Ác Ma Pháp Tắc

chương 796: thiếu niên sầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Charles từ khi sinh ra đến nay, thân tại hoàng gia, gặp qua không ít mỹ nữ. Chỉ là tất thảy đều là quý tộc thiếu nữ, hoặc người hầu trong cung, từng người đều bị quy củ trói chặt. Tuy đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cảm giác như nói với người máy, mình nói gì cũng gật, lời nào nói ra cũng cẩn thận kỹ càng, lo sợ có nửa điểm sai lầm.

Charles đã không còn là xử nam (clgt, nó mới tuổi – thảo nào đế vương ngày xưa chết sớm), hắn từ nhỏ đã có mỹ nữ hầu hạ. Ngày thứ kể từ lúc đội vương miệng, hắn đã cùng một nữ người hầu theo mình mấy năm làm chuyện quan trọng của nam nhân. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng với loại người như hắn mà nói, việc thế này cũng không hiếm.

Chỉ là…. Những nữ nhân bên người này, ai cũng quá thành thật, quá cung kính, chả có…. cảm giác chinh phục gì cả.

Ngày đó gặp Mose mặc nam trang, dung nhan sáng sủa, khí chất anh tuấn, còn có sự hấp dẫn dã tính. Tất cả đã khắc cái bóng trong lòng Charles.

Lúc này, nhìn danh sách, Charles nghĩ cái, tiện tay cầm bút viết thêm vài chữ.

Phu nhân Listeria bị hắn sửa thành "Tỷ muội phu nhân Listeria".

Một cô gái thôn dã không đeo nữ trang đã như vậy, nếu đeo vào không biết là thế nào?

Charles ném bút đi, không nhịn nổi bắt đầu tưởng tượng.

Ném bút đi, Charles vẫy vẫy tay làm hiệu. Viên lễ quan vội vã khom lưng mà lui ra, sau đó Charles tiếp tục cầm kiếm do tùy tùng đưa tới. Chỉ là nguyên bản đang luyện kiếm, đột nhiên lại không thể tập trung được.

Tay cầm kiếm, đầu lại nghĩ tới hình Mose ngày đó, không khỏi trong lòng có chút phân tán.

Phụ trách dạy kiếm cho Charles, đương nhiên là cường giả trong võ sĩ cung đình. Võ sĩ cung đình đều do thủ tịch võ sĩ Cheek tự mình tuyển, kiếm thuật đương nhiên không cần phải bàn. Chỉ là hắn làm người lại hơi hồ đồ, thấy tiểu hoàng đế cầm kiếm bổ loạn, nhíu mày đi lên chỉ điểm mấy câu. Nhưng lúc này Charles tâm hồn treo ngược cành cây, nào có nghe chứ?

Sư phụ dạy kiếm chỉ điểm mấy câu, hắn nửa chữ cũng không lọt vào tại, dần dần lão sư có chút bất mãn. Hắn cũng là người trực tính, tuy không thể phát hỏa với Charles, đột nhiên quỳ gối xuống, cố ý đập đầu gối xuống nền. Hắn cũng là võ sĩ thực lực không thấp, tức thì đập vỡ đá lát thành khối.

Charles lúc này mới hồi thần lại, nhìn lão sư có nét không vui, cố nở nụ cười:

- Lão sư, sao vậy?

- Bệ hạ, kiếm thuật phải tương đồng với tâm. Lúc này tâm bệ hạ không ở trên kiếm!

Charles miễn cưỡng cười:

- Ta hôm nay không tĩnh tâm được. Hôm khác luyện tiếp.

Lão sư lại là người quật cường, lắc đầu nói:

- Bệ hạ, nhiếp chính vương đã dặn, mỗi ngày công việc của ngày tuyệt không cho phép bớt đi chút! Huống hồ luyện võ quý tại cần mẫn, nếu cứ dựa vào tâm tình, sau này sợ rằng không có thành tựu.

Hắn nếu không nói tới "nhiếp chính vương" thì còn tốt, đằng này Charles vừa nghe thấy, lập tức biến sắc phẫn nộ quát:

- Ta là hoàng đế đế quốc, chả lẽ tương lai còn muốn ta tự mình xách kiếm lên chiến trường chém giết sao? Luyện kiếm luyện võ, cũng chẳng qua để thân thể khỏe mạnh mà thôi! Hừ, nếu thật sự có chém giết, đương nhiên có đám võ giả như các ngươi đi làm thay ta. Nếu không phải như vậy, còn cần các ngươi làm gì!

Hắn phát hỏa như vậy, lão sư tức thì giận đến đỏ cả mặt. Nếu là học sinh khác, sớm đã ăn cái bạt tai, hoặc bị đạp phát. Chẳng qua học sinh này lại là hoàng đế đế quốc, thân phận cao quý, lão sư cũng chỉ có thể kiềm chế, không nói lời. Nguồn:

Charles càng phát tiết cành giận, hừ hừ tiếng, cầm kiếm trong tay ném vào lão sư trước mặt, sau đó ngoảnh mặt đi luôn.

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, rồi thân hình nhỏ bé yêu kiều chậm rãi đi tới:

- Ca ca.

Một giọng nói thanh thúy non nớt vang lên, sau đó công chúa Karina dẫn theo người hầu mỉm cười chạy tới.

Charles tuy rằng vẫn âm trầm chút, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, đối với em gái cùng mình lớn lên rất thuận mắt. Thấy Karina đến, trên mặt lộ ra ý cười, kéo tay lại:

- Em sao lại đến đây? Đã đọc sách xong rồi à?

Công chúa Karina nhè nhẹ cười, đang muốn trả lời, phía sau lại có tiếng ho khan.

Công chúa được đề tình, nét cười dịu lại, buông tay Charles ra, lui về sau nửa bước, khom lưng hành lễ:

- Bệ hạ.

Charles khẽ cười nhìn nữ cung đình lễ quan kia nói:

- Lamlam, những quy củ này là do ngươi dạy hả?

Lamlam nữ quan, chính là người chuyên phụ trách dạy tiểu công chúa. Khi Đỗ Duy vừa nhận lệnh làm cung đình lão sư, trong cung muốn ngăn cản hắn cũng chính là cô ta.

Lamlam nghe thấy câu hỏi của Charles, gập tức gật đầu, cử chỉ nghiêm cẩn:

- Bệ hạ, lễ nghi là không thể loạn được.

Charles rất cao hứng – trong hoàng cung từ trên xuống dưới, tuy mình là hoàng đế, nhưng tâm lý mọi người vẫn coi mình là hoàng tử. Đối với người coi mình là hoàng đế như Lamlam, hắn rất thích thú, gật đầu nói:

- Tốt, ngươi dạy rất tốt.

Lúc này, Charles lại cảm thấy áo mình bị kéo cái. Quay đầu nhìn lại, thấy em gái đứng cạnh mình, ánh mắt quay về phía lão sư dạy kiếm đang quỳ gối trên mặt đất.

- Ca ca?

Trong ánh mắt công chúa Karina có chút nghi vấn.

Charles nhíu mày:

- Đi. Anh mang em ra ngoài chơi.

Đang muốn đi, trong con ngươi công chúa Karina ánh lên tia thông tuệ, kéo Charles lại thấp giọng nói:

- Ca ca, người đối với lão sư như vậy là không tốt đâu.

Charles hừ tiếng, không nói gì.

Công chúa Karina là tiểu quỷ, lại cực kỳ thông minh. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng phán đoán trong chốc lát cũng biết được mấy phần, nàng hiểu rõ tính tình xốc nổi của Charles, khẽ cười, tiến lên vài bước, thấp giọng nói:

- Ca. Người giờ không phải là hoàng tử, mà là hoàng đế. Làm hoàng đế, phải có khí chất đế vương.

- Hoàng đế?

Charles cười lạnh:

- Ngươi coi, hắn có xem ta là hoàng đế hay không!

Công chúa Karina nhíu mày nghĩ chút, nói tiếp:

- Ca ca. Em tuổi còn nhỏ, nhiều việc cũng là không hiểu. Chẳng qua em xem sách, nghĩ đến mấy câu nói sau rất có đạo lý.

Nói xong, tiểu công chúa kéo tay Charles, thấp giọng:

- Làm người đế vương, tranh mà không tranh, tiến mà không tiến, nộ mà không nộ.

Charles cũng đủ thông minh, nghe lời này tâm lý xoay chuyển, nghĩ chút, có vẻ cũng minh bạch ý muội muội khuyên bảo mình. Tuy trong bụng hắn vẫn còn phiền não, nhưng rồi nghĩ lúc, đi tới bên thân lão sư dạy kiếm, khom lưng nhặt kiếm lên, tay nâng tới trước mặt lão sư, cố gắng nhẫn nại nói:

- Lão sư, vừa rồi ta vô lễ. Thỉnh ngài tha thứ.

Cũng không quản lão sư kiếm thuật có tha lỗi hay không, trực tiếp nhét kiếm vào tay đối phương, sau đó cười nói:

- Karina tới tìm ta, hôm nay luyện tới đây thôi. Mai ta sẽ luyện bù phần thiếu hôm nay.

Nói xong, xoay người kéo Karina ra khỏi cũng điện.

Vẻ mặt lão sư kiếm thuật cũng không biết biến đổi mấy lần. Rút cục Charles cũng tính là cúi đầu xin lỗi với mình. Hắn là hoàng đế chí tôn, mình còn muốn gì nữa?

