Hàn Vu ngươi làm cái gì vậy?" Hỏa Viêm Trần chỉ vào đoàn trưởng Ô Nhĩ nằm ở trong vũng máu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người Hàn Vu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên lặng lẽ không tiếng động.
Hàn Vu chậm rãi buông pháp trượng Khô Mộc trong tay xuống, động tác tuy nhẹ, nhưng âm thanh lại vang dội: "Đương nhiên là dạy dỗ người dám nói năng lỗ mãng cuồng vọng với Tứ Đại Gia Tộc." Giọng nói khàn khàn âm trầm chậm rãi phát ra, mang theo khí thế không thể kháng cự.
Hỏa Viêm Trần nghe giọng nói bình tĩnh của Hàn Vu, vung cánh tay dài, chỉ thẳng vào Hàn Vu trưởng lão, không thể kiềm được giận dữ, giọng nói tràn đầy bất mãn: "Vậy cũng không cần tàn nhẫn như thế, giết đi một người bằng cách như vậy."
Hàn Vu khinh thường cười một tiếng, giọng nói lạnh nhạt vô vị: "Nghe giọng điệu của Hỏa Trưởng Lão, chẳng lẽ thân là một trưởng lão trong tứ đại gia tộc mà lại mặc cho những con kiến hôi này không coi các ngươi ra gì, thích làm gì thì làm sao." Lúc này Hàn Vu tựa như con ếch khô héo trong nháy mắt đứng thẳng, đôi mắt màu nâu tràn đầy khinh miệt và ngạo mạn: "Hừ...... Hàn gia với là một trong tứ đại gia tộc, nếu như bị loại tiểu nhân hạ đẳng này chèn ép mà còn không phản kháng, vậy chẳng phải là để người trong thiên hạ cười nhạo hay sao. Người dám can đảm khiêu chiến quyền uy của Hàn gia, kết quả lẽ ra nên như vậy. Nếu các trưởng lão có thể nhịn, như vậy bổn trưởng lão thật sự hoài nghi, các vị trưởng lão có tư cách nằm trong tứ đại gia tộc với Hàn gia ở nước Nam Diệp hay không."
"Hừ, ta thấy là ngươi có mục đích khác. Đừng có đổ chậu phân này lên đầu bọn ta, lão tử cũng không ăn thứ này của ngươi." Lời Hàn Vu nói lại càng làm cho Hỏa Viêm Trần giận dữ, uy áp cường hãn nháy mắt bùng nổ, nắm chặt nắm đấm, đấu khí đỏ tươi quay quanh cơ thể, lóe sáng.
"Oành." Hàn Vu cười khinh miệt, trong hai mắt hiện lên một tia âm lãnh. Pháp trượng Khô Mộc trong tay gõ thật mạnh xuống đất, một đoàn linh lực màu xanh đậm không ngừng vòng quanh trên đỉnh cầu thủy tinh của pháp trượng Khô Mộc.
Uy áp thuộc về cao thủ thiên giai bùng nổ, không ai nhường ai.
Băng Huyết đã sớm hạ lệnh cho các hộ vệ ra khỏi vùng trung tâm, miễn cho trận chiến đả thương bọn họ. Mà Băng Huyết lôi kéo ba người Lôi Minh, Hàn Khải Minh, Cát Kiệt tránh ở phía sau Ám Dạ, thờ ơ lạnh nhạt quan sát trận đánh hết sức đặc sắc này, một tay nàng đạo diễn ra kịch vui này.
Lạc trưởng lão và Diệp trưởng lão ngay lúc hai người phóng thích uy áp cũng tự phóng thích uy áp của mình, gộp các đệ tử trẻ tuổi đứng chung một chỗ, uy áp của Hàn Vu và Hỏa Viêm Trần đủ giết chết bọn họ trong một chiêu. Thảm nhất là đoàn viên của dong binh đoàn Ô Nhĩ, bọn họ lúc này đang nằm trên mặt đất, hôn mê.
Diệp Hề cau mày nhìn hai người kia càng đánh càng hăng phía trước, cả hai không ai nhường ai. Bất đắc dĩ lắc đầu, trong lúc vô tình lại nhìn đám người Băng Huyết đang đứng ở nơi khác, nhất thời trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không thể tin được khi hai cao thủ thiên giai đang chiến đấu phát ra uy áp kinh người thế mà bọn họ lại không tổn thương dù chỉ là một sợi tóc, ngay cả hô hấp cũng không chút thay đổi, hoàn toàn thoải mái tự nhiên, mấy người bọn họ lớn nhất cùng lắm mới hai mươi mấy tuổi, nhỏ nhất mới hơn mười tuổi. Còn Băng Huyết kia thì cười cong mắt, cho dù trên mặt có đeo mặt nạ, Diệp Hề vẫn có thể thấy được ‘hắn’ đang cười, thật sự là đang cười. Đột nhiên Diệp Hề đối mặt với đôi mắt Băng Huyết, có chút sửng sốt, trong lòng nhất thời hiểu được điều gì đó.
Diệp Hề lại bất đắc dĩ lắc đầu, lại tăng thêm linh lực, nói với hai người kia: "Ta nói nhị vị, muốn luận bàn cũng thỉnh nhìn xem trường hợp được không? Chớ để cho bọn tiểu bối chê cười, huống hồ các ngươi luận bàn không kiêng nể như vậy, nếu có ai bị thương, ta nghĩ khi chúng ta về cũng khó mà giao phó."
Ngữ khí của Diệp Hề nhẹ nhàng bâng quơ làm cho hai người trên không trung thu hồi uy áp, mặt không chút thay đổi đứng ở tại chỗ.
"Tốt lắm tốt lắm, nếu không sao, thì đứng lên đi. Chút uy áp như vậy, mà các ngươi đã chịu không nổi, bình thường rốt cuộc các ngươi tu luyện như thế nào.’’ Diệp Hề quay đầu nhìn các đệ tử trong gia tộc của mình bởi vì không chịu nổi uy áp mà ngã trên đất, nghiêm khắc nói.
Hai mắt Hỏa Viêm Trần sắc bén, liếc Diệp Hề ở phía sau, nhìn về phía đám người Băng Huyết, trong mắt rất nhanh thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó trên mặt hơi có vẻ áy náy cười một tiếng: "Thật có lỗi, thật có lỗi. Làm cho Lôi thiếu chủ, Huyết tiểu hữu chê cười rồi."
"Đúng vậy, mong rằng Huyết tiểu hữu thứ lỗi. Bọn ta thật quá thất lễ." Lúc này vẻ mặt Hàn Vu cũng mang ý cười, như là việc vừa mới phát sinh hoàn toàn không liên quan, sắc mặt tự nhiên, giọng điệu vững vàng.
Băng Huyết mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Sao có thể! Rất phấn khích đấy, Tiểu Huyết lần đầu tiên nhìn thấy có người luận bàn như vậy, thật sự là cho Tiểu Huyết được lợi không nhỏ." Trong giọng nói Băng Huyết mang theo hưng phấn thản nhiên, giống như nàng vừa thấy một ván cờ hiếm có.
Nói tới đây Băng Huyết có chút bất mãn nhìn về phía Diệp trưởng lão, mang theo một chút thầm oán nói: "Nhưng mà... Diệp Hề trưởng lão thật đúng rất không chìu theo ý người khác. Một trận đối chiến của hai cao thủ thiên giai, mà lại cắt đứt như vậy, thật đúng làm cho người ta thất vọng."
Diệp Hề nhìn Băng Huyết kéo khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Ha ha, Huyết tiểu hữu đừng nói giỡn, nơi này bé nhỏ, nếu hai người bọn họ thật sự đánh, chỉ sợ sẽ phá hủy doanh trại của Huyết tiểu hữu, như vậy chẳng phải là chúng ta có tội sao. Nếu Huyết tiểu hữu muốn nhìn thiên giai cao thủ giao đấu chân chính, không ngại theo chúng ta đến phía trước doanh địa, sáng mai chúng ta lập tức xuất phát đi tìm Hỏa Long quả, đến lúc đó nhất định sẽ có giao đấu. Ý của Huyết tiểu hữu như thế nào?"