Ngày cuối cùng của năm theo lịch Đế Quốc rốt cuộc cũng đã trôi qua,
Đêm này, trong đế đô, tại những cửa hàng thuộc sản nghiệp của công tước Hoa Tulip, phát minh pháo hoa của Đỗ Duy đã trở thành mặt hàng bán chạy nhất trong các loại hàng hóa. Ngay cả hoàng cung cũng đến mua cả mấy xe lớn. Ngoài ra, Đỗ Duy còn ra lệnh cho công xưởng thật nhanh chóng sản xuất một loại pháo hoa cỡ nhỏ phù hợp với dân chúng để đem ra tiêu thụ trong giới bình dân tại đế đô.
Nhân dịp giao thừa cuối năm này, rất nhiều tiền vàng chảy vào túi tiền của Đỗ Duy. Cho nên Zach nhỏ – CEO quản lý buôn bán số một dưới tay Đỗ Duy chỉ còn biết vui tươi hớn hở mà thôi.
Vào buổi tối cùng ngày, trên bầu trời đế đô, pháo hoa muôn màu sắc lóe sáng khắp nơi, làm cho cả bầu trời đế đô sáng rực như ban ngày. Trên quảng trường của hoàng cung đã ban bố điều lệnh quản chế đặc biệt là: Ở chỗ đó chỉ để tập trung phóng những quả pháo hoa lớn nhất do Đỗ Duy đặc biệt tiến cống cho hoàng thất. Những quả pháo này nếu so sánh với món quà "Sự khoan dung của nữ thần Rạng Đông" mà Đỗ Duy đã làm để chúc mừng sinh nhật mẹ ngày trước thì có lẽ còn hoành tráng hơn.
Nhìn từng chùm, từng chùm pháo hoa thật lớn được phóng lên nở bung trên bầu trời, Đỗ Duy giờ này cũng không có đi tới quảng trường để xem lễ, đêm nay, ngay cả vô số những nhà giàu có, quý tộc tại đế đô cũng đều đi tới trước quảng trường để xem lễ nhưng Đỗ Duy lại cáo bệnh ở nhà nghỉ ngơi.
Hắn ngồi một mình trên mái của một tòa lầu cao nhất tại phủ công tước, ung dung ngồi gác hai chân lên trên mái hiên, bên cạnh để một chai rượu ngon loại thượng hạng. Mặc dù ban đêm khí trời rất lạnh nhưng dường như Đỗ Duy đang vô cùng đắc ý.
- Lại một năm nữa...Lại chỉ một mình ta a!
Đỗ Duy khẽ thở dài, lần mò cầm lấy chai rượu đưa lên uống một hớp rồi cười ha hả quay nhìn về khoảng không bao la phía xa, lớn tiếng hô
- Chúc mừng năm mới!
Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một nỗi cô đơn tĩnh mịch, Đỗ Duy đã đi đến thế giới này đã nhiều năm, dù hắn cảm giác được bản thân mình đã dần dần thích ứng, thậm chí là đã hòa nhập được vào thế giới này, đến mức có thời điểm, hắn đã có thói quen tự cho mình là một người Roland. Nhưng mà ngạn ngữ cổ của người Trung Quốc nói rất đúng: "Mỗi khi đến dịp lễ hội, lại nhớ tới người thân". Chỉ khi ở những lúc lễ tết, khi mà người người đều cùng chúc mừng nhau như thế thì nỗi cô đơn trong lại giống như u linh thoáng ùa về. Thời khắc đó như nhắc nhở bản thân hắn: "Ta cùng với con người ở thế giới này không giống nhau".
Thực ra trong lúc xúc động đó, Đỗ Duy ngẫm nghĩ lại, không khỏi cảm thấy có chút hoang đường.Vốn ban đầu hắn nghĩ mình vốn đơn thuần là một người xuyên việt() tới thế giới này, nhưng mà bây giờ lại biết được là mình đã trải qua vài cuộc đời ở đây rồi!
- Aragon, "Đỗ Duy" ...Hừ!
Nếu dựa theo tính toán như vậy mà nói, bản thân hắn tại dị thế này trải qua đã biết bao nhiêu năm tháng, thậm chí so với kiếp trước tại địa cầu có lẽ còn nhiều hơn.
- Trang Chu mộng điệp(), ai là bướm, ai là ta?_ Đỗ Duy tự cười giễu mình.
Phía xa xa, tại ngã tư đường vang đến những âm thanh huyên náo ầm ĩ. Trên bầu trời xa, từng đóa, từng đóa pháo hoa phóng vút lên rồi nổ ầm vang. Cái không khí lễ hội hân hoan ở ngã tư đường đó, tuy cách thật xa nhưng dường như cũng có thể cảm nhận được.
Ngay lúc đó, cõi lòng Đỗ Duy bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, như đã cô đọng lại: "Vì sao phải làm cho tâm tính biến thành nữ nhi thường tình như vậy?"
Nhìn ngã tư đường phía xa xa, chắc hẳn bây giờ mọi người ở đó đều trong không khí hân hoan, vui sướng.
Hôm nay, ngay cả những người hầu tại phủ công tước cũng thay đổi quần áo mới.
Đang lúc trầm ngâm, trong lòng Đỗ Duy lại dâng lên một nỗi xúc động khó tả, hắn nhìn về phía ngã tư đường xa xa, mơ hồ thấy những chùm ánh sáng chớp nháy của pháo hoa.
- Kỳ thực có mấy người biết được! Ta làm ra pháo hoa này căn bản không phải vì kiếm tiền._ Đỗ Duy thấp giọng tự nói với mình_ Thực ra là ta chỉ muốn làm hết sức cho thế giới này trở nên giống hơn so với thế giới trước kia của ta mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một người khi mà dáng vẻ bên ngoài càng tỏ ra cô độc bao nhiêu thì trong lòng lại ngược lại, sẽ càng hướng tới những gì náo nhiệt. Một khi mà những ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu thì sẽ làm cho bản thân người đó tự khép mình lại.
Đỗ Duy sau khi uống xong ngụm rượu cuối cùng, bỗng nhiên cầm bình rượu ném từ trên mái nhà xuống, làm rượu bắn đầy lên quần áo rồi cười nói:
- Ngu xuẩn, ngu xuẩn!
Sau đó thân thể hắn lập tức bay bồng bềnh từ trên lầu xuống đứng dưới mặt đất, bước nhanh ra phía bên ngoài. Khi đi tới tiền sảnh của phủ công tước, bọn người hầu nhìn thấy chủ nhân đều lập tức đứng từ xa thi lễ.
Đỗ Duy nở nụ cười nhàn nhạt rồi rất nhanh đi qua. Đi tới cửa, nghe những âm thanh đùng đoàng vang của từng tràng pháo hoa truyền từ phía xa đến, làm cho nỗi xúc động trong lòng Đỗ Duy càng thêm dâng trào.
Tùy tiện phất tay ra hiệu cho các thị vệ lui ra:
- Ta muốn một mình đi ra ngoài một chút, không cần ai đi theo...
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên liếc mắt thấy một thiếu niên dáng vẻ khép nép, thậm chí còn có chút khiếp sợ đang đứng ở góc tường đằng xa. Đỗ Duy cười cười ngoắc ngoắc một ngón tay:
Rufic, ngươi hãy đi cùng với ta một chút nào!
Tên nhóc Rufik này vốn chính là người sẽ làm " Quốc vương Nam Dương" đến từ Nam Dương ngày trước nhưng giờ đang phải làm người coi ngựa cho Đỗ Duy. Ngày ngày phải gánh chịu nỗi sợ hãi đối với Đỗ Duy nên giờ phút này không dám không theo bên người Đỗ Duy.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Rufik, thái độ hôm nay của Đỗ Duy lại vô cùng hòa ái:
- Được rồi nhóc, đừng nói những lời vô nghĩa, theo ta đi ra ngoài thôi!
Nói xong, hắn bước đi ra khỏi phủ công tước, Rufik không dám chậm trễ, chỉ còn biết ngoan ngoãn đi theo phía sau. Nỗi sợ hãi đối với Đỗ Duy đã ăn sâu vào trong đáy lòng nó rồi. Giờ phút này, Đỗ Duy đối xử với nó càng hòa ái thì trong lòng Rufik càng tăng thêm nỗi kính sợ. Hai người một trước một sau, sau khi đi vòng qua hai con phố thì đã đi tới khu vực phồn hoa của đế đô.
Rufik lẳng lặng theo bước ở phía sau, Đỗ Duy quay đầu lại liếc nhìn nó một cái, mỉm cười hỏi:
- Ngươi phải chăng là rất sợ ta?
Rufik thoảng như gắng sức co rụt người lại, trong ánh mắt không thể che dẫu nỗi sợ hãi, khiến cho Đỗ Duy phải mỉm cười vươn tay vỗ vỗ lên bả vai nó:
- Được rồi, ta rất vừa lòng với biểu hiện của ngươi. Ngươi hãy nhớ kỹ một điều: Ngươi sợ ta, đó là chuyện hết sức bình thường, không có cái gì là kỳ quái! Thật ra, chỉ cần ngươi từ nay về sau không làm trái lời ta thì ta cũng sẽ không trừng phạt ngươi nữa. Hơn nữa ta cũng không mong ngươi vì thế mà trở nên hèn yếu. Phải nhớ kỹ! Tương lai người có thể sẽ trở thành một vị quốc vương đó.
Nói xong, hắn khẽ đẩy người thằng nhỏ một cái, sau đó lại rất tự nhiên kéo nó lên đi sóng vai cùng với mình.
Trên con phố lớn phồn hoa có không ít những đứa trẻ nhỏ đang nô đùa chạy nhảy đốt pháo hoa. Xem ra trò vui này của Đỗ Duy làm ra quá mới mẻ và hấp dẫn, rất được sự hoan nghênh của mọi người.
- Chủ... Chủ nhân....!
Đột nhiên Rufik do dự một chút rồi rụt rè mở miệng. Mặc dù trong lòng nó sợ hãi Đỗ Duy nhưng dù sao tính tình cũng vẫn còn là trẻ con, nhìn thấy trên phố xá nhộn nhịp còn có những đứa trẻ trong tay cầm pháo hoa, vẻ mặt không tránh khỏi lộ ra nét chờ mong:
- Ngài… ngài hôm nay...
- Hôm nay vì sao lại đối với ngươi ôn hòa như vậy, có đúng không?"
Đỗ Duy cười nhẹ tiếp lời, rồi sau đó thấp giọng nói một câu:
- Rufik, ngươi không phải người Roland, nhà của ngươi là ở Nam Dương. Ngươi chính là một kẻ ở đất khách quê người!
Sau đó hắn lại nhỏ giọng nói một câu như tự nói với mình ấy:
- Mà chính ta cũng là một kẻ tha hương như thế!
Đỗ Duy bỗng nhiên đi tới ven đường, kéo hai đứa trẻ đang chuẩn bị đốt pháo hoa lại gần rồi hai ngón tay lần mò trong túi rút ra một đồng tiền vàng, mỉm cười nói:
- Ta muốn dùng cái này để đổi lấy thứ đồ trong tay các ngươi, có được không?
Hai đứa nhóc mặc dù tâm lý ham chơi rất lớn nhưng mà tuổi của bọn chúng cũng đã đủ để phân biệt được giá trị của kim tệ kia nhiều ít ra sao. Liếc nhìn Đỗ Duy, ánh mắt không khỏi tỏa sáng, vội vàng gật đầu rồi không đợi Đỗ Duy nói thêm đã nhanh chóng đem pháo hoa trong tay cắm xuống đất, sau đó cầm lấy đồng tiền vàng của Đỗ Duy rồi quay đầu chạy mất.
- Nè, cầm lấy đi! Mấy cái này đều là của ngươi, ngươi muốn chơi đùa một chút thì cứ mặc sức mà chơi đi!
Đỗ Duy buông tiếng thở dài, lại đưa tay xoa xoa đầu Rufik:
- Trẻ con dù sao vẫn chỉ là trẻ con mà thôi!
Trong đôi mắt đen nhánh của Rufik, ngoài nỗi sợ hãi kia thì còn mơ hồ ẩn hiện một tia cảm động.
Đi tới giao lộ đầu đường, nhìn cậu nhóc Rufik hết sức phấn khởi châm ngòi một cây pháo hoa, từ bên trong cây pháo hoa phun ra một chùm hoa lửa rực rỡ, trên khuôn mặt non nớt của Rufik tràn đầy niềm phấn khích và vui sướng. Đỗ Duy trong lòng thở dài, không nhịn được nghĩ: " Có phải thường ngày ta đã đối xử với nó quá khắt khe?" Có ý niệm này trong đầu, khi tiếp tục đi dạo phố, Đỗ Duy còn mua thêm một bọc kẹo cho Rufik. Chủ tớ hai người trong tay cầm phần kẹo của riêng mình, vừa đi vừa tự nhiên ăn.
Dưới không khí náo nhiệt tại ngã tư đường, những tia lạnh lùng trong ánh mắt của Đỗ Duy cuối cùng đã dần dần tan đi. Hắn dường như đã thật sự hòa vào trong không khí này. Rufik rốt cục cũng bất tri bất giác ngẩng đầu lên, không còn bộ dáng sợ hãi rụt rè nữa. Đương nhiên mỗi khi nhìn thẳng vào mặt Đỗ Duy, nó vẫn tràn ngập nỗi kính sợ như trước.
Hai người tiếp tục đi trên phố, vòng vo một lúc, đến một đoạn đường không còn phồn hoa tấp nập nữa. Đỗ Duy bỗng nhiên thấy ở ven đường có một quán rượu vẫn còn đang mở cửa, không khỏi có chút ngạc nhiên. Giờ phút này là buổi tối của năm mới, mọi nhà mọi người sẽ không chạy tới đây mà ăn cơm, uống rượu. Hơn nữa lúc này cũng đã quá nửa đêm rồi, vậy mà vẫn có một quán rượu còn đang mở cửa như thế, trong đó buôn bán cái gì chứ?
Mang theo một chút tò mò, Đỗ Duy đi vào cửa lớn của quán. Sau khi đi vào, nhìn sơ khung cảnh quán rượu này quả thực là khó mà khởi sắc nổi. Đại sảnh thật chật hẹp và u tối. Xem hoàn cảnh và sự trang trí cũng cơ bản hiện lên một vẻ cũ kỹ, cổ lỗ, không có chút ăn nhập gì với không khí ngày lễ hội tưng bừng ở bên ngoài. Thậm chí vì tiết kiệm, đến ngay cả đèn cũng chỉ thắp có hai ngọn mà thôi.
Lúc này, trong đại sảnh trống không, ngoại trừ Đỗ Duy ra thì không có một người khách nào. Nhìn lướt qua thấy có một đứa nhỏ chừng mười tuổi, mặc trang phục bồi bàn làm phục vụ, thấy Đỗ Duy tiến vào liền vội vã chạy nhanh ra niềm nở đón tiếp. Ở tại quầy phía sau, một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi cũng thật nhanh bước ra.
Đố Duy thu hồi lại ánh mắt dò xét của mình rồi tùy tiện kiếm một cái ghế ngồi xuống.
- Thưa quý khách tôn kính, xin hỏi ngài cần gì ạ?
Thiếu niên kia mềm mỏng cất lời, nhưng mà giọng nói lại có chút không được rõ ràng cho lắm. Dường như khi nói những lời đó có vẻ phải cố gắng hết sức vậy, xem ra là một nhân viên mới.
Đỗ Duy cười cười, lấy từ trong áo ra một đồng tiền vàng đặt lên bàn:
- Tùy ý chuẩn bị một chút thức ăn, đồ uống đi! Hôm nay trời lạnh, hãy mang một cái lò sưởi đến bên cạnh cho ta!
Cậu bé bồi bàn thấy đồng tiền vàng này, lập tức trợn tròn đôi mắt. Mà người phụ nữ có vẻ là chủ tiệm kia cũng đã nhanh chóng đi tới bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ cung kính nói với Đỗ Duy:
- Thưa quý khách… Một đồng tiền vàng của ngài như vậy… Chúng tôi ở đây cũng không có thứ gì đáng giá với số tiền đó đâu!
Đỗ Duy thấy vẻ khó xử của đối phương liền nói:
- Không sao, ở đây cô có món gì thì cứ mang ra một chút đi! Còn lại nhiều ít bao nhiêu coi như là tiền boa thưởng cho bồi bàn vậy.
Nhìn từ hình dáng, khuôn mặt của cậu bé bồi bàn cùng với người phụ nữ chủ tiệm mà xuy xét thì hai người này nếu không phải là mẹ - con thì cũng là chị - em.
Rất nhanh, đồ ăn đã được đưa lên. Nữ chủ tiệm kia xem ra đúng là rất thành thật, không hề nói sai. Nơi này quả thực không có thứ gì đặc biệt! Đồ ăn được bưng lên chỉ là một tô thịt hầm cùng với một khay quả đậu nấu với nước muối, ngoài ra còn đưa cả rượu. Đỗ Duy uống thử một ngụm, so với liệt tửu hơi kém một chút, nhưng cũng coi như đủ mạnh.
Nữ chủ tiệm xem ra có chút sợ hãi:
- Trong tiệm chỉ còn lại có mấy món này thôi! Một đồng vàng của ngài chúng tôi thực sự không dám nhận … Xin mời ngài…
Đỗ Duy mỉm cười:
- Không sao đâu, ta đã thưởng cho đứa nhỏ này thì không có lý gì mà lấy lại.
Rufik ở bên cạnh, hôm nay theo Đỗ Duy cả buổi tối, thấy Đỗ Duy đối xử với mình bằng vẻ mặt hòa nhã, dường như cũng bạo dạn hơn một chút. Khẽ ho một tiếng, đứng đằng sau Đỗ Duy nói với nữ chủ tiệm kia:
- Tặng phẩm của chủ nhân chúng ta, các người hãy thu nhận đi thôi! Chủ nhân chúng ta thân phận cao quý, đã cho đi thứ gì không lý nào còn thu hồi lại hay sao?
Sau khi để cho chủ tiệm cùng với bồi bàn lui ra, Đỗ Duy chỉ vào chiếc ghế dựa ở bên cạnh:
- Rufik, ngồi xuống uống cùng ta một chút!
Cậu thiếu niên sững sờ, có chút chưa dám tin tưởng nhìn vào Đỗ Duy.
- Nhìn cái gì? Sợ ta ăn thịt ngươi hay sao? Ngồi xuống đi nào, ta cho phép ngươi uống rượu cùng ta!_ Đỗ Duy nhạt giọng nói.
Rufik vội vàng ngồi xuống.
Mới ăn thử một chút, Đỗ Duy đối với những món này lại rất là vừa lòng. Quả đậu nấu với nước muối thật hợp khẩu vị, mà món thịt hầm nhừ cũng rất thơm, xem ra kỹ thuật nấu nướng của chủ quán này quả thực không tệ.
Về phần Rufik, nó chỉ dám khép na khép nép khẽ đặt mông xuống sát mép cái ghế dựa, cũng chẳng dám đưa tay ra lấy thức ăn. Đỗ Duy khẽ cười, hắn không hiểu tại sao bỗng dưng đêm nay đối với đứa nhỏ này lại có vài phần thương hại- có lẽ là đồng bệnh tương lân! ()
Chú Thích:
Xuyên việt(): vượt qua không gian thời gian.
Trang Chu Mộng Điệp ()_ Akira"s note_:
Một luận điếm triết học do Trang Tử đề ra, cho rằng con người không thể phân rõ ràng giữa thực tế và hư ảo.Trang Tử giải thích luận điểm bằng một câu chuyện với nội dung là: Trang Tử một ngày nằm mơ thấy mình hóa thân thành bướm, sau đó tỉnh lại thấy mình vẫn là Trang Tử,vì vậy ông không mình là con bướm mộng chính mình biến thành Trang Tử, hay là Trang Tử mộng biến thành bướm. Ở đây, Trang Tử đã đề ra một luận điểm: con người làm sao đế nhận ra sự thật. Nếu giấc mộng đủ chân thật, con người sẽ không thể nhận ra mình là đang nằm mộng.
Đồng bệnh tương lân() : Cùng cảnh ngộ thì thông cảm với nhau.