- Đế quốc mỗi lần viễn chinh Nam Dương, ta ước chừng tiêu tốn khoảng trên vạn kim tệ. Mà các vị tướng quân, binh sĩ tiền phương dù dũng mãnh, nhưng rốt cuộc chiến thuyền vẫn cần đóng mới. Ra biển lần, chiến thuyền cần tu sửa. Vũ khí trên biển bị gỉ sét cũng phải thay đổi. Quần áo, lương thực binh sĩ, rau dưa trang bị cho thuyền... So với lục quân lớn hơn nhiều. Mà tất cả những thứ đó, đều cần tiền!
Nói xong, hắn thở dài thật sâu:
- Ta muốn nói là, từ chi phí mà tính toán, nếu theo đúng báo cáo mà các tướng quân trình lên, mỗi lần chúng ta cho chiến thuyền đi, được không bù nổi mất. Mà mỗi lần viễn chinh, bình quân phải mất tháng. Kết quả cũng chỉ thu được khoảng mười mấy, vạn kim tệ.
Hắn lấy quốc thư của sứ giả Nam Dương ra, khẽ nói:
- Nhưng bây giờ thì sao? Mỗi năm, không cần tướng sĩ đổ máu, không cần đưa họ ra biển, không cần tiêu phí nửa đồng kim tệ, chỉ cần ngồi trong nhà, họ cũng đưa tới vạn kim tệ! Ta nghĩ, dù là trẻ con cũng biết cái nào thu hoạch lớn hơn.
Sau đó, lão thở dài, rất lâu sau nói:
- Đương nhiên, ta cũng rõ ràng, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề mặt mũi đế quốc. Là tôn nghiêm của đế quốc. Lũ nô lệ khi trước, giờ lại cao cao ngồi ngang hàng với chúng ta, là khách của chúng ta. Vô luận thế nào cũng là không thể chấp nhận được. Thậm chí sẽ khiến mọi người chê cười người Roland chúng ta, cho cả nô lệ Nam Dương có tư cách ngồi ngang hàng? Ta nghĩ, các vị muốn nói chính là chuyện này.
Lời này của lão vừa nói ra, không ít người khẽ gật đầu. Chính lúc này, lão lại nói tiếp:
- Nhưng thưa các vị. Hiện nay, không phải là lúc lo chuyện mặt mũi! Tiền phương, phòng tuyến Kaspersky đang đánh nhau… Tướng sĩ hi sinh đổ máu, chúng ta mỗi tháng phải tiêu hao lượng lớn quân phí cùng vật tư bổ sung! Hiệu triệu tân binh, huấn luyện, trợ cấp tướng sĩ tử vong, phong thưởng kẻ có công ….. Tất cả đều phải cần tiền!
- Hơn nữa, thẳng thắng mà nói, chúng ta hiện tại không có khả năng tiếp tục viễn chinh Nam Dương! Cũng giống như là, nếu hiện giờ không tiếp nhận ý cung phụng này, thậm chí chúng ta không có cả cơ hội đi đến Nam Dương! Cho nên, tiếp thu ý cung phụng này, mỗi năm sẽ có thêm vạn kim tệ. Nếu cự tuyệt … sẽ không có đồng!
Mấy câu cuối cùng hắn nói, dần dần có vẻ khẳng khái. Lão gì ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
- Bốp! bốp!bốp!
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên!
Mọi người xung quanh nhìn lão già vẫn bảo trì thái độ trầm mặc khép hờ mắt. Lão tể tướng Rabus Richer dựa trên ghế tựa như đã ngủ, lúc này cũng đã ngồi thẳng dậy, sắc mặt lạnh lùng, dưới ánh mặt kinh ngạc của mọi người không e dè vỗ tay!
Lão hồ ly này … mọi người đều có chút tâm lý nghi ngờ.
Lão tể tưởng Rabus Richer, gần đây càng lúc càng uể oải. Mà nửa năm trước hắn mắc bệnh, sau đó lại càng ít xuất hiện. Lúc trước còn ngẫu nhiên đi ra làm giá đỡ , giờ cả giá đỡ cũng không làm, dứt khoát xuống ngựa về hưu.
Nếu không phải hôm nay Nhiếp Chính vương mời hắn tham dự hội nghị, lão tể tướng đã mấy tháng không lộ diện trước mặt mọi người.
Mà lúc này, gần như đã xác định về hưu, lão già vốn kiên định giữ mình này lại có thái độ khác thường tự mình bước ra!
Trước mặt đông đúc đại thân, vị lão thần tối cao của đế quốc này, đứng thẳng tắp, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kiên quyết, dùng động tác trực tiếp nhất biểu lộ thái độ của hắn!
Đã rất lâu rồi hắn không có "bình luận" – vô luận việc gì cũng mặc kệ!
- Các vị, hãy nghe ta nói lời đã.
Lão tể tướng miễn cưỡng đứng thẳng, có chút run lẩy bẩy. Mấy tháng trước mắc bệnh cũng không phải hắn giả bộ, mà thật sự. Dù sao, hắn cũng quá già rồi.
Khi lão vĩ nhân đế quốc này tỏ ý muốn nói, mọi người đều trật tự ngay. Đây là thân phận! Ngươi dù không giúp đỡ hắn, không ưa thích hắn, nhưng tuổi tác của hắn đáng để ngươi tôn trọng – cho dù chỉ là trên bề mặt! Nhưng vẫn phải tôn trọng!
- Nếu bàn luận về mặt mũi, đương nhiên phải bàn luận kỹ càng.
Thanh âm lão đã không ổn định như trước, thậm chí có chút già yếu run rẩy.
- Nhưng có những lúc, lợi ích so với mặt mũi còn trọng yếu hơn…. Nhất là lúc này, ta thấy đế quốc không có khả năng cứ giữ khư khư lấy mặt mũi.
Hắn nói tới đây, vì khí lực không đủ mà thở dốc cái, theo sau đó, tròng mắt vốn vẩn đục bộc phát, giống như đã nhìn thấu sự tình, đột nhiên để lộ răng nanh của hắn.
- Như vậy!
Tiếng lão tể tướng vang lên khắp đại điện:
- Nếu các vị ở đây ai có biển pháp, cứ mỗi năm giúp đế quốc kiếm được vạn kim tệ. Như vậy ta đồng ý với các ngươi, đem chuyện thương lượng với sứ giả Nam Dương quẳng đi! Nếu các vị không có chủ ý gì khác…. Như vậy! Ta tán thành quan điểm của tài chính đại thần.
- Ông!
Trong đại điện, hơn vị quan chức cao cấp của đế quốc không nhịn nổi dồn dập thấp giọng bàn bạc!
Lão tể tướng… hắn tự nhiên biến thái vậy!
Đây là tín hiệu gì?
Từng được gọi là "lão hổ", vị tể tướng thâm tàng bất lộ này, đột nhiên lại nảy ra ý "giúp tay". Sử dụng sức ảnh hưởng không gì so sánh được của hắn!
Cuối cùng, vài chục năm lão luyện cũng không nói gì bất ngờ. Cho dù đại thần còn có ý muốn tranh luận, hay tướng lĩnh trong lòng không phục, lúc này cũng chỉ có thể trước mặt lão tể tướng ngậm miệng lại.
Bất kể thế nào, ngươi cũng phải giữ mặt mũi.
Rất nhanh, Nhiếp Chính vương đứng lên, làm ra "quyết định" cuối cùng.
- Chính ngọ này mai, ta sẽ tiếp sứ giả Nam Dương. Tất cả mọi quy tắc tiếp đãi, dùng giống như người thảo nguyên - quốc lễ!
Lão đại chân chính của đế quốc vừa nói xong, mọi người tức thì khom mình hồi đáp.
Mà lúc này, khi Thần hoàng tử đứng lên, Charles bên cạnh cũng đứng lên. Chỉ là, vô luận đại thần đông đúc cúi đầu, hay thần hoàng tử bên cạnh đều không phát hiện ra, trong mắt vị hoàng đế này, lộ ra tia khó chịu!
Xong rồi?
Quyết đinh rồi?
Ta thì sao? Ta là hoàng đế à. Từ đầu tới cuối, không ai hỏi ta câu?
Phụ thân… làm ra quyết định như vậy, không thèm liếc mắt ta cái?
Không sai! Ta còn nhỏ, còn chưa trưởng thành. Nhưng mặc kệ cái đó, ta đang đội vương miệng! Dù là trên danh nghĩa, ta cũng là hoàng đế đế quốc! Ít nhât … phụ thân, ngươi cũng nên nói với ta vài câu chứ!
Mà giờ… hắn tự quyết định, coi như ta không tồn tại! Ta… ta còn gọi là "hoàng đế"?
Cùng "hoàng tử" có gì khác nhau?
Hai tay hắn nằm trong tay áo, không do dự xiết thành nắm đấm.
Có ai câu nói rất nổi tiếng từ xưa như sau: "Thế thế giới này, thứ gì sinh trưởng nhanh nhất?"
Dã tâm!
Trên thế giới này, cái gì khi sinh sôi rồi, sẽ thường thoát ly khống chế?
Dục vọng!
Sau buồi họp, lão tể tướng được người hầu đỡ ra, chậm rãi đi khỏi đại điện – đây cũng là vinh dự chỉ hắn mới có.
Mà lúc này, tài chính đại thần cố ý rơi lại sau cùng, theo sau lão tể tướng.
Rabus Richer nhìn người hầu, mỉm cười:
- Tốt rồi, ta có thể tự đi.
Người hầu cung đình rất sáng dạ nhìn tài chính đại thần bên cạnh cái, khom người lui đi.
Lão tể tướng nỗ lực chống gậy, tài chính đại thần bên cạnh đi tới, đỡ hắn.
Rabus Richer nhìn lão đồng nghiệp, đột nhiên thở dài, giọng nói có chút già lão:
- Thú vị, thú vị! Ngươi tới đỡ ta! Đừng quên, tuổi của ngươi cũng chỉ kém ta có chút ít.
Nói xong, hắn nhìn tài chính đại thần cười khổ:
- Già rồi, tất cả chúng ta đều già rồi. Ngươi xem, ta hiện giờ đi cũng khó.
Ta chính đại thần sắc mặt ngưng trọng, trong mắt có vẻ hồ nghi:
- Lão bằng hữu, hôm nay ta thật không nghĩ ngươi … ngươi sẽ …
- Sẽ biết nói chuyện?
Lão tể tướng cười, cười như trẻ con, tinh nghịch chớp mắt, thấp giọng nói:
- Ngươi… bọn họ.. phải hay không sớm đã thành thói quen nhìn ta ngồi im trên ghế? A, ta tùy tiện mở miệng, rất nhiều người không quen.
- Kỳ thật.. ngươi … tại sao?
Tài chính đại thần than thở:
- Ta đã chuẩn bị tranh đấu rất kỹ. Cho dù là đắc tội rất nhiều người, cũng đều đã sẵn sàng! Còn ngươi, ngươi đã sớm thoát khỏi vũng nước xoáy này rồi, sao còn lại ra giúp ta?
- Ta … không phải giúp ngươi.
Lão tể tướng nhìn trái nhìn phải lúc , nhỏ giọng nói:
- Ta đáp ứng gã, tối qua tới nhà ta, thỉnh cầu ta ra mặt.
- Ai? Chẳng lẽ là…
- Chính là thằng nhóc kia, hắc hắc, là công tước hoa Tulip.
- Đỗ Duy?
Tài chính đại thần nhíu mày:
- Hắn… mấy ngày trước hình như bệnh nặng? Nghe nói hắn cả ngày liệt giường. Chúng ta phái người đi thăm viếng, đều không gặp được…
- Không chỉ có thế!
Lão tể tướng cười cười, nhưng lập tức nét mặt đổi sang lo lắng:
- Ta nguyên bản nghĩ là hắn giả bệnh, vì vài ngày trước, Nhiếp Chính vương có ý thu lại binh quyền của hắn. Hắn hiện tại giả bệnh, trong nhà giấu tài, tuy không rõ ràng nhưng cũng có ý thế … Chỉ là ta đã đoán sai, Đỗ Duy thật sự bị bênh!
Tiếng lão già mang theo vẻ thương tiếc:
- Ngươi biết không? Tối qua hắn tới gặp ta, chính là ngồi xe lăn tới... hắn …
- Hắn làm sao?
- Công tước hoa Tulip của chúng ta, toàn thân bị liệt.
Lão tể tướng cắn răng:
- Hắn cũng thừa nhận, mà còn phát thệ với ta, hắn không phải nói láo. Hắn toàn thân không động đậy được. Ngay lúc cùng ta nói chuyện, hắn còn ngất đi lần! Theo hắn nói, lúc hắn thí nghiệm ma pháp gặp trục trặc. A… cục diện bây giờ, hắn lại biến thành dạng này. Không cách nào ra mặt giúp ngươi được, nên đành nhờ ta.
Nói xong, lão tể tướng có chút tự giễu:
- Mà ta? Ta sớm nhận thức, đối với vị trí của mình, tiểu tử đó là người phù hợp nhất. Đem vị trí này cho hắn, ta cũng yên tâm. Chỉ là bây giờ, hắn đã biến thành dạng này, ta chỉ có thể cứng rắn đi ra, giúp hắn chút.
Phủ công tước hoa Tulip.
Đỗ Duy ngồi trong phủ, thân hình dán vào xe lăn. Sắc mặt hắn vẫn như thường, có vẻ hồng hào hơn trước, chỉ là… khiến hắn khổ tâm, lúc từ biển trở về, cho dù khôi phục thế nào cũng không có kết quả.
Hắn giống như người bị liệt toàn thân, bộ não đã dần dần cũng thanh tỉnh, nhưng vẫn hơi yếu nhược.
Nhưng, tinh thần lực của hắn lại không đủ để khống chế thân thể chính mình.
Đừng nói bước đi, mà giờ hắn giơ đũa lên, phải dùng sức toàn thân mới miễn cưỡng làm được.
- Đại nhân!
Jack đã đến phủ từ sớm, đứng bên Đỗ Duy thấp giọng nói:
- Trong cung tin tức sẽ rất nhanh truyền ra. Chỉ là ta không hiểu, sự tình này là ngài tay chuẩn bị, chuyện Nam Dương là ngài tay làm ra, vì cái gì mà ngài không tự đi hoàng cung? Lấy quyền thế của ngài, chỉ cần ngài ngồi trong cung điện, những người phản đối sẽ không còn ai dám mở miệng.
Đỗ Duy cười nhẹ, ngữ khí có chút phức tạp:
- Chính vì thế, ta càng không thể đi! Sự việc Nam Dương, ta không những không thể đi, không thể mở miệng, không thể biểu đạt… mà ngược lại, ta càng tránh xa sự tình này càng tốt!
Nhìn ánh mắt mù mờ của Jack, Đỗ Duy cười:
- Ngươi rất thông minh, nhưng đó là thông minh khi buôn bán, còn với chính trị thì không. Việc này, có nói ngươi cũng không hiểu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dừng chút, hắn thấp giọng:
- Đúng rồi... trong viện hôm nay chuyển tới bao nhiêu rượu?
- xe lớn!
Biểu hiện của Jack có chút cổ quái, cười khổ nói:
- Lão đại, cứ thế, toàn bộ rượu chúng ta tích trữ trong đế đô đều sẽ hết sạch à! Mấy ngày nay, mỗi ngày là mấy xe rượu! Đừng nói là ngươi, dù là trâu cũng uống không hết chứ?
Đỗ Duy không nói, trong bụng cười khổ: đúng là không phải trâu.
Mà là rồng à!
Mà khổ nhất là, thân thể con rồng này đã bị tù vạn năm! Trong vạn năm không ăn thịt không uống rượu ngon. Nếu thế vừa ra tù, hắn không phát điên đi tìm bồi thường sao?
Lão Chris ở trong viện, vì trạng thái "thân rồng" của hắn mà Đỗ Duy đã hạ nghiêm lệnh, không cho bất cứ ai vào! Đương nhiên, lão Chris có thể dễ dàng biến thành hình người, nhưng mà…. Cứ lúc hắn uống nhiều say mèm, kích động cái lại biến thành rồng.
Đỗ Duy cũng không muốn người khác biết chính mình nuôi trong nhà con "Hoàng kim long".
Bởi vì, đế quốc có thiết luật, do hoàng thất cùng ma pháp công hội cùng ban bố: mặc kệ ma pháp sư nào, không cho phép tại đế đô nuôi sủng vật nguy hiểm. Đây là bảo hộ với đế đô!
Mà trong danh mục sủng vật bị cấm, rồng đứng hạng nhất!
Đáng cười là, Đỗ Duy biết, thân phận thật của lão Chris còn đáng sợ hơn rồng nhiều!
Huống hồ, ngoài thằng cha bị tù vạn năm đó, còn Vu vương Bạch Hà Sầu.