Đứng dậy, nhìn bóng lưng Charles càng lúc càng xa, than thở lắc đầu.

Charles mặt kéo muội muội đường ra khỏi cung điện, mặt sau nữ lễ quan Lamlam cùng đám người hầu đi theo. Đi được lát, Charles mới hồn nhiên mở miệng hỏi:

- Karina, vừa rồi ngươi nói câu "Tranh mà không tranh, nộ mà không nộ".

Karina khẽ cười:

- Là đế vương, tính là nổi giận cũng không lộ ra ngoài, mà chỉ để trong lòng. Đây tức là không giận là giận. Trên mặt, chỉ là khí giận, còn trong lòng, phát ra mà không lộ, cái này gọi là "Uy".

Charles thở dài, nhìn chút muội muội thông minh của mình:

- Mấy câu này, ngươi từ đâu mà biết?

- Trong sách của lão sư viết.

Charles biết, "lão sư" mà em gái mình nói tới chính là công tước hoa tulip. Thực sự, trong hoàng cung phụ trách dạy bảo Karina cũng có vài cung đình lão sư. Chỉ là bình thường em gái mình dùng "lão sư" để xưng hô, chỉ một mình Đỗ Duy.

- Lão sư từng cho chúng ta bộ "Lịch sử đại lục" Bên trong còn có bút ký cùng tâm đắc lão sư lưu lại khi đọc sách, trong đó có câu này, chính là lão sư viết.

Trong lòng Charles có chút phức tạp, đột nhiên thầm nghĩ: Trí tuệ lão sư Đỗ Duy đương nhiên không cần phải bàn, đó là người tài hoa cực kỳ thông minh hiếm có. Chỉ tiếc, vài ngày trước mình đến cửa bái phỏng, hắn lại không chịu giúp mình, nói toàn mấy lời sáo rỗng … A!

Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần bất mãn với Đỗ Duy.

Nghĩ tiếp, lão sư Đỗ Duy tựa hồ đối với Karina rất tốt. Lại có lúc, Charles cảm nhận được khi Đỗ Duy cùng mình và Karina ở chỗ, Đỗ Duy có vẻ thích Karina hơn, tuy không có chứng cứ cụ thể, nhưng từ ít hành động nhỏ bé cũng nhìn ra được.

Hơn nữa... nghĩ tiếp, trong lòng cũng đành chịu. Từ thiên phú mà nói, Karina chính xác là hơn mình nhiều. Nàng tuổi nhỏ đã cực kỳ thông minh, rất nhiều cung đình lão sư đều khen không dứt miệng.

Nếu …

Nghĩ sâu thêm chút …

Nếu Karina không phải là nữ mà là nam, sợ rằng ngôi vị hoàng đế đã không tới lượt mình!

Nghĩ tới đây, trong lòng Charles cũng thoải mái hơn chút.

Rốt cục, trong ngàn năm lịch sử của đế quốc chưa từng có nữ hoàng nào, thân là nữ, đối với mình hoàn toàn không có tính uy hiếp.

Hai người đường vừa đi vừa nói, nguyên lai hôm nay Karina vừa kết thúc khóa học, công chúa Louise trở về.

Công chúa Louise là cô cô của người, mà Karina đã ưa thích Louise từ bé. Lần này Louise từ Tây Bắc trở về, Karina luôn thích chạy đến nói chuyện với nàng, nghe nói những chuyện phong phú Tây Bắc. Mà Louise, nguyên bản cũng có quan hệ gần gũi với tiểu thư Daisy.

Chỉ là Daisy tiểu thư giờ đã thành vương phi, tại Tây Bắc tính kế với công chúa Louise lần, cảm tình của người cũng không gần như trước. Thêm nữa Louise vô tình biết nhiếp chính vương sợ rằng thân thể có ẩn bệnh, mấy ngày nay tâm tình rất không tốt. Karina mỗi làn đều đến cùng nàng, giúp nàng giải tỏa vài phần buồn bực trong lòng.

- A a. Ngươi lại chạy đến tìm cô cô nói chuyện tây bắc hả?

Charles cười cười, dứt khoát nói:

- Tốt rồi, Karina, nếu em đã thích tây bắc, sau này chờ em lớn lên, ta chấp chưởng rồi sẽ đem hành tỉnh Noran ban cho em. Hành tỉnh Noran cùng hành tỉnh German của lão sư kề sát nhau, em có thể cùng lão sư Đỗ Duy thành hàng xóm.

Nghĩ đến triển vọng khi mình chấp chưởng, trên mặt Charles sáng sủa hơn chút, tâm tình âm u hoàn toàn tiêu hết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio