháp trong lồng ngực lấy ra lấy ra mấy quyển trục cất vào tay áo, hơn nữa trên tay mình còn có một cái nhẫn tạo thành từ Ngũ thải thạch. Theo những gì con chuột Gageu nói thì ít nhất khi so đấu ma lực, mình chưa chắc đã rơi xuống hạ phong! Hơn nữa sau lưng mình còn có một Semel! Semel và mình xem như đồng sanh cộng tử, tuyệt đối sẽ không nhìn mình bị giết chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio