Ác Ma Pháp Tắc

chương 537: vấn đề khiến người ta khốn đốn 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một câu rất ngắn rơi vào tai phu nhân Listeria, nàng trước tiên ngẩn người, sau đó là hoang mang, trong nháy mắt, biểu tình trên mặt nàng đã trở thành chấn kinh và sợ hãi!

Sự khiếp hãi trần trụi!

-Đừng để người khác nhìn ra ….. hỗn huyết tinh linh!

Giọng nói lạnh lẽo của Lạc Tuyết một lần nữa truyền vào tai phu nhân Listeria.

Thân hình phu nhân Listeria khẽ run lên, sau đó lập tức cúi đầu xuống, sợ rằng người bên cạnh nhìn thấy sắc mặt mình. Chỉ có mình nàng biết hiện tại trên mặt nàng chỉ e không còn một chút huyết sắc!

Dạ tiệc tuy được sắp đặt hết sức đặc sắc, nhưng đối với Vivian mà nói lại là chuyện nhạt nhẽo nhất trên đời. May mà bên cạnh cô nàng còn có công chúa và tiểu thư Daisy hai vị quý khách, người ngoài không dám tùy tiện làm phiền. Thận phận của công chúa điện hạ nhanh chóng bị nhận ra, lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông. Vivian nữ chủ nhân cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm tránh sang một bên.

Lúc này, khiến Vivian bất ngờ là phu nhân Listeria không biết đã bỏ đi tự lúc nào. Cô bé vốn là muốn cảm ơn nàng khi nãy đã giúp đỡ, nhưng quét mắt khắp sảnh cũng không thấy bóng dáng phu nhân Listeria đâu.

Tiểu thư Daisy đứng cạnh công chúa, hai người vừa khéo đứng giữa một đám nịnh bợ ton hót.

-Mệt lắm phải không?

Một giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền đến, Vivian quay đầu nhìn thấy Lạc Tuyết đang đứng sau lưng mình. Hắn không biết đã len lén đi đến từ bao giờ, đến cả Vivian cũng không phát giác ra hắn đến gần.

-Ừm, ….. vẫn ổn.- Vivian vẫn giữ nụ cười lễ phép.

Đường nét trên khuôn mặt Lạc Tuyết rất nhu hòa, đôi con ngươi lấp lánh như bảo thạch yên tĩnh nhìn Vivian, ánh mắt tuy trực tiếp nhưng lại không chút lộ liễu.

-Cô là cô gái xinh đẹp nhất ta từng thấy.

Lạc Tuyết cười ấm áp, sau đó thản nhiên nói:

Nữ chủ nhân tôn kính, có thể thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của khách nhân ta không?

-A!? Xin cứ nói.

Vivian ngẩn ra một lúc.

-Nói thực, ta cũng rất chán cái khung cảnh này.

Nụ cười của Lạc Tuyết hấp dẫn đến cực điểm, đến cả tiếng hắn nói chuyện cũng như ngầm quyện một thứ nhịp điệu cực kì nhu thuận nào đó:

-Theo ta thấy, thực sự cô cũng không hề thích khung cảnh này.

Trong lòng Vivian sinh ra một chút hảo cảm với vị mĩ nhân này, chỉ là không biết phải đáp ra sao, đành cười trừ.

-Đúng lúc ta nghe nói thành phố này chỉ mất có ba tháng đã kiến lập xong, mà tòa lâu đài này càng là kì tích trong kì tích. Cô có thể đưa ta đi tham quan xung quanh được không?

Lạc Tuyết nháy mắt với Vivian, sau đó hạ thật thấp âm thanh nói nhỏ:

-Dù sao tôi thấy bọn bọ trước mắt cũng không thoát thân được. Chúng ta cứ lén rời đi một lúc, sẽ không có người phát hiện ra đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vivian tuy trong lòng có chút không vui nhưng cô bé nhớ lại thầy lễ nghi từng nói phải -hết lòng thỏa mãn nhu cầu thỏa đáng của khách.

Dẫn khách đi tham quan nhà mình chắc cũng tính là -yêu cầu thỏa đáng- đó.

Vivian gật đầu, sau đó tinh linh vương mỉm cười nhẹ nhàng làm một thủ thế chỉ cánh cửa gần hai người nhất. Vivian gật đầu.

Nhẹ nhàng luồn khỏi đại sảnh, không có mấy người nhận thấy hai người bỏ đi. Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, Lạc Tuyết như thở phào một hơi:

-Ài, cuộc sống của loài người thật phiền phức, dạ tiệc như thế này chẳng lẽ là thứ hưởng thụ mà quý tộc thích nhất ư?

-Hả?

Vivian có vẻ rất hoang mang trước câu nói này.

Lạc Tuyết nhướn mày, vội nói:

-Ta nghe nói ngài công tước hoa Tulip vốn xuất thân từ võ huân thế gia, ta nghĩ tòa lâu đài này nhất định có một gian phòng chuyên trưng bày vũ khí. Cô có thể đưa ta đi xem không?

-Vũ khí ư?

Vivian ngẩn người …. Cái tên tú mĩ mảnh mai này cũng có hứng thú với vũ khí sao?

Nhưng yêu cầu của khách chính là vinh hạnh của chủ nhân, Vivian chỉ đành xốc lại tinh thần đưa Lạc Tuyết rời khỏi tiệc sảnh, xuyên qua chính giữa lâu đài đến một cánh cửa phòng ở bên kia.

Khẽ đẩy cửa, Vivian lè lưỡi:

-Đây là phòng trưng bày vũ khí duy nhất trong lâu đài. Đỗ Duy anh ấy thực sự không thích vũ kĩ, thế nên … chúng ta không sưu tầm nhiều vũ khí lắm.

Bước vào phòng, không gian bên trong rất rộng, trên một cái giá kim loại ở chính giữa đặt ngang một thanh trường mâu tạo hình cực kì kinh người! Xung quanh thanh trường mâu tán phát ra hào quang màu đen u ám, chính là được chế tạo nên từ tinh thiết thượng đẳng.

Rất hiển nhiên, cây trường mâu siêu dài này là một thứ đồ phỏng chế, là cây kỵ sĩ chi thương -Longius – bản phỏng chế y hệt.

Rất nhiều bộ sưu tập vũ khí của các nhà quý tộc, cho dù chỉ là để thêm phần phong nhã cũng đều làm ra thứ này trang trí – không phải chuyện gì hiếm gặp.

Nhưng Lạc Tuyết trông thấy rồi ánh mắt lại lóe lên một ánh sáng kì dị.

Hắn chậm rãi bước qua, thậm chí đưa tay ra vuốt ve bề mặt trường mâu. Ngón tay thon mảnh của hắn khi vuốt qua trường mâu nhu hòa tựa như nhạc sĩ lướt trên phím phong cầm.

Rất lâu sau Lạc Tuyết thở dài một hơi:

-Cây thương Longius … thần khí mạnh nhất của võ giả trong truyền thuyết. Thần khí chân chính ….trong trận thần chiến vạn năm trước. Thánh võ giả cường đại trung thành nhất của nữ thần trong truyền thuyết đã dùng thanh trường mâu này đánh bại kẻ địch của nữ thần, những…thần linh khác. Đây là một thanh trường mâu thấm đẫm máu của các thần linh ……..

Vivian nheo mắt, mấy câu Lạc Tuyết nói âm thanh rất nhỏ, như là tự nói một mình, Vivian chỉ nghe thấy non nửa, không hiểu rõ lắm ý hắn nói gì.

Lạc Tuyết hồi tỉnh lại, lập tức buông tay xoay người nhìn vách tường bốn xung quanh.

Cửa hàng của Đỗ Duy ở đế quốc buôn bán chủ yếu là các loại vũ khí, thế nên ở đây tự nhiên cũng không thiếu mấy món kiệt tác tinh xảo. Chỉ có điều mấy thứ này độ hoa lệ vượt xa tính thực dụng, trông thì có vẻ hoa lệ nhưng thực sự rất yếu ớt. Ví dụ như những bộ giáp kia, những hoa văn rỗng rất khó nói có bao nhiêu sức phòng ngự.

Có điều …. Cái phong cách đẹp đẽ đến không cần mạng này ngược lại rất hợp với khẩu vị của tinh linh tộc. Lạc Tuyết ngắm hết từng món, không ngờ rất có hứng thú, thậm chí thỉnh thoảng còn mở miệng đánh giá khuyết điểm của mấy món trong đó. Hơn nữa cũng không bình luận trên góc độ vũ khí mà trên góc độ tác phẩm nghệ thuật.

-Chỗ điêu khắc này nếu như sâu xuống ba phân nữa, thế thì hiệu quả chỉnh thể sẽ càng ……

Sau khi xem bảy tám món đồ sưu tập, ánh mắt Lạc Tuyết rơi vào thanh kiếm treo trên bức tường chính giữa gian phòng.

Đây là giá vũ khí cao lớn nhất trong phòng, hai bên dựng hai cái khiên kim loại cao bằng thân người, mặt trên điêu khắc đồ án hỏa diễm hoa Tulip.

Hoàn toàn không tương xứng với sự hoa lệ này là thanh kiếm ở giữa, thoảng như quá tầm thường dung tục.

Vỏ kiếm là kim loại thượng đẳng, mặt trên bọc da thú cực tốt, chỉ có điều niên đại có hơi lâu đời. Vỏ kiếm kim loại phía trên có mấy vết xước, đến cả da thú tuy đã được bảo dưỡng tốt nhưng vẫn có chút sờn bong.

Mà trên chuôi kiếm là từng nét gờ giúp người cầm kiếm càng có lực khống chế vũ khí…..

Đây chẳng phải là vật sưu tầm gì, đây là một món vũ khí chân chính …. Nhưng khiến người ta thấy kì lạ chính là trong căn phòng đầy những thứ vũ khí sưu tầm hoa lệ này, chỉ mình món vũ khí chân chính ấy lại dường như không chút nổi bật.

Đây chỉ là một thanh trường kiếm hết sức phổ thông mà thôi.

Lạc Tuyết hơi tò mò, hắn không khỏi muốn giơ tay ra sờ thanh kiếm đó, thậm chí còn muốn rút nó ra mà quan sát tỉ mỉ rốt cuộc có điểm gì đặc biệt --- không ngờ lại có thể đặt ở vị trí quan trọng nhất trong phòng?

Ngay lúc tay hắn còn chưa chạm vào thanh kiếm …..

Sau lưng, ngoài cửa, một giọng nói bình hòa vang lên đem theo một chút non nớt:

-Rất xin lỗi, ngài không thể chạm vào thanh kiếm đó.

Theo sau giọng nói này, một người chậm rãi bước vào.

Nghe thấy tiếng nói, vẻ mặt Vivian từ chấn kinh trong nháy mắt chuyển thành vô hạn sướng vui, cô nàng lập tức chuyển mình không tin nổi nhìn người mới đến, sau đó reo lên:

-A! Đỗ, Đỗ Duy….. anh, anh về rồi à?

-Đúng thế, anh về rồi.

Trong nụ cười của Đỗ Duy ẩn giấu một tia mệt mỏi. Bước lại gần, trước tiên khẽ ôm lấy eo vị hôn thê, sau đó bình tĩnh nhìn Lạc Tuyết.

Con mắt của Đỗ Duy không để lộ chút biến hóa tâm tư nào, thâm sâu như biển rộng.

Hai người nhìn nhau.

-Chào ngài. Ngài nhất định là công tước hoa Tulip. Ta là Lạc Tuyết. Tinh linh vương chậm rãi nói.

-Ồ …… trước khi vào đây ta đã từ chỗ thủ hạ biết được tên ngài. Khách nhân tôn quý.

Đỗ Duy gật đầu, có điều sau đó hắn đột nhiên hỏi thẳng một câu:

-Ách, thứ cho ta mạo muội.

Đỗ Duy gãi sau gáy một cách rất không để ý đến hình tượng, cười nói:

-Cái này … ta rất thắc mắc, ngài rốt cuộc là nam hay nữ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio