Lời oán thán của gã béo, Đỗ Duy ở đế đô xa xôi đương nhiên không biết được, mà công chúa Louise, càng không thể biết được…
Đỗ Duy lúc đó đang say mê nghĩ ra các cách hành hạ những đệ tử này, mà giờ nhìn lại, qua vài tháng hành hạ, những đệ tử này năng lực đều được đề cao.
Ít nhất, Đỗ Duy ác độc làm ra mấy lần "tập hợp khẩn cấp", khiến những người này tiếng oán than dậy đất, đối với viện trưởng thật sự là oán tới tận xương tủy.
Nhiều đêm, vị viện trưởng này chạy đến thao trưởng thổi còi tập hợp, kết quả lúc đầu, làm những sĩ quan này chừng hơn khắc sau vọt tới trên đồng cỏ. Người đi chân trần, kẻ không áo khoác, thậm chí… có vài tên ngay cả quần cũng không mặc, trùm đại cái chăn chạy tới.
Nhưng sau thời gian dài, mọi người buổi tối đều chuẩn bị ứng phó với tình huống tập hợp khẩn cấp, lúc ngủ cũng bảo trì cảnh giác nguyên vẹn. Mà chuyện tập hợp khẩn cấp của Đỗ Duy, đã không thể làm cho họ luống cuống tay chân. Họ đã đạt tới trình độ nghe tiếng còi, trước khi Đỗ Duy đếm tới đã mặc trang phục chỉnh tề xuất hiện ở thao trường.
Đối với biểu hiện của họ, Đỗ Duy cũng rất vừa lòng – đương nhiên cũng có vài chuyện buồn cười. Có lần gã đệ tử buổi tối nằm mơ, gào to tiếng "tập hợp khẩn cấp", kết quả toàn bộ sĩ quan đều lập tức hành động, chỉ chốc lát mặc trang phục chỉnh tề vọt tới thao trường …
Kết quả ….
Cái tên gia hỏa nói mơ kia bị đồng bạn xử lý. Từ đó về sau lúc ngủ buổi tối, đều bắt bịt miệng, đề phòng nói mơ lần nữa.
Ngoài ra, Đỗ Duy còn khôi phục truyền thống mà quân đội đế quốc đã vứt bỏ hơn ngàn năm.
Lịch sử quân đội…
Đỗ Duy không phải người sành sỏi về quân sự. Kiếp trước của hắn, cũng không nhập ngũ. Nhưng cũng biết đạo lý: quân đội không có lịch sử, thì không có linh hồn!
Cho nên, Đỗ Duy đưa ra yêu cầu, hy vọng trong lúc dạy tại học viện, các lão binh khi giảng bài sẽ giới thiệu ít chiến sử huy hoàng của quân đội đế quốc – kết quả yêu cầu này đưa ra, làm cho tất cả mọi người đều mờ mịt.
Rất hiển nhiên, quân đội đế quốc… không có thói quen này.
Nhưng Đỗ Duy rất nhanh liền từ bộ thống soái tìm được tài liệu xưa… Quân đội đế quốc không phải không có chiến sử. Rất hiển nhiên, ngàn năm trước, thằng cha khai quốc hoàng đế, cũng chính là mình, cũng từng khởi xướng cái. Đáng tiếc qua năm tháng, quy định đó bị hoang phế.
Đội quân không có lịch sử thì không có linh hồn! Đỗ Duy rất tin tưởng điều này. Thuộc lịch sử của quân đội, có thể làm quân nhân có lòng trung thành mãnh liệt và vinh dự đối với quân đội!
Vì thế, Đỗ Duy dứt khoát mở chương trình dạy học, tự thân mang tài liệu từ xa xưa giảng ra vài chiến tích của mấy chi quân đội vương bài tinh nhuệ lúc chiến tranh thống nhất lục địa!
- Cái gì gọi là quân tinh nhuệ?
Đỗ Duy tại lớp vung tay nói lớn:
- Là có chiến tích huy hoàng, có lịch sử huy hoàng!
- Từng binh lính phục vụ trong chi quân đội như vậy đều là quang vinh! Khi cờ của chi quân đội này giơ lên.
- Địch nhân thấy mặt cờ, liên tưởng đến chiến tích huy hoàng của đối phương, đã không muốn đánh tiếp. Làm cho quân địch chưa đánh đã mất phần sỹ khí! Binh lính bình thường lúc giới thiệu, cũng có thể kiêu ngạo nói "ta là người sư đoàn ABC, hoặc ta là người doanh kỵ binh XYZ!"
Nói xong, Đỗ Duy cười với đám đệ tử đông đảo phía dưới:
- Các ngươi từ quân đội các địa phương của đế quốc mà đến. Ai có thể nói cho ta biết, chi quân đội ở chỗ các ngươi có chiến sử thế nào?
…Không ai nói ra được.
Đỗ Duy dẫn tới kỵ binh theo mình tới đế đô, liền tìm trong đó tên sĩ quan, bảo hắn tới lớp học của mình giảng chiến sử.
Trong lĩnh địa của Đỗ Duy, hắn rất coi trọng điểm này.
Vì thế, vị sĩ quan gia tộc hoa Tulip kia lúc giảng thuật, giọng điệu tràn ngập tự hào và kiêu ngạo, kể ra lịch sử huy hoàng của quân đội chỗ mình. Cái loại trung thành từ nội tâm này, ai cũng nhìn ra được!
- Ta là người doanh kỵ binh thứ nhất của gia tộc hoa Tulip!
Đây là lời dạo đầu của hắn khi đó:
- Đội quân của chúng ta tham gia trận chiến đầu tiên lúc công tước đại nhân vừa nhận chức lên Tây Bắc. Chính là trận chiến bảo vệ thành Syria! Trận chiến đó, doang kỵ binh thứ nhất của chúng ta chính là chủ lực! Chúng ta chính diện đập tan đại quân địch, đem những tên đó đuổi về thảo nguyên! Chúng ta còn tham gia trận diệt phản quân Tây Bắc! Khi đó doanh kỵ binh của chúng ta do Ron Barton tướng quân tự mình thống soái, giao cho chúng ta phục trách phục kích cánh phải của phản quân! Chúng ta người phục kích đối phương vạn. Không để bất kỳ tên nào xuyên qua được! Cuối cùng quân đoàn Tây Bắc toàn bộ bị chúng ta diệt!
Tên sĩ quan này nói xong, mặt mày hơi có chút đỏ, ngang nhiên nói:
- Tại Tây Bắc, ai chẳng biết chúng ta là doanh kỵ binh thứ nhất của gia tộc hoa Tulip! Những tên thảo nguyên kiêu ngạo, lũ mã tặc, nghe thấy tên chúng ta là run. Doanh kỵ binh của chúng ta lần mộ tân binh, người chen vào cơ hồ đều đánh nhau vỡ đầu! Hừ, chỉ là, không phải hảo hán, đừng nghĩ tiến vào đội ngũ của chúng ta!
Sau khi khóa học kết thúc, Đỗ Duy nhìn những sĩ quan phía dưới vẻ mặt khác nhau, chậm rãi nói:
- Nhìn thấy không! Đây là lòng quân!
Sĩ khí! Tưởng tượng xem, nếu trong quân của các ngươi, trong binh sĩ có sĩ khí và vinh dự mãnh liệt như vậy! Nếu như trong tương lai, các ngươi thân là thống lĩnh quân đội làm được điểm ấy, như vậy các ngươi sẽ phát hiện, thủ hạ các ngươi mỗi người là tinh binh. Đều tự giác quên mình phục vụ vì chi quân đội của mình! Thậm chí không cần động viên, gặp phải lúc khó khăn, những binh lính này vì bảo vệ vinh quang của chi quân đội, sẽ bộc phát ý chí chiến đấu vô hạn!
Sau khi chương trình học chấm dứt, nhìn các sĩ quan vẻ mặt khác nhau, đại bộ phận đều mang vẻ trầm tư, Đỗ Duy cảm thấy rất hài lòng.
Hôm sau, là ngày nghỉ, theo quy định, những người tuổi trẻ tại học viện lúc này có thể xuất ngoại. Có thể đi đế đô chơi bời, thả lỏng tâm tình.
Mà Đỗ Duy, đang muốn quay về phòng, có thủ hạ tới báo cáo: có khách đến học viện bái phỏng.
Nhìn vẻ mặt cổ quái của bộ hạ, Đỗ Duy nhíu mày…
Nhưng rất nhanh, hắn hiểu được vẻ mặt này nghĩa là sao.
Rất đơn giản: khách là nữ nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tại cửa học viện, Đỗ Duy làm cái quy định rất chặt chẽ: học viện quân sự, không cho phép khách nữ tiến vào! Đây là cái thiết luật, bất cứ nữ nhân nào cũng không được vào. Coi như là người nhà tới thăm cũng không được!
Tại bên ngoài cửa lớn học viện, chiếc xe ngựa quý tộc đẹp đẽ quý giá đứng sẵn đó, bên dưới gốc đại thụ. thân ảnh yểu điệu đứng đằng xa, nghe tiếng bước chân mới xoay người lại. Nhìn thấy Đỗ Duy, không khỏi ngẩn ra, rồi nở nụ cười miễn cưỡng. Trong mắt còn có tia mất mát, còn có vài phần mơ hồ và bất an ….
Ánh mắt rất phức tạp.
Đỗ Duy đã tới, nhìn vị thiếu nữ xinh đẹp này, mỉm cười "tiểu thư Austria"
Người đó chính là em dâu của Đỗ Duy, cháu gái tài chính đại thần - tiểu thư Austria. Do tiến vào học viện, nên buổi lễ trưởng thành của Gabri cũng trì hoãn, khiến hôn sự nhà bị dừng vô thời hạn.
Mặc dù tài chính đại thần đã nhiều lần sai người tìm Đỗ Duy biểu lộ tâm tình, nhưng hắn cũng em trai cũng đã nói chuyện qua. Biết em mình không muốn kết hôn sớm, cũng không miễn cưỡng.
- Thật có lỗi!
Đỗ Duy nhìn vị thiếu nữ mỹ lệ, cười khổ nói:
- Gabri vừa tan học, đã bị mất người đồng nghiệp kéo ra ngoài. Nàng hẳn cũng biết, đám gia hỏa này bị nhốt trong học viện nhiều ngày, vừa nghe nói nghỉ, chớp mắt đã chạy sạch. Đáng tiếc, nếu nàng đến sớm vài phút.
- Có lẽ gặp được hắn…
Austria thở dài, nàng đích thực đến tìm Gabri. Dù sao tâm tình thiếu nữ, cũng biết Gabri chính là hôn phu của mình. Hơn nữa, Gabri khi tới đế đô, người chỉ lần tại yến hội gặp qua. Lần đó cũng rất bình thản, Gabri đối với vị hôn phu mỹ lệ này cũng rất khách khí, không quá thân thiết.
Austria tiểu thư trong lòng có chút thất vọng. Nhưng sau đó vài ngày, Gabri không ngừng phái người mang số món lễ vật nhỏ tới phủ tài chính đại thần. Trong đó còn có ít đồ chơi mới lạ, hoa cỏ trân quý, trang sức đẹp đẽ, y phục…
Austria về bản chất, cũng chỉ là nữ hài tử rất đơn thuần. Người thiếu nữ nào chẳng có giấc mơ xuân? Hôn phu mặc dù kém tuổi mình, nhưng dù sao khi gặp mặt, thấy Gabri vóc người cao ngất, tướng mạo anh tuấn, có vài phần khí chất nam tử, cũng khiến Austria vừa lòng.
Hơn nữa, trong mấy cái lễ vật nhỏ đưa đến, có không ít đồ tri kỷ. Austria mỗi lần nhớ tới, trong lòng có chút tư vị ngọt ngào.
Mặc dù người lần đầu tiên gặp mặt rất bình thường, nhưng cô bé đơn thuần này nghĩ tới là: hôn phu tương lai là bá tước, lại là tộc trưởng gia tộc Rowling, nhất định là nam nhân làm chuyện lớn. Nhân vật anh hùng như thế, tự nhiên sẽ không tại nơi công cộng tỏ vẻ thân mật với nữ nhân, mà bên ngoài tỏ ra lĩnh đạm chứng tỏ bản thân trầm ổn. Những món lễ vật sau này, cũng thể hiện sự tỉ mỉ và thành ý của đối phương.
Phải biết rằng, gia đình quý tộc đế quốc, đại đa số con dòng cháu giống đều chạy không thoát các cuộc hôn nhân chính trị. Cho nên, có thể có đoạn hôn nhân mỹ mãn cùng tình yêu, là tâm tư đơn thuần trong sáng của các thiếu nữ quý tộc, nhất là Austria vẫn trong sạch giữ mình.
Mặc dù Gabri và nàng cũng không có cái gì tình cảm, nhưng danh phận đã định, người nhất định là vợ chồng, hơn nữa đối phương còn chu đáo như vậy, Austria cũng rất nguyện ý cùng Gabri tiếp xúc nhiều hơn, có thể thành lập ít tình cảm cơ sở.
Có lẽ, với đại bộ phận quý tộc, muốn đoạn hôn nhân mỹ mãn chỉ có cách "cưới trước yêu sau".
Hôm nay, Austria ở nhà xác định tư tưởng hồi lâu mới làm ra quyết định này.
Bởi vì thứ , là ngày sinh nhật thứ của tiểu thư Austria, vị hôn phu chu đáo kia tối trước đó đã phái người mang phần lễ vật phủ tài chính đại thần, đó là con ngựa non mới sinh.
Tựa hồ mỗi cô bé đều thích nuôi thú, mặc dù chó mèo là bình thường nhất, nhưng đưa tới cả ngựa non cũng không nhiều. Phần tâm tư kỳ lạ này, khiến trong lòng thiếu nữ nảy sinh cảm giác mới mẻ.
Đặc biệt là đưa tới kèm lễ vật, còn có phong thư Gabri tự tay viết. Nội dung rất đơn giản, chỉ có câu:
"Nuôi con ngựa này thật tốt, tương lai ta muốn cưỡi con ngựa nàng nuôi lớn rong ruổi sa trường!"
Không thể không nói, Gabri ở đây đích xác tỏ ra là hoa công tử.
Nắm bắt tâm tư cô bé, câu nói, lại khiến nữ hài tử sung sướng trong lòng.
Kết quả, vị thiên kim tiểu thư Austria, ban đêm bỏ qua mã phu chuyên nghiệp, tự thân cầm bàn chải, tắm rửa cho ngựa non. Còn tự mình cho nó ăn!
Chỉ là, nàng không biết, lá thư thì đúng là Gabri viết, nhưng ngựa không phải do hắn đưa tới, mà là …. Đỗ Duy!
Thân là đại ca, Đỗ Duy đối với đệ đệ của mình hao tâm rất nhiều! Hắn vô phương lý giải là: Đệ đệ với những người bên cạnh thì rất biết lấy lòng, nhưng với vị hôn thê mỹ lệ này lại rất lĩnh đạm.
Đa phần những lễ vật này, phần lớn là Đỗ Duy nhắc mới đi làm, mong đệ đệ cùng hôn thê thiết lập tình cảm nhiều hơn. Thậm chí nhiều lúc, lễ vật là Đỗ Duy phái người đưa đi, lấy danh nghĩa Gabri.
Cho tới sinh nhật Austria, Gabri tựa hồ đã quên. Cũng phải nhờ Đỗ Duy nhắc nhở, mới tỏ vẻ đã biết, lại quay đầu nhờ ca ca chuẩn bị lễ vật. Chính hắn liền phủi tay mặc kệ, muốn ra sao thì ra.
Cuối cùng Đỗ Duy hạ lệnh đưa tới đế đố con ngựa non cực phẩm, rồi kêu đệ đệ tới, buộc hắn viết phong thư tình.
Gabri trong lòng không hổ là hoa công tử, phong thư tình này chỉ có câu, cũng khơi dậy tâm tư phụ nữ! Đỗ Duy nhìn qua, cũng phải bội phục.
Chỉ là, tên chết tiệt này viết có câu, rốt cục có bao nhiêu thành ý cũng khó nói.
"Hình như không thích tiểu thư Austria? Phong thư này cũng quá đơn giản."
Tối qua Đỗ Duy không nhịn được hỏi em mình câu này.
- Em cam đoan, nàng nhìn thấy tức thì đỏ mặt! Yên tâm, em tuyệt đối nắm chắc.
Gabri vẻ mặt đắc ý.
- Ý anh là …. Em cỏ vẻ đối với tiểu thư Austria không quá …. Coi trọng.
Đỗ Duy thở dài:
- Em không thích nàng?
Gabri lúc này mới cẩn thận suy nghĩ lúc, mới đàng hoàng trả lời:
- Đúng vậy, theo em, nàng quá …. nhàm chán.
- Nhàm chán?
- Phải, có chút nhàm chán.
Gabri thở dài:
- Lúc gặp mặt lần đầu tiên, nàng nói không nhiều lắm, lúc nào cũng là nhỏ giọng tế nhị, cẩn thận tựa hồ sợ nói sai hay làm sai cái gì, giống người tay cầm nước nóng sợ nó đổ ra người, sợ nó đổ vào người khác…. Chả có ý tứ gì cả. Em và nàng nói câu. Em hỏi gì nàng đáp nấy, em không hỏi nàng không nói, khó chịu muốn chết.
Đỗ Duy thở dài:
- Một cô gái như thế mới là thê tử tốt nhất! Đệ đệ, chẳng lẽ em hy vọng vợ của mình là loại người …. Giữa yến hội gây vạ hay sao.
Gabri gật đầu:
- Ý của anh em hiểu. Chỉ là anh, em còn nhỏ, em thích con gái phải cay chút. Còn Austria dù sao cũng kết hôn, sau này thời gian khiến nàng thay đổi tâm tư, bây giờ em cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Đối với thái độ của em trai như thế, Đỗ Duy cũng hết cách.
Tiểu tử này cái gì cũng tốt. Chịu khổ tốt. Tự hạn chế tốt, trong học viện huấn luyện và chương trình học vĩ đại, đối với đại ca càng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Đầu óc cũng thông minh, tình cảm đã được phụ thân bồi dưỡng vài năm ổn định. Chỉ là với phương diện đàn bà, quá mức chơi trò tâm tính.
Tất cả những điều này, Austria đương nhiên không biết.
Nàng hôm qua cực khổ nuôi ngựa non, hôm nay do dự rồi chạy tới học viện, muốn nhìn mặt hôn phu cảm ơn lễ vật này.
- À … hắn không có ở đây... vậy quên đi!
Austria thở dài, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mất mát, lại lấy ra cái găng tay, nhìn qua cũng dùng tài liệu tốt, chỉ là đường may có chút thô lậu, hẳn là do vị tiểu thư này tự mình làm.
- Đại nhân …
Austria nhẹ nhàng nói.
- Gọi anh trai đi…..
Đỗ Duy mỉm cười, nhưng trong lòng thở dài.
- Anh trai ….
Austria đỏ mặt, cắn răng …
- Cái này … giao cho hắn.
Đỗ Duy cẩn thận nhận lấy:
- Nó sẽ thích!
Austria cúi đầu, trong lòng giống như sợ Đỗ Duy trách móc, nhưng đột nhiên ngẩng lên:
- Ta, ta chút nữa quên! Trong xe ngựa còn có vị khách nhân, chính là tới gặp ngài.
- Ta?
Đỗ Duy sửng sốt, lúc này, cửa sổ cỗ xe ngựa mới mở ra, bên trong hé lộ khuôn mặt mỹ lệ, ánh mắt mang thân sắc lo lắng, đúng là người yêu thánh kỵ sĩ Hussein, công chúa Louise!
- Công tước đại nhân.
Khi Đỗ Duy tới xe ngựa, công chúa thở dài, thanh âm trầm trọng:
- Có chuyện rất trọng yếu, ta nghĩ mãi không ra, không biết tìm ai, chỉ có thể tìm ngài.
Đỗ Duy cười ha hả:
- Nàng là vì… là vì chuyện giữa nàng và Hussein? Yên tâm, sự tình đó ta đã nói rồi, nắm chắc cách giúp các ngươi giải quyết.
- Không, không phải chuyện này.
Công chúa vẻ mặt không dễ dàng, đột nhiên cắn răng:
- Mời ngài lên xe ngựa, chuyện này không nên để người khác nghe thấy!