Ác Ma Pháp Tắc

chương 700: huynh đệ trùng phùng (đoạn 2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rốt cục, trán của Lạc Tuyết thấm ra vài hạt mồ hôi lạnh, đột nhiên vươn tay ra, kéo dài đến vết nứt trước mặt mình, dùng sức nhấn một cái!

Lần này, trong bầu không khí ở giữa hai người, đột nhiên xuất hiện một loại sóng văn kỳ diệu, không gian cứ giống như một mặt hồ bị phá đi vẻ tĩnh lặng mà dập dờn gợn sóng. Cùng với bàn tay đặt trên vết rạn, Lạc Tuyết lại thực sự có thể ngăn cản vết rạn lan tràn ra.

Bạch Hà Sầu lại gật đầu lần nữa, hắn chậm rãi thu hồi ngón tay. Giơ lên tay áo nhẹ nhàng phủi một cái, vết rạn kia trong nháy măt liền biến mất toàn bộ. Trong đại điện, tất cả lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh.

Lạc Tuyết hô hấp có chút nặng nhọc, sắc mặt hơi ửng hồng, vết thương trên mặt lại có vẻ càng rõ ràng hơn.

- Ngươi đã vượt qua cảnh giới phá họa.

Bạch Hà Sầu rốt cục lộ ra một tia vui mừng, nhưng lại lập tức thở dài:

- Chỉ là, vẫn như cũ không thể trở thành đối thủ của ta.

- Phá họa?

Lạc Tuyết đối với từ ngữ kỳ quái này có chút tò mò, thoáng thưởng thức một chút. Nó cười cười:

- Thuyết pháp rất sâu sắc, nếu là so về sự hiểu biết của lực lượng quy tắc, chỉ sợ trên thế giới này không có ai là đối thủ của Bạch tiên sinh.

- Quy tắc vẫn vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thay đổi.

Bạch Hà Sầu nói:

- Ta và ngươi đều là người trong bức tranh, muốn nhảy ra khỏi bức tranh này... đáng tiếc, Tinh linh. Mặc dù mấy tháng nay thực lực của ngươi có tăng lên, nhưng so với mức mà ta mong chờ còn kém một chút.

- Quy tắc, rốt cục là cái gì?

Lạc Tuyết ngồi quỵ xuống đất, vẻ mặt chân thành nhìn Bạch Hà Sầu, một lòng thỉnh giáo.

- Trong thánh giai, đối với lĩnh ngộ quy tắc cũng có phân chia cao thấp. Lĩnh ngộ được thì cũng chỉ có thể coi là đứng trước cửa mà thôi.

Trong tiểu viện kia ở đế đô, Lam Hải Duyệt tựa vào cây đại hòe thụ, chậm rãi nói...

- Như cường giả trên thế giới này, ví dụ tên thủ hạ thánh kỵ sĩ trốn tránh kia của ngươi, cũng được xem là một người. Chỉ tiếc, mấy năm này hắn vẫn không thể tiếp tục bước thêm một bước nữa, cũng không phải vì thiên phú của hắn không đủ. Chỉ là cơ hội của hắn còn chưa tới.

Lão đem cái bình trà đã sôi sùng sục trên bếp lò, đổ đầy vào cái chén trước mặt Đỗ Duy, còn không quên dặn dò một câu:

- Uống từ từ thôi, trà này của ta là cực phẩm, đừng có lãng phí đồ tốt của ta.

Dừng một cái, hắn mới tiếp tục cười nói:

- Tỷ như Hussein, hay như Rodriguez, bọn họ đều đang bước từng bước một trên con đường thánh giai, nhưng chỉ là vẫn còn đứng dậm chân tại chỗ tại giai đoạn lĩnh ngộ. Chỉ có thể lợi dụng quy tắc, đây cũng là cảnh giới cực hạn, cưỡng cầu cũng không được. Phải nhờ đột phá, còn cần có cơ hội. Mà trên lĩnh ngộ quy tắc một tầng, chính là thay đổi quy tắc! Ở bậc này, vẫn coi là thánh giai, nhưng bất quá so với lĩnh ngộ đơn thuần thì cao hơn một tầng, như là Xích Thủy Đoạn, như... ta.

Lam Hải Duyệt nhẹ nhàng thở dài:

- Nhưng thay đổi này cũng có thể coi là cực hạn, có thể nói lấy thực lực của ta cùng Xích Thủy Đoạn, nếu như gặp Hussein và Rodriguez đều có thể đánh bại bọn họ. Bởi vì bọn họ chỉ có thể lợi dụng quy tắc, còn chúng ta lại có thể đem quy tắc này nhẹ nhàng thay đổi, để cho nó không biết theo ai, Trong chiến đấu, chỉ cần là một điểm thay đổi nhỏ nhặt, cũng đủ để thay đổi kết quả. Cảnh giới càng cao, một chút khác biệt cũng là một khoảng trống thật lớn.

- Thay đổi quy tắc cũng chỉ là giai đoạn thứ hai trong thánh giai, nếu như tiếp tục tiến lên, đó chính là Phá họa! Hoặc có thể nói là bài trừ quy tắc!

Lam Hải Duyệt đột nhiên cười cười, nhìn về bầu trời xa xa:

- Vị sư đệ mạnh mẽ kia của ta, Bạch Hà Sầu sớm đã đạt tới cảnh giới này. Mặc cho ngươi có lực lượng đem quy tắc lĩnh ngộ thấu đáo cỡ nào, mặc cho ngươi đem quy tắc thiên biến vạn hóa, hắn chỉ cần vươn tay điểm nhẹ, liền sẽ phá vỡ toàn bộ! Đây chính là chỗ cường đại của hắn! Cho nên, với bản lãnh của hắn, kỳ thật đã có thể xem là người đệ nhất trong thiên hạ lúc này!

- Thánh giai chính là như vậy. Khi đạt tới thánh giai, nhãn giới không phải dừng lại tại lực lượng mạnh hay yếu. Mà là quy tắc! Cho nên, mặc dù trên cửu cấp chính là thánh giai, nhưng nếu như thật sự muốn đánh. Mười người cửu cấp cũng đừng tưởng có thể đánh bại được một người thánh giai, đây là khác biệt thật lớn về cảnh giới. Mà nếu một khi đột phá được thánh giai... Đó chính là Lĩnh Vực. Nguồn:

Lam Hải Duyệt cười khổ nói:

- Ta nghĩ, Bạch Hà Sầu bây giờ hẳn là đã đạt đến cấp bậc lĩnh vực rồi.

- Lĩnh vực cấp bậc, nói rõ hơn chính là sáng tạo quy tắc! Ngươi có thể bài trừ quy tắc, sau đó một lần nữa sáng tạo. Tất cả đều theo thuộc quyền điều khiển của ngươi, xem như ngươi là chúa tể... Kỳ thật đây đã là đỉnh điểm tối cao hiện tại rồi.

Lam Hải Duyệt nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Bất quá, lúc này lại sẽ xuất hiện một tình huống khiến người ta bực mình: Cảnh giới của ngươi đã đạt tới rồi, lại đột nhiên phát hiện lực lượng của mình lại không đủ.

- Đây là một sự tuần hoàn vi diệu, khi ngươi chưa đạt đến thánh giai, vô luận là thất cấp hay cửu cấp đều truy cầu lực lượng là chủ yếu. Mà một khi đạt đến thánh giai, lại bỏ qua sự mạnh yếu của lực lượng mà đổi thành theo đuổi việc truy cầu quy tắc, nhưng sau khi đột phá đến lĩnh vực, sẽ lại một lần nữa quay về, theo đuổi lực lượng... Rất mỉa mai, đúng không?

Lam Hải Duyệt cười híp mắt nhìn Đỗ Duy:

- Đừng kinh ngạc như vậy, mấy thứ này, cho dù ta vẫn còn xa lắm mới đạt tới cảnh giới này. Nhưng là cho dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy. Huống hồ sư phụ của chúng ta Cổ Lan Tu là một đời Vu vương, người từ lúc sanh ra đã nghiên cứu lực lượng. Làm ra một ít suy đoán, cũng là bình thường.

Đỗ Duy gật đầu.

Ví dụ như, ngươi là một kiếm sĩ, cũng là một loại cao thủ. Trường kiếm trong tay ngươi phải càng sắc bén càng tốt. Tốt nhất là phải một thanh kiếm chém đá như chém bùn sắc bén vô song thần binh! Như vậy khi cùng đối thủ quyết đấu mới có thể chiếm được tiên cơ. Nhưng một khi ngươi đã lĩnh ngộ khá cao, đột nhiên lượm được quyển bí kiếp Độc Cô Cửu Kiếm siêu cấp vô địch, lúc này trong tay ngươi cầm dù là phá thiết côn hay là Ỷ Thiên Kiếm kỳ thật cũng không có khác nhau lắm.

Cứ như vậy là có thể đánh đến thiên hạ vô địch!

Nhưng nếu ngươi tiến lên tiếp một tầng nữa! Đối thủ của ngươi lúc này không phải là người trong thiên hạ! Mà là thiên địa!

Muốn sáng tạo ra quy tắc thiên địa, thanh "Kiếm" trong tay của ngươi, nếu như không đủ sắc bén, vậy thì không được!

Hoặc là có thể nói, nếu như ngươi muốn nhấc lên một tảng đá lớn, trong tay chỉ cần có một cây mộc côn làm đòn bẩy là đủ rồi, nhưng nếu như ngươi muốn nhấc lên một tòa núi lớn... mộc côn thì không ổn! Phải có đòn bẫy càng mạnh càng cứng rắn hơn mới được!

Trên thánh giai, rồi tới lĩnh vực. Lại phải tiếp tục truy cầu lực lượng trở lại.

Mà cái lực lượng này, chính là thần cách!

- Ta chỉ muốn biết, cái vị Vu vương bệ hạ kia của chúng ta đã chạy tới phương Bắc, ngươi rốt cuộc có biết hay không?

Đỗ Duy trơ mắt nhìn Lam Hải Duyệt:

- Hắn vô tư đem đồ đệ của mình đưa đến bên cạnh ngươi, sau đó lại chạy đến phương Bắc, ta cũng không giấu diếm ngươi, hắn đã gửi một phong thư cho ta... Người kia làm nhiều chuyện như vậy. Mặc dù ta biết, với thực lực của hắn thì không cần phải lo lắng cái gì, nhưng mà... hắn làm vậy, thấy có vẻ giống như việc ủy thác và để lại di thư!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio