Ác Ma Pháp Tắc

chương 501: sói con (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn từ bất cứ góc độ nào trong giai đoạn này, tình hình trên thảo nguyên chắc chắn có thể gán cho hai chữ "Nực cười".

Thảo nguyên vương chết bất đắc kỳ tử, hai người con trai mà hắn sủng ái cũng bị giết. Điều này khiến một vương đình vốn được coi là đoàn kết trong nháy mắt đã sụp đổ tan tành. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, điều làm cho người ta dở khóc dở cười là trên thảo nguyên tự nhiên xuất hiện đến năm vị "Thảo nguyên vương", hiển nhiên đây chưa phải con số cuối cùng.

Bởi vì Thảo Nguyên vương chết quá đột ngột nên ngai vàng bỏ trống mà hắn cũng chưa chỉ định người thừa kế. Vì ngai vàng, những đứa con còn sót lại của hắn lập tức lột bỏ bộ mặt giả dối của mình, tất cả lao vào chém giết lẫn nhau. Trong vòng bốn ngày sau khi vua thảo nguyên qua đời, mấy vạn nhân mã đã triển khai một trận hỗn chiến đại quy mô ngay tại vương đình. Những kỵ sĩ dũng mãnh của thảo nguyên vung đao chém vào tộc nhân của mình, vó ngựa cũng dẫm đạp lên thi thể tộc nhân của mình.

Tiếng ngựa hí, tiếng hò hét, tiếng kêu thảm thiết đi kèm với chém giết liên tục. Cuối cùng, những người con của Thảo Nguyên Vương có thế lực nhỏ yếu bị tiêu diệt tận gốc. Chỉ còn lại bốn vị vương tử thực lực hùng hậu. Đến khi tất cả đều rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt, rốt cuộc cũng phải đình chiến. Nguồn:

Đồng cỏ xung quanh vương đình đã nhuộm đỏ máu tươi, xác người nằm la liệt, lều trại, cờ xí bị thiêu rụi, từng cột khói đen ngòm bốc lên nghi ngút. Đây vốn là thánh địa của thảo nguyên, nhưng giờ phút này đã biến thành tử địa.

Sau bốn ngày chém giết, bộ lạc mạnh nhất thảo nguyên chịu tổn thất nặng nề. Cuối cùng, bốn vị vương tử đi đến thống nhất, bọn họ không đánh nhau đến tứ bại câu thương nữa. Sau khi có người đầu tiên lui binh, ba người còn lại cũng chọn cách y như vậy.

Bốn con dã thú càng đấu càng kiệt sức. Ai cũng hiểu mình không có cách tiêu diệt hết các đối thủ còn lại, cho nên cuối cùng đành bất đắc dĩ rời đi.

Vương đình vốn náo nhiệt là thế, rất nhanh liền biến thành một nghĩa địa khổng lồ. Chiến tranh kết thúc, không ai có lòng dạ đi thu dọn chiến trường. Đồng cỏ nơi này bị đốt trụi thành một mảnh đất khô cằn, chỗ nào cũng tử khí ngất trời, có thể nói không khác gì một vùng tử địa.

Thực lực của bộ lạc từng được xem là mạnh nhất thảo nguyên bị suy giảm nghiêm trọng. Điều này không thể nghi ngờ là đã đem lại cơ hội cho các bộ lạc có dã tâm khác trên thảo nguyên.

Tập tục trên thảo nguyên khác với người Roland, người thảo nguyên hoang dã không có quy tắc "Thừa kế", bọn họ tôn sùng cái gọi là cường giả vi tôn. Vị trí Thảo Nguyên Vương không phải do cha truyền con nối, mà do tộc trưởng của bộ lạc mạnh nhất đảm nhiệm.

Bộ lạc vốn đang trị vì thảo nguyên đúng là bộ lạc mạnh nhất, có hàng chục vạn dân cư, nhiều năm liên tục vẫn luôn chiếm giữ vương đình cũng như vị trí Thảo Nguyên Vương. Nhưng sau lần chém giết này, bộ lạc tử thương nghiêm trọng. Có hơn bốn vạn chiến sĩ dũng mãnh đã nằm xuống trong bốn ngày đẫm máu này. Ngoài ra còn phải tính đến những con dân của bộ tộc rơi vào vòng xoáy của cuộc tranh đoạt, không biết có bao nhiêu người dân du mục bình thường đã chết dưới lưỡi đao tàn nhẫn của phe đối địch… Sau cùng, cái bộ lạc này không những tổn thương nguyên khí trầm trọng, lại còn bị bốn vị vương tử làm cho phân tán thành bốn bộ phận.

Khi bốn vị vương tử mang theo bộ hạ của mình rời đi. Cơ bản trên thực tế là nó đồng nghĩa với việc tuyên cáo: Bộ lạc mạnh nhất thảo nguyên đã xuống dốc.

Rất nhanh trong vòng mười ngày, tộc trưởng của tất cả các bộ lạc lớn nhỏ trên khắp thảo nguyên đều nhận được bốn bức thư bằng da dê nhuộm đầy máu tươi – dùng da dê nhuộm đầy máu tươi để truyền đạt mênh lệnh, trên thảo nguyên cách làm như vậy tượng trưng cho lệnh của Thảo Nguyên Vương.

Bốn bức "Lệnh vua" này đến từ chính bốn vị vương tử. Bọn họ đều tự lập làm Thảo Nguyên Vương mới, yêu cầu tất cả các bộ lạc nghe theo mệnh lệnh của mình, đồng thời ra lời hiệu triệu: Tập kết binh lực, thảo phạt "Phản nghịch"!

Đương nhiên, "Phản nghịch" ở đây chính là huynh đệ của chính mình.

Chỉ có rất rất ít những bộ lạc thực lực nhỏ yếu tiếp nhận lời hiệu triệu của những vị thảo nguyên vương này. Những bộ lạc nhỏ yếu này không thể không nghe theo, bởi vì phần quân đội do những vị vương tử này tách ra mang đi đóng ở vị trí cách họ không xa.

Đa số các bộ lạc còn lại đều có thái độ giống nhau đến lạ thường, đó là nhất trí giữ im lặng. Thậm chí còn có vài bộ lạc lớn thực lực hùng hậu, sau khi nghe nói vương tộc bị chia năm xẻ bẩy liền không chút khách khí phái người dùng roi đuổi sứ giả đưa tin đi. Đồng thời tuyên bố với bên ngoài:

" Vị trí Thảo Nguyên Vương phải do mọi người tiến cử. Nếu Đại vương đã chết thì tân vương phải do mọi người bầu ra! Dựa vào mấy cái thằng nhãi con nhà ngươi cũng đòi ra lệnh cho ta?"

Phần lớn các bộ lạc thậm chí còn lập tức tập trung các kỵ binh của mình – bọn họ nói là muốn đi trợ giúp các vị vương tử, nhưng thực ra là định "chia một chén canh".

Vốn là một đàn sư tử hùng mạnh,nhưng khi con sư tử già oai hùng nhất chết đi, lại sau cuộc nội chiến. Bốn con sư tử con ấu trĩ cắn xé lẫn nhau đến nỗi toàn thân đều bị thương, đến khi bọn chúng bình tĩnh trở lại mới phát hiện chung quanh đột nhiên xuất hiện hàng loạt đàn sói có ý đồ bất lương!

Tình hình tổng quát là như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio