Đối với Tư Đồ Viêm mà nói , nếu người đưoc cài vào là Tần Hiểu Linh phái tới thì cũng không đến nỗi , dù sao cô ấy chính là thích anh, không tạo ra thương tổn gì cho anh , nhưng nếu là do Xí Nghiệp Tần Thị thì không thể xem thường , bất quá chuyện này trước nên để qua một bên , viết thương của Lâm Khả Tâm mới là cho hăn lo lắng .
"Vết thương trên miệng em là thế nào?"
Lâm Khả Tâm theo bản năng lấy tay sờ sờ vết thương " Ngày đó cô ấy đến , thái độ rất dữ dằn , nên bọn em cãi nhau , sau khi cãi một trận , Hiểu Linh lấy tay đẩy em , vì không vững nên ngã đập vào bên bàn , bất quá cô ấy thấy em bị thương thì không tiếp tục gây phiền toái nữa , liền vội vàng rời khỏi."
Lời nói của Lâm Khả Tâm làm cho trong lòng Tư Đồ Viêm cười lạnh , không tiếp tục gây phiền toái? Nói trắng ra là chạy tội đi?
Thấy biểu tình không vui của anh , Lâm Khả Tâm vội vàng bổ sung them: " Thật ra cũng vì cô ấy tức giận thôi , chứ không cố ý đâu ! Hơn nữa vết thương của em cũng không sao , chỉ là vết thương nhỏ , vài ngày nữa sẽ hết , cho nên anh không cần vì em mà đi tìm cô ấy. . . . . ."
"Ngu ngốc." Tư Đồ Viêm bỗng hung hăng mắng Lâm Khả Tâm.
"Cô ta làm em bị thương , em tại sao lại còn nói giúp? Nói , có phải cô ta đã uy hiếp em cái gì không?"
Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm thở dài , aida , vì cái gì mà anh thông minh như vậy , dù cô cố nói cũng không giấu được , hừ hừ . . . . . .
"Thật ra là cô ấy uy hiếp em , nói không được đem chuyện này cho anh biết. . . . .
."
"Hừ , anh biết ngay." Tư Đồ Viêm tức giận hừ lạnh một tiếng , sau đó nhìn ngược lại: " Nhưng mà nè Lâm Khả Tâm , đầu của em làm bằng gỗ sao? Người khác kêu em đừng nói là em sẽ không?"
Lâm Khả Tâm nhíu nhíu mày: " Lúc đó em không có biện pháp nào cả . . . . . .Vì cô ấy nói , anh có ngày hôm nay đều do ba cô ấy giúp đỡ , hơn nữa ba cô ấy có nắm giữ điểm yếu của anh , tuỳ thời sẽ làm cho anh thân bại danh liệt. . . . . . Cô ấy còn nói , nếu em muốn tốt cho anh thì hãy mau rời khỏi anh , càng nhanh càng tốt , nếu không. . . . . ."
Lâm Khả Tâm còn chưa nói hết câu thì Tư Đồ Viêm đau lòng , nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của cô: " Còn đau phải không?" Giọng nói của anh có chút ôn nhu
"Không , đã sớm em không còn đau nữa." Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu , có chút kinh ngạc nhìn anh.
Không phải cô đang hoa mắt chứ? Vẻ mặt bây giờ của anh thật lạ. . . . . .Anh cư nhiên quan tâm cô a?!
Tuy rằng kinh ngạc nhưng Lâm Khả Tâm cảm thấy trong lòng thật ấm áp , mà
điều làm cho cô ngoài ý muốn , là anh sờ sờ đầu của cô.