Sphinx hừ lạnh một tiếng, điên cuồng thúc giục thánh quang của mình. Chiến thương màu bạc phát ra một chuỗi tiếng rền vang, mũi thương rung lên, liền một hơi đâm mười mấy nhát lên người Đỗ Duy!!
Phập phập phập!!!!!
Một chuỗi tiếng động liên tiếp, giống như phát nào phát nấy đều trúng mục tiêu, thế nhưng trong lòng Sphinx lại chợt thấy bất an! Gã thấy cây thương bạc trong tay, mỗi nhát đâm xuống tựa như là đâm vào hư không vậy ….
Đúng thế !
Rõ ràng là từ âm thanh có thể đoán được mũi thương chắc chắn đã đâm trúng bề mặt cứng, nhưng về cảm ứng sức mạnh mà luận thì chẳng khác nào bản thân mình đang điên cuồng đâm qua ánh sáng. Giống hệt như đánh vào khoảng không, chẳng có chút cảm giác trúng đích nào.
Gã lập tức chăm chú nhìn sang, lại thấy Đỗ Duy đang cười tít mắt đứng đó. Cái tên này không ngờ sắc mặt chẳng biến đổi chút nào!
Bản thân gã đâm một hơi mười mấy nhát, mỗi nhát đều có sức mạnh phá núi nát đá, chọc lên người đối phương nhưng lại chẳng có mũi nào trúng người đối phương cả.
Cứ như là còn cách cơ thể đối phương một li, mũi thương liền bị thứ gì đó ngăn lại!
Bầu không khí như biến thành mặt nước, mười mấy thương liên tiếp thế mà chỉ để lại trong không khí mấy điểm trắng … tán ra theo sóng khí.
Điều này … điều này sao có thể !
Thiên sứ lập tức nghĩ đến một khả năng cực kì đáng sợ!
Gã bất chợt lùi về mấy bước, hai tay nắm chặt trường thương, bốn cánh sau lưng đột ngột vẫy mạnh. Thánh quang toàn thân bùng cháy!
Thân hình thiên sứ lập tức tung bay lên cao mấy mét, sau đó là một tiếng rền vang, thánh quang trên đầu mũi thương hình thành nên một cơn gió lốc đổ ập xuống!!
Rầm!!!
Một thương này giáng xuống đỉnh đầu Đỗ Duy, thế nhưng lại giống như bị thứ gì đó chặn cứng lại! Vẻ mặt thiên sứ Sphinx ngưng trọng, miệng phát ra một tiếng gầm giận dữ!
Da thịt trên mặt gã chợt tỏa ra một vầng sáng trắng, cặp cánh sau lưng đập mạnh và nhanh đến mức hoa cả mắt, hiển nhiên là đã đến cực hạn rồi!
Cuối cùng!
Tiếng đổ vỡ truyền đến!
Một thương này mang theo sức mạnh Thánh Giai, cuối cùng cũng đánh tan tành không gian nhỏ mà Đỗ Duy đang đứng!
Thân thương cuối cùng xuyên qua vết rách không gian, chạm lên người Đỗ Duy!!
Vút!!!!! ~~~~~~~~~~~~~~~
Âm thanh chấn động này giống như là tiếng rít, sóng dư âm tản ra bốn phía!
Lấy chỗ hai người đứng làm trung tâm, cả sóng âm kia cũng biến thành một làn sóng xung kích cực mạnh!
Hussein và công chúa vốn đang ở xung quanh, thân thể đã bị thổi văng ra!
Tiếng sóng chấn chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ Louise! Bất kể nàng có bịt tai kín cỡ nào cũng không có tác dụng gì, thậm chí đến cả tiếng hét của mình cũng không nghe thấy!
Trên mặt đất, trên cánh đồng hoang xung quanh hai người đã xuất hiện vô số vết nứt dài, liền đó từng mảnh đất đá vụn nát vụn thêm ra trong sóng âm chấn động, bị bốc lên khỏi mặt đất bay tán loạn…
Tiếng thét của thiên sứ càng lúc càng dài, giống như một thứ ma âm chấn nát tim phổi con người!
Nhưng sau đó một giây, lại thấy trên mũi thương đâm lên người Đỗ Duy – trên mũi cây chiến thương bạc đó – một thứ nhỏ xíu đang vỡ nát ….
Rồi Sphinx kinh ngạc nhìn Đỗ Duy trước mắt, tên "Đỗ Duy" này từ đỉnh đầu hắn nhanh chóng vỡ tan thành muôn mảnh, tiếp theo là vai, cảnh tay, hông, và chân hắn ….
Tất cả đều hóa thành mảnh vụn, biến mất trong gió.
Thế nhưng càng kì dị hơn là, cùng lúc tên Đỗ Duy kia bị mũi thương của mình đâm cho vỡ nát, ở chính chỗ cũ, dưới những mảnh vỡ lại xuất hiện một Đỗ Duy mới!!!
Ánh sáng !!!
Cảm giác đầu tiên lọt vào mắt Sphinx chính là hào quang chói mắt!
Hào quang đó giống như có màu: đỏ, cam, lam, lục, tím!
Năm luồng sáng kì lạ đan xen nhau, chiểu rọi cho nhau, lấp lánh trên người Đỗ Duy!
Còn Đỗ Duy …. Hắn vẫn đứng đó, nhưng toàn thân hắn lại bọc trong một bộ áo giáp thần kì tỏa sáng rực rỡ!!
Bộ giáp đó không biết được làm từ kim loại gì, mỗi một mảnh đều phát ra ánh sáng khác nhau! Mỗi tia sáng giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất, đẹp đến mức đỉnh điểm! Kể cả từng đường nét hoa văn trên mặt giáp cũng đẹp đến cực hạn!
Bộ áo giáp phủ kín toàn thân này, tựa như mỗi một vị trí đều được nỗi liền một cách hoàn toàn tự nhiên, không thể nhìn ra một kẽ hở nào!
Gã thiên sứ trong lòng không ngờ lại nảy ra một ý nghĩ kì cục mà chẳng hiểu vì sao:
Hoàn mỹ!!
Đây dường như là một bộ áo giáp hoàn mỹ đến độ không thể nào tìm ra dù chỉ là một chút xíu tì vết!!
Tạo hình gợn nước ngập tràn sức mạnh và sự dung hợp đầy sắc bén, hơn nữa sau lưng còn có hai tấm cánh bạc dài, cánh mỏng nhưng mang theo hào quang lạnh lão và sắc bén!
Mũi thương của gã điểm nhẹ lên ngực Đỗ Duy!
Đầu cây chiến thương màu bạc đột nhiên vỡ vụn một cách lặng lẽ! Một chút xíu tiếng động cũng không có, trên mặt bộ giáp đẹp gàn như hoàn mỹ kia, một vệt xước nhỏ xíu cũng không lưu lại, mà mũi thương đã vỡ nát rồi!
Liền đó con tim hoang mang của Sphinx chợt bị cơn đau kịch liệt nơi tay làm choàng tỉnh!
Gã cúi đầu nhìn xuống thì thấy đôi tay vốn dĩ lành lặn của mình – đôi tay nắm thanh trường thương – từ đầu ngón tay trở xuống, tất cả da thịt bị bóc sạch, lộ ra xương trắng ởn ghê người!!
Tốc độ da thịt bị lột nhanh đến mức chả mấy chốc mà lan xuống cổ tay cánh tay gã!
Sphinx lúc ấy mới kinh hoảng rú lên điên cuồng, vội vã buông tay nắm trường thương …
Chính vào giây phút gã buông lỏng tay, cây chiến thương vốn sắc nhọn vô cùng bất chợt hóa thành bột phấn!
Thiên sứ đau đớn rú lên, thân hình gã lảo đảo ngã bay về phía sau.
Đỗ Duy mỉm cười lạnh lùng, nụ cười bọc dưới thần quang ngũ sắc của tấm áo giáp gần như hoàn mỹ. Trông hắn tựa như thần linh giáng lâm nhân gian!!
Thiên sứ gào lên thê thảm, hai cánh tay gã chỉ còn lại hai khúc xương trắng!
Trong cơn đau tột độ, gã gắng sức thôi thúc thánh quang của mình hòng chữa lành thân thể tàn tạ, nhưng "Tấm thân bất tử" thử đâu linh đấy trước kia, giờ đây thánh quang của gã như bị thứ gì đó khóa cứng, mặc cho gã cố gắng thế nào cũng không thể phát ra dù chỉ một tia!!
Tiếng gào thê thảm, chói tai, toàn thân thiên sứ Sphinx run bần bật, gần như đứng cũng không vững nữa! Hơn nữa không thể bùng phát thánh quang càng khiến cho lòng gã sợ hãi đến cực điểm!!
Gã lảo đảo bước đến hét lên với Đỗ Duy:
- Không thể nào! Ngươi! Ngươi làm sao mà khóa được thánh quang của ta!
Đỗ Duy mỉm cười, hắn cứ nở nụ cười mỉm như thế, bước từng bước lên phía trước, dưới thần quang ngũ sắc chói lòa, Đỗ Duy khẽ nhấc tay, thánh khiết như hào quang thần thánh rọi xuống nhân gian!
- Có gì mà không thể?
Đỗ Duy cười lạnh:
- Ta không hề tấn công ngươi! Chỉ có điều, vừa nãy ngươi đâm ta liên tục mười mấy nhát, cộng thêm một nhát toàn lực cuối cùng – ta chẳng qua chỉ là ngưng tụ toàn bộ sức mạnh rồi trả lại cho ngươi mà thôi --- còn ta, ta có tấn công ngươi tí nào đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sphinx có vẻ như đã không sao cầm cự nổi trong cơn đau dữ dội, phốc một tiếng, gã quỳ sụp xuống đất gào lên:
- Không thể nào! Ngươi làm sao mà làm được điều đó! Ngươi … ngươi còn khóa chặt sức mạnh của ta! Cùng là thánh giai, ngươi làm sao mà làm được chứ!!
Nụ cười trênmặt Đỗ Duy càng đậm, nhìn gã Sphinx trước mặt, hắn chậm rãi bước đến bên cạnh Sphinx, rồi đột ngột giơ cả hai tay tóm lấy hai cánh sau lưng tên thiên sứ …..
Rắc!!
Một tiếng kêu gào thê thảm vang lên! Máu màu vàng kim túa ra, thấm chí phụt cả lên trên áo giáp của Đỗ Duy, thế nhưng dưới vầng hào quang ngũ sắc, máu lập tức bốc hơi không để lại một giọt nào.
Đỗ Duy tự tay bẻ gẫy hai cánh thiên sứ, lạnh lùng nhìn Sphinx đẫm trong huyết dịch ám kim, nói:
- Hừ, quả nhiên không phải là người, đến máu cũng khiến ta thấy tởm lợm.
- Nói, nói cho ta! Ngươi làm thế nào mà làm được? Rõ ràng ngươi chỉ là nhân loại … ngươi .. chẳng lẽ ngươi không phải là thánh giai?!
Sphinx ngước nhìn lên như đang giãy chết.
Đỗ Duy thoáng cười, ánh mắt trôi đến một phía xa xăm --- Tây Bắc.
Hắn chợt nhớ đến câu nói của người kia lúc trước, giờ đây, hắn cũng buột miệng thốt lên:
- Thánh giai …. Ta từ lâu đã không phải rồi!
Banh một tiếng, thiên sứ Sphinx đang quỳ trên mặt đất, nhục thân của gã bất ngờ vỡ nát!
Liền đó, trong đống máu thịt đầm đìa, một bóng sáng màu ám kim phá vỡ thân thể chui ra xông lên không trung, mang theo một tiếng hú dài thê lương tuyệt vọng, lao như điên về phía Đông ….
Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn cái bóng sáng đi xa, mặt hắn nở nụ cười lạnh:
- Đây mới là bộ mặt thật của thiên sứ! Hừ …. Muốn chạy sao?
Nói rồi hắn khẽ rút ra cây cung Mũi Tên Địa Ngục Fedora, nhẹ kéo dây cung, thân thể hơi nghiêng một chút, nhắm thẳng vào cái bóng sáng đang bỏ chạy phía xa.
- Ngươi rất may mắn, thiên sứ … bởi vì ngươi là người đầu tiên trên thế giới này được chứng kiến áo giáp trăng khuyết năm màu của ta … còn nữa … tuyệt chiêu thần khí của tinh linh thần ….
Dứt lời ngón tay hắn khẽ níu dây cung, miệng nhả ra hai chữ:
"Sao Băng!"
Trong nháy mắt, một ngôi sao băng vút bay ra bắn lên không trung, chiếu sáng bừng cả một khoảng trời …
Ngôi sao băng này đẹp đến mức khiến người ta si mê ngây ngất! Ngôi sao băng ấy như đâm xuyên qua cả thời không, trong nháy mắy đã đuổi kịp bóng sáng của thiên sứ đang chạy trốn ….
Rồi một tiếng nổ vang lên, bầu trời phía xa một cụm thứ gì đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, rớt từ trên trời xuống!!
Đỗ Duy hạ cây trường cung trong tay xuống, thở dài một hơi.
Thiên sứ … hừ, nữ thần ư? Hừ!
Áo Giáp Trăng Khuyết Năm Màu – Mũi Tên Địa Ngục Fedora – Sao Băng!
Thần khí từ thời đại thần thoại năm xưa lại một lần nữa tái hiện, dùng chính trên người thiên sứ mà nữ thần phái xuống, chẳng lẽ lại là ý trời?
Lẽ nào … thời đại thần thoại sắp tái hiện sao?!