Đoàn xe Đỗ Duy lên đường, nhởn nhơ thong thả mà đi. Lần này trở về đế đô cũng không có chuyện gì khẩn cấp, đơn giản chỉ là tham dự yến tiệc tất niên, tính ngày thì vẫn còn hai mươi ngày. Đỗ Duy cũng không gấp rút lên đường, bởi vì lần này trở về cũng chỉ là dự tiệc lớn tiệc nhỏ nối tiếp nhau vô cùng vô tận, chỉ cần đến kịp trước nghi lễ hàng năm của Nhiếp Chánh Vương là được.
Đoàn người Đỗ Duy đã xuất phát được mười ngày, đi qua tỉnh Norin, thuận đường ghé thăm tổng đốc Bohan. Yến tiệc tất niên lần này Bohan không được Thần Hoàng Tử triệu trở về đế đô. Căn cứ theo lời hắn nói, trước khi đại hoàng tử chính biến còn chưa bị thất bại, mỗi kỳ cuối năm hắn đều được triệu trở về đế đô để tiếp nhận khen thưởng. Nhưng từ sau cuộc chính biến thất bại năm ngoái của đại hoàng tử, Bohan chưa hề trở về đế đô lần nào. Rõ ràng là tín hiệu hắn bị thất sủng vì hắn chính là quan viên bên phái hệ của đại hoàng tử.
Nhưng Bohan dường như đã hiểu rõ mấy chuyện này, không hề có chút kích động thái quá nào, ngược lại còn nhờ Đỗ Duy mang theo chút lễ vật về đế đô thăm hỏi người nhà. Căn cứ theo tục lệ của Đế Quốc, phàm là tổng đốc một phương như Bohan, một nhân vật quan trọng thống lãnh quân chính như vậy, khi nhậm chức thì gia quyến đều để lại đế đô. Ý tứ trong đó cũng không cần phải nói rõ ra.
Sau khi đoàn xe ngựa đi được mười ngày ra khỏi tỉnh Norin thì tiến vào miền Trung của Đế Quốc. Thuận theo đường lớn đi một mạch từ hướng đông tới hướng nam là có thể đến được bến cảng đầu nguồn của Đại Vận Hà. Lên thuyền nơi này xuôi thuận theo dòng là đến thẳng đế đô.
Mặc dù đi trên đất liền thì nhanh hơn, nhưng dù sao ngồi thuyền lại thoải mái hơn một chút. Hơn nữa ở bến cảng đã sớm có một chiếc thuyền lớn của Đỗ Duy chờ sẵn rồi.
Minh Phàm cảng là bến tàu đầu tiên ở thượng nguồn Đại Vận Hà, cũng là điểm tận cùng phía tây của Đại Vận Hà. Khai quật Đại Vận Hà đến nơi này thì kết thúc. Đi xa hơn về phía tây chính là các con sông và nhánh sông hiểm trở.
Minh Phàm cảng là trạm vận chuyển đường sông cuối cùng về hướng tây của Đại Vận Hà. Mỗi kỳ cuối năm đều là lúc náo nhiệt nhất... Thậm chí mức độ náo nhiệt còn hơn cả lễ hội mùa hè quan trọng bậc nhất của người Roland.
Vô số thương đoàn, thương đội lui tới nơi này. Thương đội miền Tây muốn kịp trở về nhà trước kỳ cuối năm, còn thương đội miền Đông thì lại muốn thừa dịp này đem hàng hóa bán chạy nhất mùa đông, vận chuyển đến vùng Tây Bắc.
Mỗi năm đến lúc này, vận chuyển giao thông trên sông thật bận rộn, các đội thuyền đều đông nghẹt.
Nước sông từ trong lục địa khi đổ tới Minh Phàm cảng thì mạnh vô cùng. Mấy ngày nay tàu bè cập đầy bến, nhưng tất cả các thương thuyền đều thông báo đã hoàn toàn đầy chỗ, khiến cho rất nhiều thương đội đang chờ chỗ chẳng còn cách nào khác đành phải ở lại tiểu trấn tại bến tàu.
Đây là chuyện bất đắc dĩ. Dù sao vận chuyển đường sông so với đường bộ thì tiện nghi hơn rất nhiều. Chi phí vận chuyển đường bộ so với đường sông mắc hơn gấp bốn lần. Hàng hóa của một đoàn xe ngựa cũng chỉ cần một chiếc thuyền lớn là có thể vận chuyển theo đường sông.
Đoàn người Đỗ Duy đến tối thì tới được Minh Phàm cảng. Nhờ vào sự phồn thịnh của bến cảng này mà tiểu trấn cạnh bến cảng cũng được hưởng lợi lộc rất nhiều. Nơi này đã biến thành một thị trấn vô cùng náo nhiệt. Vì có sự giao lưu giữa các thương đội Đông Tây mang theo đủ loại hàng hóa hiếm lạ khiến cho tiểu trấn có rất nhiều cửa tiệm, thậm chí còn có mấy tiệm bán hàng gốm sứ cao cấp - đối với một trấn mà nhân khẩu chưa tới hai vạn, đây là điều hiếm thấy.
Đoàn người của Đỗ Duy đến đây không có thông báo trước với trấn trưởng và quan viên trị an nơi này, kết quả là bọn họ bị kẹt tại bên ngoài trấn.
Thương đội thật sự quá nhiều, nghe nói mấy ngày nay, cái trấn nhỏ xíu này đã chứa trên bốn mươi thương đội bị mắc kẹt. Tất cả các quán trọ đều chật cứng, đừng nói là phòng khách trong quán trọ, ngay cả nhà bếp cũng chứa không ít người. Còn kho chứa hàng của bến cảng thì đã sớm tràn ngập hàng hóa. Một số thương đội thường hay lui tới khu vực Tây Bắc đã tập thành thói quen màn trời chiếu đất, quyết định dừng lại hai bên đường bên ngoài trấn dựng lều trú quân, mỗi ngày phái người tới bến cảng thăm dò tin tức, xem xem đến khi nào thì có chỗ trống trên tàu.
Con đường vốn được coi là rộng rãi, gặp phải nhiều đội xe và thớt ngựa cùng lúc gây tắc nghẽn cả con lộ. Đội xe của Đỗ Duy tốn hai giờ đồng hồ mới tới được bến cảng.
Cuối cùng khi viên quan vận chuyển đường sông của bến cảng cũng thấy được huy hiệu gia tộc trên xe ngựa của đoàn người Đỗ Duy, chẳng phải vì tên quan vận chuyển này tinh thông đủ các loại huy hiệu, chỉ bất quá người dùng "Hỏa Diễm Hoa Tulip" làm huy hiệu thì cả Đế Quốc này chỉ có một vị! Cho dù là ngu ngốc cũng có thể nhìn ra.
Rất nhanh, trấn trưởng cùng với quan trị an đều vội vàng chạy tới bến tàu. Cả trấn đã không còn quán trọ, Đỗ Duy cũng khước từ thỉnh cầu của trấn trưởng về việc đề nghị đến nhà hắn ở mà quyết định ngụ lại trên thuyền.
Nhưng khi Đỗ Duy yêu cầu lập tức lên thuyền để rời bến thì vẻ mặt viên quan vận chuyển đường sông lại đổ mồ hôi lạnh, ấp a ấp úng nói:
- Đại nhân... Chuyện này sợ rằng rất khó.
Dưới ánh mắt tra hỏi của Đỗ Duy, viên quan vận chuyển đường sông đành bất đắc dĩ giải thích nguyên nhân.
Chiếc thuyền lớn của Đỗ Duy đã cặp bến tại bến cảng này nhiều ngày. Chỉ vì trước đó Đỗ Duy trên đường cứ thong thả từ từ, lại không xác định là hôm nào hắn mới đến, cho nên viên quan vận chuyển đường sông vì để lấy chỗ trống cho nhiều thuyền khác cập bến đã hạ lệnh cho chiếc thuyền của Đỗ Duy tiến vào nhánh phụ của dòng sông. Dù sao chiếc thuyền của Đỗ Duy cũng là chiếc thuyền đi biển, mặc dù là chiếc nhỏ nhất, nhưng trong khu vực kênh đào trong đất liền vẫn quá lớn. Một chiếc thuyền to như vậy, chẳng đi đâu, lại đậu ngay bến cảng trong thời gian bận rộn nhất trong năm, chiếm đi chỗ cặp bến của hai chiếc thương thuyền bình thường, thật là một sự lãng phí.
Chiếc thuyền của Đỗ Duy đã trả trước phí bến bãi cho mười lăm ngày, nhưng ở vào thời điểm bận rộn như vậy, viên quan vận chuyển đường sông đã hạ lệnh trả lại lệ phí cặp bến, đem chỗ đậu cấp cho các thương thuyền khác.
Cứ tưởng Công tước đại nhân sẽ nổi trận lôi đình, nhưng Đỗ Duy chỉ cười cười, và còn vỗ vai tên quan vận chuyển đường sông sắc mặt đang trắng bệch, ôn hòa cười nói:
- À, không trách được ngươi. Là ta sai. Ngươi là một viên quan rất tốt... Vậy đêm nay ta sẽ ở lại trên thuyền, chỉ là không biết khi nào thì mới có thể mở đường sông cho ta lên đường được hả?
- Khoảng chừng ngày mai... giữa trưa ngày mai. - Viên quan vận chuyển đường sông thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Duy nhún nhún vai:
- Được rồi. Các vị không cần phải khẩn trương. Đối với ta mà nói, có thể ở đây ngắm cảnh đêm của Minh Phàm cảng một lần cũng là một chuyện rất tuyệt vời.
Đỗ Duy tiễn đưa vị trấn trưởng cùng với viên quan vận chuyển đường sông, thậm chí còn phải cự tuyệt ý tốt của viên trấn trưởng phái binh sĩ tới bảo hộ. Dù sao ở vào thời kỳ bận rộn thế này, bến cảng vốn chỉ có hai trăm tên binh sĩ giữ gìn an ninh, nhân thủ đã rất eo hẹp, hơn nữa, Đỗ Duy cảm thấy mình cũng không cần bảo vệ.
- Ngươi không có trách phạt đám quan viên này chứ? Bọn họ chiếm lấy chỗ đậu tàu của ngươi, hơn nữa ngươi đã trả tiền rồi.
Sau khi mọi người rời khỏi, nữ vương Medusa mới hỏi Đỗ Duy:
- Như thế thật không phù hợp với những gì ta biết về cách làm việc của đám quý tộc nhân loại các ngươi.
- Cách làm việc của quý tộc?
Đỗ Duy cười:
- Ai cho ngươi biết cách làm việc của quý tộc ở đây?
- Là vị hôn thê của ngươi.
Giọng nói của nữ vương Medusa rất bình tĩnh:
- Tại cái trấn ngoại ô đế đô kia, cô ta đã bầu bạn với ta mấy ngày. Ta nhờ cô ấy đọc rất nhiều sách vở về nhân loại các ngươi cho ta nghe. Dựa theo những gì ta hiểu, bằng vào cách làm việc của người quý tộc nhân loại các ngươi, sợ rằng sẽ lập tức hạ lệnh treo tên quan vận chuyển đường sông kia lên, quất cho một trận.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Hắn là một viên quan rất tốt. Thuyền của ta đậu tại nơi này, trên thuyền mặc dù chẳng hề có huy hiệu gia tộc của ta, nhưng thủy thủ và thuyền trưởng trên tàu chẳng phải là người câm. Cho nên chẳng phải viên quan kia không biết thuyền này rốt cuộc thuộc về ai, nhưng hắn vẫn làm như vậy, cho thấy hắn là một viên quan rất thanh liêm. Chuyện này sai không phải ở hắn mà là ở ta.
Đây là một chiếc hải thuyền cấp Hải Hồn. Nhưng đối với các con sông trong đất liền mà nói, nó thật sự quá lớn. Đêm đó Đỗ Duy đi thuyền nhỏ để lên thuyền lớn, ở trên thuyền chờ viên quan vận chuyển đường sông kia giải tỏa đường sông, chuẩn bị cho giữa trưa ngày thứ hai là có thể xuất phát.
Đến giữa trưa ngày thứ hai rốt cuộc chiếc thuyền cũng cặp được vào bến tàu.
Viên quan vận chuyển đường sông cùng với tên quan bảo vệ an ninh chạy tới gặp Đỗ Duy. Nhìn thấy Công tước đại nhân muốn rời đi, trong lòng mấy người mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lần trước thấy Công tước đại nhân đối xử rất hòa khí, nhưng dù sao thì giao hảo qua lại với nhân vật lớn thật sự có một áp lực rất lớn.
Chiếc thuyền lớn tiến vào bến tàu, đám thủ hạ thủy thủ của Đỗ Duy vội vàng vận chuyển hàng hoá. Chiếc thuyền cấp Hải Hồn này quá lớn, ngay cả ngựa và xe ngựa đều có thể chuyên chở được.
Ngay lúc đám thủy thủ đang bận rộn túi bụi thì lại xảy ra chuyện.
Đỗ Duy đang ngồi trong khoang thuyền uống trà nóng thì nghe tiếng ồn ào chửi bới bên ngoài truyền đến. Thanh âm kia dường như không xa lắm nên khiến hắn chú ý liền kêu người mở cửa sổ khoang thuyền, lập tức thấy trên bến tàu có một đám người dị tộc Tây Bắc mặc áo da đang xúm lại dưới thuyền của mình lớn tiếng chửi bới. Lại còn có một số người dị tộc đã trèo lên thuyền từ bốn phía chung quanh. Khuôn mặt vài tên thủy thủ sưng vù lên, hẳn là đã chịu thiệt thòi. Cũng may mấy tên hộ vệ của Đỗ Duy thấy được liền xông tới, hai bên đang tuốt vũ khí đối mặt với nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Đó là đám người thảo nguyên, nhìn thoáng qua rất thô bạo. Thấy phe Đỗ Duy mặc dù có vài tên hộ vệ cầm kiếm nhưng họ cũng chẳng sợ hãi. Thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn.
- Chuyện gì xảy ra?
Đỗ Duy quay đầu nhìn viên quan vận chuyển đường sông và viên quan trị an. Hai tên gia hỏa trán liền đổ mồ hôi hột. Tên quan trị an nhanh chóng cáo lỗi rồi đi ra ngoài, lớn tiếng kêu mấy tên binh sĩ trị an từ phía xa kéo tới. Nhưng đám người thảo nguyên ban đầu chỉ có mười mấy người, sau tiếng hô hoán thì từ bến tàu lại xông ra thêm mấy mươi người nữa. Đám người thảo nguyên ai nấy đều vạm vỡ, đám gia hỏa này mặc dù là thương đội, nhưng ai nấy đều đeo loan đao, không thuận mắt là lập tức bạt đao, cho nên mấy người chung quanh chỉ dám đứng ở xa xa coi náo nhiệt.
Mặc dù tên quan trị an ra mặt, nhưng đám thương nhân thảo nguyên dường như chẳng chịu phục tùng. Mấy tên cầm đầu vẫn hướng về phía tên quan trị an hùng hổ chửi bới.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Duy quay đầu nhìn viên quan vận chuyển đường sông nói:
- Đám thương nhân thảo nguyên sao lại ngang ngược như vậy? Ngay cả quan trị an của Đế Quốc cũng dám bạt đao đối chọi?
Vẻ mặt viên quan vận chuyển đường sông đau khổ, đang còn do dự thì sắc mặt Đỗ Duy đã trở nên lạnh lùng:
- Hôm qua ta cảm thấy ngươi là một tên quan không tệ, còn có chút hảo cảm với ngươi. Sao hôm nay đối với đám người thảo nguyên này ngươi lại rụt rè như vậy? Chẳng lẽ đã lấy lợi từ bọn chúng rồi sao?
- Tuyệt đối không có!
Viên quan vận chuyển đường sông hoảng sợ, liền vội vàng kể ra ngọn nguồn câu chuyện.
Thì ra Minh Phàm cảng là đầu mối giao thông đường sông Đông Tây, trong đám thương nhân lui tới có rất nhiều dị tộc trên thảo nguyên. Đám người thảo nguyên trời sinh hung mãnh dã man, đa số không lý gì tới đạo lý, thường không tuân thủ quy củ, chỉ theo quy luật ai quyền đầu cứng thì người đó là lão đại.
Nhất là khi các chỗ trên tàu vận chuyển đều đã đông nghẹt, các thương đội khác thì còn chịu thuận theo quy củ, "thành thành thật thật" chờ sự an bài ghế tàu của sở vận chuyển, cho dù có tên cá biệt không được "thành thật" cho lắm thì tối đa hắn cũng chỉ dám lặng lẽ đưa chút tiền hối lộ cho viên quan vận chuyển đường sông để cấp cho hắn chỗ trên tàu.
Nghe nói tới đây, Đỗ Duy liền cười cười:
- Ồ? Vậy thu nhập gần đây của ngươi cũng không ít phải không?
- Không có, không có!
Viên quan vận chuyển đường sông vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Công tước đại nhân, ta mặc dù trong tay nắm chút quyền lực, nhưng trước giờ vẫn không dám thu hối lộ. Thủ hạ của ta, ta cũng thường hay nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, nếu ai dám thu hối lộ làm náo loạn sự an ninh thì sẽ ăn roi đòn của ta. Ngài có thể phái người đi dò xét. Người trong trấn này đều biết thanh danh của ta.
Đỗ Duy gật gật đầu:
- À, ngay cả thuyền của ta ngươi cũng dám làm chậm trễ thì thấy ngươi giải quyết việc theo chính sách. Tốt lắm, điểm này ta tin ngươi, không cần giải thích nữa. Nói về đám người thảo nguyên đi.
Vẻ mặt viên quan vận chuyển đường sông đầy oán hận:
- Đại nhân... Nếu như là thương đội của Đế Quốc chúng ta, tối đa chỉ dám âm thầm làm chút chuyện mờ ám lén lút như hối lộ mà thôi... Nhưng đám người thảo nguyên này, mặc kệ là ai, bọn họ nếu không có chỗ trên thuyền thì thường hay bạt đao chiếm đoạt.
- Tiếp tục đi. - Sắc mặt Đỗ Duy có chút trầm xuống.
- Làm ăn với người thảo nguyên trước giờ dã man như vậy, nhưng vì buôn bán với vùng thảo nguyên lợi nhuận quá lớn, cho nên nhiều thương nhân cũng chịu mạo hiểm giao dịch với bọn họ. Các thương đội lui tới cảng Minh Phàm, mười phần đã có hai phần là người thảo nguyên. Hơn nữa... khác với chúng ta, người thảo nguyên rất là đoàn kết. Thường thì chỉ cần một thương đội cùng người khác phân tranh, hô một tiếng là tất cả thương đội người thảo nguyên trong trấn đều vác vũ khí tới hỗ trợ, khiến người ta đau đầu không thôi. Bọn chúng coi thường quan viên địa phương, cho dù đối diện với binh sĩ của sở trị an cũng dám bạt đao quyết đấu. Binh sĩ của sở trị an tại cảng Minh Phàm chỉ có hai trăm người, nếu như đối phó với mười mấy người thảo nguyên thì còn được, nhưng nếu hai ba thương đội thảo nguyên tụ tập lại một chỗ thì thật là làm khó cho chúng tôi.
- Thời điểm bận rộn thế này, khoang thuyền đều đầy nghẹt, hàng hóa trong kho để thêm một ngày là tổn thất một ngày. Đám người thảo nguyên vì chiếm đoạt khoang thuyền, thủ đoạn thường thấy chính là dẫn người xúm nhau chạy đến bến tàu xem xét, nếu thuyền nào quả thật còn chỗ trống hoặc đang lúc vận chuyển hàng hóa thì sẽ tụ tập nhiều người xông tới, chiếm thuyền người khác, thậm chí ác liệt hơn còn trực tiếp quăng hàng hóa của người ta xuống nước. Nếu như có thương đội nào khác lý luận phải trái, bọn chúng liền bạt đao đe dọa. Cho dù đội trị an có tới đám người này cũng đặt mông lên thuyền ngồi! Bọn chúng đã xông lên thuyền rồi thì chết sống gì cũng không xuống lại. Chơi vô lại kiểu đó chúng tôi không còn biện pháp. Trước đây gặp phải chuyện kiểu này các thương đội khác chỉ đành tự nhận mình xui xẻo. Ra ngoài làm ăn, ai nấy cũng chỉ vì tiền, nhưng đám người thảo nguyên lại đều là thứ liều mạng, thương đội của Đế Quốc chúng ta đa số đều không muốn đắc tội với bọn chúng, tránh phải liều mạng với bọn chúng.
Đỗ Duy càng nghe sắc mặt càng âm trầm rồi cười lạnh một tiếng:
- Sở trị an chỉ đành ngồi đó không lý tới à? Đám thương nhân nước ta chịu thiệt, lại không tới sở trị an khiếu nại sao?
- Đương nhiên là có... Nhưng đại nhân, ta cũng vừa có nói, nhân thủ của sở trị an không đủ...
- Tầm bậy tầm bạ!
Đỗ Duy nổi giận:
- Nhân thủ không đủ cái gì, ta thấy nhát gan sợ phiền phức thì có! Tính tình người thảo nguyên như lang sói, khinh nhu nhược, sợ cứng rắn. Nếu như các ngươi thật sự hạ quyết tâm giải quyết bọn chúng một lần, tàn nhẫn cho chúng chịu đòn đau, chịu sợ hãi, thì sau này bọn chúng sẽ không dám náo loạn nữa. Chính là vì các ngươi một mực nhân nhượng mới đến tình trạng ngày hôm nay.
Viên quan vận chuyển đường sông nghe tới đây liền gân cổ lên bào chữa:
- Công tước đại nhân! Ngài nói mấy chuyện này, ta cũng hiểu rõ, nhưng... bọn ta đã nỗ lực đi làm, chỉ là kết quả lại khiến lòng người nguội lạnh!
Đỗ Duy ngạc nhiên:
- ... Ngươi nói xem!
- Năm ngoái, đám người thảo nguyên hung hăng ngang ngược, ta cùng quan trị an thật sự nhịn không được liền hạ quyết tâm giáo huấn thật kỹ bọn chúng một lần. Lần đó chúng ta xuất động toàn bộ binh sĩ của sở trị an, ngay cả một số người của sở vận chuyển đường sông cũng cho mang vũ khí đi cùng, để nghiêm khắc giáo huấn đám người thảo nguyên làm xằng làm bậy kia một trận. Đám người thảo nguyên này đả thương người của các thương đội khác tại bến tàu, chiếm đi ghế thuyền của bọn họ, lại còn quăng hết hơn nửa số hàng hóa của người ta xuống nước! Lộng hành ác độc như vậy đã là xúc phạm tới pháp lệnh của Đế Quốc! Hơn nữa, sau khi bọn ta cho người tới, bọn chúng dám công nhiên dùng vũ lực kháng cự với quân đội trị an của Đế Quốc, lại càng thêm tội! Sau một trận ác đấu, binh sĩ sở trị an chúng tôi chết mất ba người, bị thương mười mấy người, tổng cộng bắt được hơn sáu mươi tên thương nhân thảo nguyên! Lúc đó mặc dù chúng tôi đau lòng vì bị mất đi binh sĩ, nhưng nếu có thể một lần giáo huấn cho đám người thảo nguyên kia chịu thuần phục, thì cũng là chuyện tốt! Sau khi sáu mươi mấy tên thương nhân thảo nguyên kia bị bắt, chiếu theo pháp lệnh của Đế Quốc, cho dù không đem bọn chúng toàn bộ xử tử, nhưng cũng phải tống toàn bộ tới Đại Nhĩ thành làm khổ sai!
- Không sai, các ngươi làm tốt lắm!
Đỗ Duy gật đầu:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Viên quan vận chuyển đường sông ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi phẫn:
- Đại nhân, ngài đoán xem sau đó xảy ra chuyện gì?
Đỗ Duy chợt giật mình, trong lòng cũng ngấm ngầm đoán ra được vài phần.
Vẻ mặt viên quan vận chuyển đường sông xám xịt, cắn răng nói:
- Sau đó, trong lúc hơn sáu mươi tên thương nhân thảo nguyên kia bị nhốt trong sở trị an vài ngày, cấp trên hạ mệnh lệnh không những phải phóng thích toàn bộ bọn chúng, mà còn phải đem trả lại hết toàn bộ xe ngựa, hàng hóa của thương đội bọn chúng! Thậm chí nhà nước còn phải xuất tiền bồi thường "tổn thất' cho bọn chúng! Chuyện như vậy khiến tâm tình bọn ta nguội lạnh rồi buông xuôi! Sau này, ngay cả mấy binh sĩ bị chết trong lúc đi bắt đám người thảo nguyên tiền cấp dưỡng cũng chỉ kéo dài được hai tháng! Còn quan trị an lúc đó lại bị bãi chức! Đại nhân ngài nói xem, kết quả như thế, có phải khiến lòng người nguội lạnh hay không? Bọn ta không phải sợ giải quyết đám người thảo nguyên, nhưng sau khi làm xong, lại gặp phải kết quả như thế, khiến bọn ta... khiến bọn ta...
Nói đến khúc cuối, mắt viên quan vận chuyển đường sông đột nhiên đỏ lên, lệ tuôn trào.
Đỗ Duy nghe xong, không nói lời nào.
Hắn hiểu rất rõ, mấy năm gần đây Đế Quốc đã mất đi quyền quản lý đối với vùng Tây Bắc. Vì để một mực trấn an người thảo nguyên, đám quan viên đế đô chỉ cầu yên ổn, sợ dẫn đến việc người thảo nguyên tạo phản.
Người thảo nguyên đến Đế Quốc làm ăn càng lúc càng ngang ngược, chính hắn sớm đã nghe qua. Lúc trước tự hắn đi Tây Bắc, khi đi ngang qua tỉnh Norin gặp được tổng đốc địa phương Bohan, tận mắt thấy được đầu mục của mấy thương đội thảo nguyên đối với tổng đốc Bohan lớn tiếng nhỏ tiếng, thậm chí còn bạt đao đe dọa.
Đó là tổng đốc một tỉnh của Đế Quốc a! Người thảo nguyên còn công nhiên dám vô lễ huống chi là đám thương nhân cùng quan lại thấp hèn của bến cảng?!
Đỗ Duy trấn thủ ở tỉnh Desa, chấp pháp nghiêm minh, hơn nữa tại thành Gileat đã đánh một trận, khiến người thảo nguyên nếm mùi cay đắng, cho nên người thảo nguyên mới thay đổi cách làm ăn, ở trong lãnh địa của Đỗ Duy thì hoàn toàn chấp hành luật pháp. Nhưng đến trung bộ của Đế Quốc, thì tật cũ nảy sinh! Lại thêm bọn chúng tin chắc rằng chính sách của Đế Quốc yếu nhược, có thể uy hiếp được, cho nên lại càng không cần kiêng kỵ gì cả.
Viên quan vận chuyển đường sông xem ra là một người nhiệt huyết, đáng tiếc lại bị phải chính sách yếu nhược của bên trên, đã bị lụt hết góc cạnh, nguội lạnh tới tâm can rồi.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy liền đứng lên, tiện tay đưa ra một tấm khăn tay, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, chùi nước mắt đi. Ta rõ rồi. Chuyện này sai không phải ở các ngươi. Gặp phải sự tình kiểu này, chẳng trách các ngươi nguội lạnh trong lòng.
Viên quan vận chuyển đường sông tiếp lấy tấm khăn tay của Đỗ Duy, tay không khỏi run lên, lệ lại càng tuôn trào.
Đỗ Duy đi tới cửa khoang thuyền, nhìn ra bên ngoài. Âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn.
Đám người thảo nguyên tụ tập càng lúc càng đông, ước chừng có khoảng trên dưới một trăm người. Nhìn thấy người trên thuyền của Đỗ Duy bất qua năm ba chục người, bọn chúng lại càng lộ thêm vẻ kiêu ngạo hung hăng. Dựa theo kinh nghiệm của bọn chúng, người Roland nhu nhược, đe dọa một trận thì quá nửa sẽ nhượng chỗ trong khoang thuyền cho đối phương.
Lúc này viên quan trị an đầu đầy mồ hôi, dẫn theo binh sĩ ngăn ở đầu bến tàu, lớn tiếng quát:
- Toàn bộ lui lại! Không được náo loạn!
Lại quay sang tên đầu lãnh của đám thương nhân thảo nguyên lớn tiếng quát:
- Các ngươi lại gây chuyện náo loạn như vậy. Đây không phải là nơi các ngươi gây chuyện! Chiếc thuyền này không phải là thuyền hàng hóa đóng tiền cho chính phủ mà là thuyền tư nhân! Người trên thuyền là một vị quý tộc! Các ngươi cũng dám chiếm đoạt sao?
Không đợi viên quan trị an nói xong, một tên đầu lãnh của đám người thảo nguyên đã nâng loan đao lớn tiếng chửi:
- Ta mặc kệ là thuyền hàng hóa hay là thuyền tư nhân! Hàng hóa bọn ta để trong kho một ngày rồi. Chậm trễ nữa là hết mùa đông, khí trời trở ấm, ai còn mua hàng da chứ? Cho dù là thuyền tư nhân, để cho chúng ta vận chuyển một mớ hàng hóa thì sao chứ? Quý tộc thì sao? Các ngươi chỉ là quý tộc người Roland, người thảo nguyên chúng ta mặc kệ.
- Tầm bậy tầm bạ, tầm bậy tầm bạ!
Tên quan trị an xem ra lại là tay xoàng, lo lắng lớn tiếng:
- Bao nhiêu thương đội đều phải chờ! Đừng nói là để một ngày, hàng hoá để năm ba ngày trong kho đầy dẫy! Các ngươi sốt ruột cái gì! Nghe lời ta mau thối lui đi! Nếu không, chọc giận tới quý nhân trên thuyền, các ngươi...
- Bọn ta thì sao chứ!
Vẻ mặt tên thủ lãnh người thảo nguyên trở nên ngang ngược, quét hờ thanh loan đao rồi vừa cười vừa chửi:
- Bọn ta không phải là cướp thuyền của hắn, chỉ là mượn đỡ một lần thì thế nào chứ!
Nhìn thấy tên quan trị an đã không thể đè nổi cục diện, đám người thảo nguyên reo hò một trận, lại có thêm vài tên xông lên trên. Binh sĩ sở trị an ngăn cản không nổi, lại không được mệnh lệnh của cấp trên nên không dám ra tay, chỉ có thể bị đẩy dồn liên tục thối lui về sau.
Đỗ Duy ở trên nhìn thấy tên quan trị an bất lực như vậy, chỉ cười lạnh một tiếng, kêu thị vệ trưởng Raoen đến phân phó hai câu.
Raoen lập tức đi ra, sau đó tới bên tai viên quan trị an truyền lệnh. Viên quan trị an sửng sốt, nhìn người thị vệ như không thể tưởng tượng nổi. Ngay lúc hắn còn đang sửng sốt thì đám người thảo nguyên đã ùa tới xông lên thuyền. Người của sở trị an bị phân tán, có hai binh sĩ bị lấn lọt xuống sông.
Mấy thương đội trên thuyền bè chung quanh và thương đội trên bến cảng nhìn thấy vậy ai nấy đều lộ vẻ bất lực không giúp được gì. Đối với sự nhu nhược của chính quyền, người người đều lắc đầu thở dài.
Thủ hạ của Đỗ Duy trên thuyền nhận được mệnh lệnh đều tránh đường, mặc cho đám người thảo nguyên ùa tới toàn bộ leo lên sàn tàu.
Trên dưới một trăm người thảo nguyên chen chúc trên sàn tàu. Đám người này đại khái đã quen với việc đoạt tàu, rất là điêu luyện. Tên cầm đầu chỉ cười nói:
- Mấy huynh đệ lên khoang thuyền kiểm tra, tìm mấy cái khoang trống cho hàng hóa của chúng ta. Lại phái vài huynh đệ trở về kho hàng ở bến tàu kêu người vận chuyển hàng hóa tới. Mấy huynh đệ còn lại cùng chờ với ta ở đây.
Nói xong, hắn oai vệ nhe răng cười nói với quan trị an:
- Chúng ta đã lên thuyền rồi! Nếu như ngươi còn nghĩ tới chuyện muốn chúng ta trở xuống, trước tiên phải hỏi loan đao trong tay chúng ta có đáp ứng hay không? Lại phải hỏi đám huynh đệ của ta có đáp ứng hay không?
Đỗ Duy đứng trên sàn tàu tầng hai, nhìn đám người thảo nguyên náo loạn bên dưới chỉ cười lạnh rồi nói:
- Raoen?
- Đại nhân! - Raoen lập tức đến bên cạnh trả lời.
- Truyền lệnh của ta, đem cờ xí của chúng ta treo lên. Sau đó... kêu người tháo bỏ hết thuyền tam bản. Mấy tên nhãi sói con thảo nguyên này, không một tên nào được xuống thuyền bỏ chạy!
Đám người thảo nguyên reo hò một hồi, lại nghe thấy tiếng người hạ mệnh lệnh, chạy tới bên cạnh thuyền liền thấy đã có thủy thủ tháo bỏ hết thuyền tam bản. Xem như thế thì ai nấy đều không xuống thuyền được.
Vừa báo cáo lên thì lại nghe một tiếng vang động, lập tức từ trên sàn thuyền tầng hai, một lá cờ Hỏa Diễm Hoa Tulip màu vàng nhanh chóng được kéo lên...
Đám người thảo nguyên bị tiếng hiệu lệnh hấp dẫn đều hướng nhìn lên trên. Đợi khi mọi người nhìn thấy rõ lá cờ kéo lên là Hoa Tulip của thảo nguyên, sắc mặt tất cả đều biến sắc.
Ngay cả tên thủ lãnh ngang ngược kia khi nhìn thấy lá cờ Hoa Tulip sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Đối với đám người thảo nguyên này, cờ của mấy quý tộc Roland khác thì nhận không ra, nhưng lá cờ Hoa Tulip thì ai mà không biết? Bọn chúng tới Đế Quốc làm ăn, đều đi qua lãnh địa của Đỗ Duy. Trận đại chiến năm nay ở thành Gileat, người thảo nguyên tổn thất hai vạn kỵ binh cùng với một tên vu sư Shaman, ngay cả đầu của Kim Lang Đầu cũng bị người ta chém xuống.
Hơn nữa, sau chuyện này, rất nhiều người thảo nguyên bị bắt đều bị chặt đầu, cột lên giá, dùng xe ngựa diễu hành khắp nơi tại tỉnh Desa.
Thủ đoạn máu me như thế, người thảo nhân đều biết, chính là thành tích của vị công tước Hoa Tulip này.
Người thảo nguyên tính tình như lang sói, khinh yếu nhược mà lại sợ cứng rắn. Ngươi mềm yếu thì hắn khi dễ, ngươi cứng rắn thì hắn lại sợ ngươi. Thủ đoạn máu tanh của Đỗ Duy, lại thêm việc đồ sát tù binh, hành vi đem thi thể phơi nắng diễu hành, lại càng khiến người thảo nguyên khiếp sợ. Phàm là thương đội đi qua tỉnh Desa, ai nấy đều cẩn thận dè chừng, không dám lỗ mãng chút nào.
Giờ phút này tại đây, nhìn thấy cờ Hoa Tulip tung bay, ai nấy đều sợ hãi trong lòng...
Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng vài tên thảo nguyên la hoảng. Chung quanh sàn thuyền đã có mấy chục võ sĩ thị vệ toàn thân mặc võ trang gia tộc Hoa Tulip xông tới. Đám thị vệ này ai nấy đều mặc áo giáp, mỗi người trong tay cầm đoản nỏ nho nhỏ, sắc bén nhất của quân đội Đế Quốc Roland, mũi tên đã lắp sẵn. Mấy chục cây đoản nỏ chĩa về phía đám người thảo nguyên đang chen chúc ở một chỗ.
Người thảo nguyên bắt đầu trở nên kinh hoảng. Tên thủ lãnh cũng không dám cứng cỏi, chỉ lớn tiếng nói:
- Chúng ta... chúng ta là thương nhân. Các ngươi không thể tùy tiện thương hại chúng ta...
Đỗ Duy đứng trên sàn tàu tầng hai, sắc mặt lạnh lùng, thuận miệng hỏi viên quan vận chuyển đường sông bên cạnh:
- À, ta hỏi ngươi. Dựa theo pháp lệnh của Đế Quốc, mạo phạm một vị công tước, tính là tội danh gì?
- Cái này... tính là khinh thường pháp lệnh Đế Quốc, tội trạng bất kính, tội nặng chịu hình ba mươi roi đòn, nhẹ thì...
- Roi đòn?
Đỗ Duy cười lạnh khinh thường:
- À, vậy nếu như không phải là mạo phạm mà là mưu đồ giết hại thì thế nào? Mưu hại một vị công tước Đế Quốc, lại là tội danh gì?
Viên quan vận chuyển đường sông rùng mình, ngầm hiểu rõ dụng ý của Đỗ Duy, thanh âm run rẩy nói:
- Mưu.... mưu hại thì giết không tha...
- Rất tốt.
Đỗ Duy nhẹ nhàng cười rồi chỉ đám người bên dưới nói:
- Ngươi là quan viên địa phương ở đây. Ngươi xác nhận cho ta, đích mắt ngươi thấy đám người thảo nguyên tay cầm vũ khí xông lên thuyền của ta! Trên thuyền của ta rõ ràng treo cờ công tước, như vậy có thể coi như là chứng cứ đích thực phải không? Trên dưới trăm người cầm vũ khí không phải muốn ám sát ta thì là gì?
Viên quan vận chuyển đường sông chỉ cảm thấy sau lưng bắt đầu phát lạnh, nhận thấy vị công tước đại nhân này ngoài mặt mặc dù cười ôn hòa, nhưng tựa hồ ngấm ngầm trong đó lại như một con sư tử khát máu, giờ phút này nào dám nói loạn gì khác, liên tục gật đầu:
- Đúng đúng! Công tước đại nhân, ta biết bản báo cáo phải viết thế nào.
- Rất khá! Ngươi rất khá! Ta rất thưởng thức ngươi!
Đỗ Duy khen ngợi hắn hai ba câu rồi lập tức xoay người, thản nhiên hạ lệnh cho Raoen.
- Cho người của ngươi chuẩn bị động thủ đi.
Mệnh lệnh này vừa phát ra, viên quan vận chuyển đường sông liền cảm thấy chân nhũn ra. Hắn cho dù ổn định lại được thân thể nhưng thanh âm không khỏi run run, thấp giọng nói:
- Đại nhân... ngài...
Đỗ Duy không lý gì tới hắn, lại quay sang Raoen nói thêm một câu.
- Tất cả thích khách đều chặt đầu xuống cho ta... À, tập tục đám người thảo nguyên này không phải là thích dùng đầu người ráp lại thành một cái giá đầu người gì đó sao? Trên dưới trăm cái đầu này toàn bộ ráp lại thành cái giá đầu người cho ta. Dựng nó tại bến tàu ba ngày!
Nói xong, hắn mỉm cười vỗ vai viên quan vận chuyển đường sông, nhẹ nhàng cười nói:
- Cứ như vậy thì công tác sau này của ngươi đã có thể dễ dàng hơn nhiều.
Đỗ Duy cười rất ôn hòa, nửa phần nóng giận cũng không có, nhưng trong mắt viên quan vận chuyển đường sông lại thấy rõ mùi vị tàn nhẫn.
Đầu của viên quan vận chuyển đường sông vốn đã trống rỗng, cuối cùng hắn nghe rõ ràng một thanh âm êm dịu thanh nhã của vị công tước ban ra một mệnh lệnh:
- Phóng tay mà giết, một tên cũng không chừa!