Ngày hôm sau khi Rosetta tỉnh lại, gã phát hiện ra rằng mình vẫn bị ngâm trong nước nhà lao đen ngòm hôi thối. Nhưng khung cảnh vui sướng trong mộng kia lại ghi sâu trong não hắn thật rõ ràng.
Trong mơ, hắn mới vui vẻ, sung sướng làm sao ….
Rồi rất nhanh, rất tự nhiên, thần thánh kị sỹ vô thức so sánh.
Bây giờ đau đớn thế này, mà trong mơ lại vui đến thế --- trái tim thần thánh kỵ sỹ bắt đầu nảy sinh một chút chờ mong: cho dù phải chết thì ít nhất cũng hãy để ta được vui sướng ngủ say, một lần nữa bước vào giấc mộng êm vui đó ….
Chính bởi lòng còn chờ ngóng, tâm lý con người thường mới càng trở nên yếu đuối. Điểm này đến cả bản thân Rosetta cũng không ý thức được.
Vô dục tắc cương --- một người nếu như mà không còn để tâm đến thứ gì, bất kì dục vọng nào cũng không có, như thế mới là kẻ đáng sợ nhất.
Mà Rosetta giờ đã không còn là người như thế nữa.
Ngoài cái chết ra, gã đã bị hoàn cảnh khó chịu đựng nổi trong thủy lao kích thích cho mất kiên nhẫn. Gã bắt đầu mong chờ những giấc mộng êm đềm …
Sau đó, vào buổi trưa ngày hôm ấy, mấy tên lính vẫn xuất hiện, xông vào thủy lao rồi tuôn cho Rosetta một cốc lớn nước ép Băng Tương Quả nữa!
Đói khát, lạnh lẽo, đau đớn – tất cả giống như những mũi kiếm cùng lúc giày vò Rosetta. Dưới tình huống ấy, có đối tượng so sánh rõ ràng nên giấc mộng lần này ập đến lại càng thêm tuyệt diệu!
Rồi từ lúc nào không biết, thần thánh kị sỹ bắt đầu chìm đắm trong thứ cảm giác đê mê trước cái chết này ….
Bánh xe lăn đều ….
Một cỗ xe ngựa bốn bánh đang rong ruổi trên thảo nguyên Tây Bắc.
Thánh Nữ điện hạ Verona ngồi trong xe ngựa, lúc này đây vẻ mặt cô thánh nữ xinh đẹp ấy chẳng dễ coi chút nào.
Cửa sổ xe đã bị ván gỗ đóng kín mít, nàng chỉ có thể nhìn qua kẽ cửa sổ xe để phán đoán phương hướng ánh nắng bên ngoài, từ đó miễn cưỡng đoán được mình đang thẳng tiến lên Tây Bắc.
Buổi tối ba hôm trước, một đội kị binh gia tộc hoa Tulip như hùm như sói xông đến trụ sở tôn giáo trong thành Loran, chẳng nói chẳng rằng, cũng không thèm đếm xỉa đến sự ngăn cản của những thần chức nhân viên trong trụ sở tôn giáo mà cứ thế xông thẳng vào tìm ra cô nàng Thánh nữ điện hạ.
Kẻ dẫn đầu Verona rất quen mặt, đó là gã tướng quân trẻ tuổi Quatro Bajeena có biệt hiệu tướng quân nhỏ trong gia tộc hoa Tulip. Gã mãnh tướng trẻ tuổi nông nổi này là bộ hạ cũ của Ron Barton.
Đối mặt với đám thần chức nhân viên đang giận dữ bừng bừng, nhỏ trực tiếp lấy ra một bức lệnh do chính tay ngài công tước Hoa Tulip kí tên, tuyên bố với Thánh Nữ điện hạ: Đại giáo chủ danh dự của giáo khu Tây Bắc, đức ngài công tước Hoa Tulip của đế quốc, tuyên triệu Thánh Nữ điện hạ của Quang Minh giáo hội mau đến thương lượng chuyện khẩn cấp!
Không nghi ngờ gì cả, bức lệnh này rất là vô lý: theo như thân phận nội bộ giáo hội mà nói, thân phận của thánh nữ hiển nhiên cao hơn đại giáo chủ một giáo khu địa phương nhiều. Vì thế một đại giáo chủ danh dự "tuyên triệu" thánh nữ là một chuyện vô cùng hoang đường.
Thế nhưng đối mặt với tướng quân nhỏ Quatro Bajeena, cả đám thủ hạ kỵ binh gia tộc hoa Tulip như hùm như sói, tay nắm chặt đạo này của gã, không có một tên thần chức nhân viên nào dám hé răng nửa lời.
Ai ai cũng biết, ở Tây Bắc công tước hoa Tulip mới là chúa tể đích thực! Cái gì mà giáo hội giáo điển quốc pháp chứ , còn xa mới so được với một lời của công tước hoa Tulip!
Vốn dĩ bất kì một trụ sở tôn giáo nào đều có Thần Thánh Kỵ sỹ đoàn của giáo khu địa phương bảo hộ -- nhưng ở Tây Bắc, thần thánh kị sỹ đoàn của giáo khu Tây Bắc lại trực thuộc công tước hoa Tulip.
Hơn nữa ai cũng có thể nhìn ra, đại giáo chủ Ramus nguyên là đại giáo chủ của giáo khu Trung Bắc, cánh tay phải của đức ngài Maximus, mà đức ngài Maximus giờ đã được công nhận là người kế nhiệm giáo hoàng trong tương lai - nghe nói giáo phái của ông ta có quan hệ cực kì thân mật với ngài công tước hoa Tulip.
Vì thế ở Tây Bắc, bất kể là chính sự, quân quyền thậm chí là giáo vụ, tất cả mọi quyền lực đều nằm trong tay một mình công tước Hoa Tulip.
Đối mặt với đám lính gia tộc hoa Tulip ngang ngạnh vô lý xông vào trụ sở tôn giáo, đám thần chức nhân viên chỉ đành bất lực, bởi bọn họ biết ở đây không có lý lẽ nào cãi nổi.
Trước đám lính này, thánh nữ điện hạ bắt đầu biểu hiện ra sự trấn tĩnh của mình:
- Ta có thể xin chút thời gian đi thay quần áo được không?
Thế nhưng Quatro Bajeena chỉ lạnh lùng đáp lại:
- Ngài không phải đi dự vũ hội, điện hạ! Hơn nữa đức ngài của chúng tôi không thích đợi lâu!
Cứ như thế, Thánh Nữ nửa đêm chỉ mặc độc một tấm áo ngủ đã bị đám thô lỗ này "mời" ra khỏi trụ sở tôn giáo, "rước" lên một cỗ xe ngựa.
Hơn nữa cửa xe đều bị đóng kín mít – đây là "Tuyên triệu" cái gì chứ, "mời" cái gì chứ? Bắt giữ thì đúng hơn.
May mà Thánh Nữ là một kẻ thức thời, vì thế nàng không có bất cứ kháng cự nào.
Nàng còn nói được gì chứ? Nói "ta là công chúa! Một gã công tước có quyền hành gì mà đòi bắt giữ một vị công chúa?" ư?
Cái thứ lí lẽ này ở Tây Bắc là không thông. Trong mắt đám tướng sỹ gia tộc hoa Tulip, cho dù là nhiếp chính vương ở Đế đô, so với công tước hoa Tulip mà nói cũng chả là cái đinh gì!
Ở Tây Bắc, người người chỉ biết đến một vị chúa tể. Không phải nữ thần cũng không phải hoàng đế, không phải nhiếp chính vương mà là Đỗ Duy!!
Sau khi bị tống lên cái "xe tù" đó, xe rong ruổi trên đường suốt ba ngày.
Ba ngày nay mỗi ngày ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ ra, mấy tên này thi thoảng cũng mở cửa thả Thánh Nữ ra ngoài một lát, phần lớn thời gian còn lại nàng đều bị giam trong thùng xe chật chội.
Hơn nữa suốt dọc đường "áp giải" nàng không ngờ lại do đích thân Quatro Bajeena dẫn quân, tất cả đám kị sỹ vẻ mặt lạnh tanh, không ai thèm nói với cô Thánh Nữ này nửa chữ.
Cuối cùng, ba ngày sau xe ngựa cũng đi đến thành Gilleat ở phía Bắc thành Loran.
Thánh Nữ điện hạ cũng đã nghe danh toà thủ phủ cũ bị bỏ hoang này từ lâu rồi.
Nàng đã sớm biết đây là một cứ điểm quan trọng của công tước hoa Tulip, thậm chí cũng đã nghe ngóng được trong này rất có khả năng là công xưởng sản xuất vũ khí của gia tộc hoa Tulip.
Nhưng sự phòng bị nơi này cực kì nghiêm ngặt! Nhất là gần đây, hằng ngày bất kể ngày đêm lúc nào cũng có mấy nghìn binh lính trông coi. Trên bầu trời còn có cả đoàn kị sỹ không trung Decepticon tuần tra qua lại!
Ở ngay ngoài thành đóng sẵn một doanh trại kị binh tinh nhuệ của gia tộc hoa Tulip! Thánh Nữ đã từng nhiều lần thử xâm nhập vào nội bộ nơi đây, nhưng đáng tiếc sau khi thử mấy lần nàng đã phải bỏ cuộc.
Thế mà không ngờ bản thân nàng cũng có ngày được bước vào toà thành thị thần bí này!
Tiếc là những người kia không cho Thánh Nữ cơ hội được ngắm nhìn tỉ mỉ tòa thành này.
Sau khi xe ngựa vào thành liền phi thẳng đến phủ tổng đốc cũ. Tiếp sau đó khi vừa mới xuống xe, mấy tên lính đã phăm phăm xông đến, dưới sự uy hiếp của lưỡi loan đao lạnh lẽo, Thánh Nữ không còn một chút cơ hội phản kháng nào mà bị lôi thẳng vào trong tòa tổng đốc phủ bỏ hoang này ,…
Men theo đường hầm u ám không chút ánh mặt trời trong tòa nhà cũ nát, tuy hai bên có thắp đuốc nhưng nơi đây vẫn khiến người ta có cảm giác ẩm ướt không thoải mái.
Cuối cùng sau khi đi qua một hàng rào thép, đám lính như hùm như sói kia không đi theo nữa mà lạnh lùng chỉ vào cánh cổng sắt phía trước ý bảo thánh nữ tiếp tục đi vào trong.
Tuy vẻ mặt Thánh Nữ vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng đã không kìm được mà phát hoảng cả lên.
Cuối cùng ở tận cùng mật đạo, nàng trông thấy Đỗ Duy
Đỗ Duy khoác một tấm áo choàng ma pháp sư màu đen, đây là bộ trường bào màu đen đặc thù tượng trưng cho chức vị ma pháp học sỹ trong ma pháp công hội của hắn. Phía trên còn đeo một tấm huy chương đại biểu chức ủy viên học viện ma pháp.
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn Thánh Nữ bước vào. Vẻ mặt hắn hờ hững mà uy nghiêm, hắn hơi hất hàm, ánh mắt lạnh tanh tàn nhẫn hệt như một vị quân vương!
Thánh Nữ điện hạ chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Đỗ Duy, vì thế trong lòng nàng hơi hoảng loạn. Nhưng rất nhanh cô gái này đã ép bản thân mình bình tĩnh lại. Nàng thậm chí còn nặn ra một nụ cười mỉm:
- Đỗ Duy, ta đến theo lời "tuyên triệu" của ngài đây. Xin hỏi đức ngài công tước hoa Tulip, có chuyện gì đặc biệt không?
Đỗ Duy lạnh nhạt không có chút vẻ cười cợt nào. Hắn chỉ lên chiếc bàn bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ngồi đi.
Thánh Nữ nhìn chiếc bàn, không ngờ trên đó có đặt một bình thủy tinh, thứ dung dịch màu hổ phách trong bình hiển nhiên là một thứ rượu ngon thượng đẳng.
Thánh Nữ bật cười:
- Chẳng lẽ đức ngài công tước từ xa xôi bắt ta đến đây chỉ vì muốn ta cùng ngài uống rượu thôi sao?
Đỗ Duy không trả lời mà ngồi xuống trước, nhấc bình lên rót đầy vào ly của hai người, không nói một câu liền nâng ly lên một hơi uống cạn.
Thần sắc Thánh Nữ hơi mất tự nhiên, có điều nàng cũng nâng ly lên uống cùng Đỗ Duy. Sau khi đặt ly rượu xuống, nàng cười rất yêu kiều:
- Tiếc quá, rượu tuy là rượu ngon, nhưng Đỗ Duy … lẽ nào ngài thích uống rượu trong cái nhà lao âm u không ánh mặt trời này sao?
- Ta không có thói quen đó.
Giọng nói của Đỗ Duy giống hệt như vẻ mặt hắn lúc này, vừa lạnh lùng vừa cứng ngắc.
- Ha ha ….
Thánh Nữ bật cười:
- Vậy thì, thưa ngài công tước hoa Tulip, chẳng lẽ ngài thích ăn mặc long trọng thế này uống rượu lắm sao?
- Ta cũng không có thói quen đó.
Đỗ Duy vẫn lạnh lùng lắc đầu:
- Ta ghét nhất là tỉa tót bản thân, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tại…tại sao chứ?
Thánh Nữ cảm giác thấy vẻ lãnh khốc của Đỗ Duy không giống như ngụy trang ra.
Ánh mắt Đỗ Duy nhìn chăm chăm vào mặt Thánh Nữ:
- Bởi vì hai nguyên nhân: Thứ nhất: hôm nay ta sắp làm một chuyện xấu mà bản thân ta cảm thấy rất không thích! Thứ hai:… hôm nay ta ăn mặc trịnh trọng đến đây là để thể hiện sự tôn trọng ngài – nhìn một vị công chúa điện hạ chịu tra tấn, ta thấy ta dù gì cũng nên ăn mặc cho long trọng một chút thì hơn.
Nói đến câu này, hàn ý không chút che đậy khiến Thánh Nữ ngây như trời trồng,
Qua một lúc lâu Thánh Nữ mới miễn cưỡng cười:
- Ngài … ngài đang đùa phải không?
- Có lẽ ngày thường ta rất thích đùa, nhưng hôm nay thì không.
Đỗ Duy ngước mắt lạnh lùng liếc qua Verona một cái:
- Nhất là sau khi ta tổn thất mất mấy trăm bộ hạ trung thành dũng cảm!
Choang!
Tay Thánh Nữ run rẩy, chiếc ly thủy tinh rơi xuống nền đất vỡ tan.
Đỗ Duy từ từ cúi người lại, rồi bất thình lình tóm lấy cằm Thánh Nữ, ánh mắt hắn tàn khốc không che đậy:
- Verona! Thánh Nữ điện hạ! Ta nghĩ chắc cô còn nhớ tết năm đó ở đế đô, trong cái quán rượu cũ nát ấy hai chúng ta đã từng cùng nhau uống rượu chứ?
- Ta… ta còn nhớ
Thánh Nữ thều thào, bị Đỗ Duy tóm lấy cằm nhưng nàng không hề vùng vẫy.
- Vậy thì, cô có còn nhớ ngày đó ta đã từng cảnh cáo cô không?
Ánh mắt Đỗ Duy dần dần lạnh băng:
- Nếu chống đối lại ta, cuối cùng cô chỉ có hai kết cục, hoặc là chết, hoặc là chết rất khó coi!
Thánh Nữ: "……………"
- Xem ra cô đã quên mất lời cảnh cáo khi xưa của ta rồi!
Đỗ Duy chăm chú nhìn Thánh Nữ. Tay hắn bóp mạnh đến mức thậm chí để lại mấy vết hằn đỏ trên cái cằm trắng muốt nõn nà của Thánh Nữ.
- Từ trước đến nay tuy ta không ưa gì cô nhưng ta thấy cô thực sự rất đáng thương.
Đỗ Duy tự rót cho mình một ly đầy:
- Thực ra cô chẳng có lỗi gì cả, chỉ vì cô không may sinh ra trong hoàng thất, càng không may hơn nữa cô lại là con gái ruột của đại hoàng tử Evan. Tất cả mọi chuyện về sau đều chẳng có mấy liên quan đến cô gái trẻ như cô cả … không sai, cô chỉ muốn báo thù, muốn báo thù.
Thánh nữ không nói gì.
- Ta thấy cô rất đáng thương, vì thế ta trước nay đều không làm gì đối phó cô cả. Cho dù lần đấu giá trước sém chút nữa cô đã làm hỏng chuyện của ta, cho dù về sau cô chạy lên Tây Bắc giở chút trò vặt trên địa bàn của ta …. Hừ, để ta nghĩ xem nào … cô mưu đồ lôi kéo vài người trong trụ sở tôn giáo Tây Bắc, đúng không? Cô còn thử dùng danh nghĩa truyền giáo định làm loạn lòng quân của ta, thậm chí còn định ve vãn tướng lĩnh trong quân đội của ta … đáng tiếc cô đều đã thất bại. Đúng không nào? Cô xem, thực ra tất cả những gì cô làm ở Tây Bắc ta đều nắm rõ! Sau đó tiểu thư Daisy tuồn được người vào thành Gilleat của ta, còn làm lớn chuyện, cô ở giữa cũng giúp chẳng ít…. Ít nhất là truyền tin tức cho cô ta! Nhưng ta nhịn! Verona, thánh nữ điện hạ của ta! Đó là bởi ta nhân từ, ta thấy cô là một đứa con gái đáng thương, hơn nữa … mấy việc trước đây cô làm đều thất bại, cũng chẳng khiến ta tổn thất thứ gì.