Editor: Du Bình.
“Bắt cóc?!” Tiêu Tử Nhưng còn đang rối loạn hấp thu động từ này, thì cửa phòng phẫu thuật được mở ra…
“Xin hỏi, ai là người nhà của hai vị này?” Bác sĩ khẩn trương hỏi. Hai vị đại nhân vật vừa được đưa đến, đám thủ hạ đã hả dàn bác sĩ ở đây nhất định phải chữa trị cho tốt, nếu không liền chém đầu rồi ném cho sử tử ăn dọa ông bay mất nửa cái mạng già, dùng hết kinh nghiệm sáu mươi năm hành nghề của mình mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng.
“Tôi… tôi là ba của hai đứa! Xin hỏi tình trạng hiện nay ra sao? Nghiêm trọng lắm không?” Tiêu Tử Nhưng bị bộ dáng khẩn trương của bác sĩ dọa cho sợ theo, chẳng lẽ xảy ra tình huống xấu?
“Cái này… bụng chủ tịch Ám bị đâm một dao, tuy nguy hiểm nhưng may mắn đã được cầm máu kịp thời, không đáng lo ngại. Do mất máu khá nhiều nên có khả năng khi tỉnh lại rất suy yếu…” Bác sĩ nhìn báo cáo trên tay.
“Còn cậu hai… Vai phải cùng chân trái trúng đạn, thương thế lại kéo dài quá lâu dẫn đến mất máu nhiều… Không, nhưng may mà lấy được đạn ra rồi cầm máu nên không còn đáng ngại nữa. Chỉ có điều vết thương về sau phải được chăm sóc tốt, bằng không sẽ chuyển xấu…” Nói xong, bác sĩ nâng tay lên lau mồ hôi trên trán. Đang định mở miệng giải thích thì người nhà bệnh nhân liên tục không ngừng ném cho ông ánh mắt bi thương cùng tự trách… Cái này đâu phải tôi muốn nói a! Ông già ở trong lòng hò hét vô hạn.
“Cảm ơn bác sĩ… tôi có thể vào thăm hai đứa không?” Tiêu Tử Nhưng rất muốn chạy qua xem hai đứa, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới giảm đi đau xót trong lòng.
“A… có thể…” Ông như được giải thoát, dắt hai người đến trước cửa phòng bệnh.
Đại thúc run rẩy mở cửa, phòng bệnh rất rộng, còn có cả màn hình TV LCD, sôpha mềm mại,còn có một vài phòng nhỏ đóng kín cửa. Nhưng bây giờ y không có tâm trí để ý, trong mắt chỉ còn hai người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Hai giường nằm cách nhau một khoảng, y đứng ở giữa nhìn hai đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch không chút khí huyết. Hai anh em vì cứu y nên mới bị thương nặng… đều là do y làm chúng bị thương…
Ngồi trên ghế giữa khe hở, một tay nắm lấy tay Vũ Nhi, một tay nắm lấy tay Vân nhi, cầu nguyện cặp song sinh mau tỉnh lại để y có thể giải thích, bồi tội, bằng không cứ thế này y sẽ bị cảm giác tự trách bao phủ mất.
Đêm đến, nhưng đại thúc không tài nào ngủ được… Đêm qua hắn vừa ngủ suýt chút nữa đã mất đi hai người trọng yếu nhất, nên bây giờ nếu y ngủ nữa thì khó có thể bảo toàn rằng sau khi tỉnh lại sẽ còn người… Cho dù có muốn ngủ y cũng không dám ngủ…
Tuy rằng nghe thấy tiếng hít thở đều đều, nhưng lại không nhận ra được một dấu hiêu tỉnh lại làm y khủng hoảng… Vũ nhi, Vân nhi, các con còn muốn ngủ bao lâu nữa?
Thời gian trôi đi, tay đột nhiên được cầm lấy, hai thanh âm bất đồng vang lên làm màng tai y rung động.
“Baba… Ba ở đâu…” Hai người như đã hẹn trước, đồng thời hô lên.
“Ba đây! Ba đây!” Đại thúc kích động hô to, cũng hỏng mất khóc to lên. Vội vàng nâng hai anh em hắn dậy, cực lực không đụng chạm đến miệng vết thương, vừa lau nước mắt vừa dựng gối lên để dựa.
“Xảy ra chuyện gì? Làm gì mà tỉnh dậy đã thấy ba khóc rồi? Ba đau ở đâu?” Ám Vũ ngồi bên trái, duỗi tay lau nước mắt của y.
“Dạo này ba khóc nhiều quá! Có phải do chúng con không?” Ám Vân cũng đưa tay lên lau bên phải.
“Không phải! Đều là ba hại các con bị thương! Ba xin lỗi… thực xin lỗi…” Chỉ vì mình bất cẩn hại Vũ nhi với Vân nhi, cảng nghĩ càng thấy mình ngu xuẩn!
Mình luôn là người gây phiền toái cho chúng…