Nhắc tới Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm không quên hỏi: " Đúng rồi , lần này anh đi
công tác , cô ấy có tìm em gây sự không?"
Nghe Tư Đồ Viêm hỏi vậy , Lâm Khả Tâm lắc đầu: " Không có , hại em lo lắng chết đi."
"Vậy là tốt rồi." Tuy rằng ngữ khí của anh rất bình thản , nhưng Lâm Khả Tâm cảm giác được anh gạt cô cái gì..
"A? Anh lại có gì không nói cho em biết sao. . . " Lâm Khả Tâm vỗ vỗ tay: " Em biết rồi nha , cô ấy không đến nhưng có phải anh đã làm chuyện gì lén lút không?"
"Em suy nghĩ nhiều quá." Tư Đồ Viêm nói xong , rảo bước nhanh hơn.
Tuy rằng anh bác bỏ suy đoán của cô , nhưng Lâm Khả Tâm cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh , nhìn theo bóng dáng của anh , cô không khỏi bị mê hoặc . Thật lạ , vì cái gì anh không thừa nhận anh đối xử tốt với cô?
Lâm Khả Tâm còn đang tìm hiểu nguyên nhân ,thì Tư Đồ Viêm quay đầu: " Kế tiếp em muốn đi đâu?"
"A? Đi nơi nào?" Lâm Khả Tâm chạy lên: " Ý của anh là. . . . . . chúng ta không về nhà mà em còn có thể chọn lựa được đi đâu sao?"
"Đúng, muốn làm gì cũg được.”Dừng lại , Tư Đồ Viêm bổ sung một câu: " Trừ việc quay về nhà và trường học."
Lâm Khả Tâm nghe vậy liền lè lưỡi , làm ơn, hiện tại Đồ Viêm đang ở bên cạnh cô , hơn nữa quan hệ giữa hai người kì quái , dù cho phép cô quay về trường học cô cũng không về ..
Hùmh , đi nơi nào cho tốt một chút ... Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " Có rồi , đi xem phim đi."
"Xem phim?" Phải biết rằng , phim ảnh đối với Tư Đồ Viêm là không có hứng thú
, nhất là những cô gái trong phim lúc nào cũng làm ra vẻ ngây thơ , anh đối với loại giả dối này không có thiện cảm.
"Như thế nào? Không thể sao?"
Thấy Tư Đồ Viêm cau màu , Lâm Khả Tâm không khỏi lộ ra biểu tình thất vọng , anh nhìn cô , sau đó anh kéo vai cô ôm vào sát mình: " Anh nói không thể lúc nào?"
"Nhưng mà em cảm thấy dường như anh không thích xem phim , không sao đâu , không cần vì em mà miễn cưỡng." Lâm Khả Tâm cúi đầu nói
" Lâm Khả Tâm." "Sao?"
Nghe thấy Tư Đồ Viêm kêu mình , Lâm Khả Tâm nghi ngờ ngẩng đầu , anh nghiêm túc nói: " Một , 「sự cảm thấy 」 của em là sai ; hai, em đừng hiểu lầm , anh nói là làm cũng không phải vì em , anh —— Tư Đồ Viêm sẽ không vì bất luận kẻ nào mà miễn cưỡng chính mình."
Anh không có nói dối , ít nhất trước kia là vậy , còn bây giờ thì. . . . . .anh cứ cho mình giống lúc trước , chính là sự thay đổi của mình anh cũng không nhận ra
"À. . . . . ." Lâm Khả Tâm bán tín bán nghi lên tiếng ..
Xem đi xem đi , anh lại vậy rồi , mỗi lần chỉ cần nói anh tốt với cô thì anh liền đông đổng thay đổi thái độ , không cố ý biểu hiện ra sự ngọt ngào mà chỉ là đổi lấy sự ảm đạm lạnh như băng . . . . . .Thật kỳ quái ..
Hai người vào tầng cao nhất của khu trung tâm xem phim , Lâm Khả Tâm chọn bộ phim tình cảm đau khổ , lúc nghe được tên Tư Đồ Viêm thoáng nhíu mày , nhưng anh cũng không nói gì , lấy thẻ ra thanh toán tiền .
"Cám ơn anh đã giúp em xem phim. " Ngồi vào chỗ , Lâm Khả Tâm nhẹ nhàng nói.
"Là mang em đi xem , không phải giúp đỡ cho em" Tư Đồ Viêm không muốn thừa nhận anh vì Lâm Khả Tâm mà làm chuyện gì .
Chết tiệt , Lâm Khả Tâm nhịn không được muốn hỏi vì sao anh luôn tỏ vẻ như
vậy , nhưng còn chưa kịp nói thì phim đã bắt đầu chiếu , không thể không nói phim quả thật là hay , cô rất nhanh quên những nghi hoặc trong lòng , cả người đều dựa vào ghế mà chú tâm xem phim.
Trong phim , lúc diễn viên chính khóc , Lâm Khả Tâm cũng nhịn không được mà khóc theo , cô hoang mang tìm khăn tay , thì Tư Đồ Viêm bên cạnh liền đưa.
"Cám ơn " Lâm Khả Tâm hít hít cái mũi , một bên lấy khăn lau nước mắt , nhưng vì khóc quá nhiều nnên khăn liền ướt đẫm.
"Còn cái khăn tay nào không?"
"Có." Tư Đồ Viêm đem một bịch khăn giấy ra đưa cho Lâm Khả Tâm , sau đó oán giận nói: " Lâm Khả Tâm , em cũng thật dễ khóc quá?"
Lâm Khả Tâm xé bịch lấy khăn giấy lau nước mắt: " Nào có , do phim thương cảm quá thôi. . . . . .Anh nhìn xem chung quanh ai cũng khóc."
"Chả có gì mà thương cảm , chỉ thấy thật nhàm chán." Nói xong , Tư Đồ Viêm thập phần khinh thường hừ một tiếng.
Bị nói là 「Nhàm chám ], Lâm Khả Tâm muốn phản bác nhưng bỗng nhiên cô phản ứng lại , người xung quanh đều chú tâm chỉ có mình Tư Đồ Viêm là không cảm xúc , quả nhiên anh giống như cô đoán , anh không thích xem phim ..
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm liền chụp bã vai của Tư Đồ Viêm , dạt dào nói: " Anh xem đi , rõ ràng em đoán trúng là anh không thích xem phim , vậy mà anh còn nói em sai.." Nhưng tay cô vừa vươn ra liền dừng lại ...
Tư Đồ Viêm là vì chính cô mới đến xem phim , anh là vì cô , ý thức được điểm đó
, Lâm Khả Tâm không còn hứng thú trách móc những chuyện lặt vặt nữa , huống chi tự cô hiểu là được rồi ...
Lâm Khả Tâm mang theo biểu tình không bình tĩnh nhìn Tư Đồ Viêm .
" Không xem phim đi , nhìn anh làm gì?" Tuy rằng Tư Đồ Viêm nhìn phía trước nhưng ánh mắt của anh không rời khỏi người bên cạnh, bằng không anh sẽ không đưa ra khăn giấy đúng lúc như vậy.
Bị anh phát hiện ra cô đang nhìn trộm anh , cô liền quay đầu về phía màn ảnh , lúc này phim đang diễn cảnh sinh ly tử biệt , vì thế trong giây lát Lâm Khả Tâm liền bật khóc oà như đứa trẻ lạc mẹ . . . . . .
Tư Đồ Viêm nhìn sang người đang khóc thảm thiết , sau đó lại nhìn màn hình , anh cũng không hiểu có cái gì đáng khóc , vì thế không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu ..
Bất quá tuy rằng vậy , nhưng hiểu được Lâm Khả Tâm là người dễ khóc , dễ cảm
động , xem ra phút này cũng không quá lãng phí ..
Xem xong phim , Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến một khách sạn cực kỳ xa hoa —— Khách Sạn Âu Dương , để ăn tối ..
Từ lúc bước vào đây , Lâm Khả Tâm liền biểu hiện bộ dạng đứng ngồi không yên.
"Sao vậy? Ghế không thoải mái sao?" Tư Đồ Viêm nhìn thực đơn , bỗng nhiên hỏi ra một câu
Lâm Khả Tâm nhìn xung quanh , sau đó nhỏ giọng hỏi " Viêm , nơi này không phải rất đắc tiền sao?"
"Tàm tạm." Tư Đồ Viêm thuận miệng hồi đáp
Lâm Khả Tâm nhìn vào thực đơn , một loạt món ăn ngon , cô không khỏi nuốt nước miếng: " Cái gì mà tàm tạm? Viêm , bằng không chúng ta đi nơi khác ăn đi?"
"Không được." Tư Đồ Viêm quyết đoán cự tuyệt .
Tuy rằng , ngữ khí của anh là 「không thương lượng , không cho con đường sống
」 nhưng Lâm Khả Tâm vẫn than thở nói: " Nhưng nơi này rất mắc tiền. . . . . ."
Hiểu được cô sợ anh tốn tiền , nên ngữ khí của anh cũng trở nên kiên nhẫnhơn: " Em còn chưa ăn sao biết không đáng? Phỏng chừng ăn rồi em sẽ không nói vậy nữa đâu." Nói xong , anh khép thực đơn , gọi người phục vụ tới.
Người phục vụ bước đi , Lâm Khả Tâm do dự , sau đó mở miệng: " Nhưng mà. . .
. . ."
"Không có nhưng nhị gì hết. . . . . ." Tư Đồ Viêm đánh gảy lời nói của Lâm Khả Tâm: " Khả Tâm , em đừng nghĩ đến vấn đề tiền bạc nữa , chút tiền này đối với anh không là gì cả , chẳng lẽ em hoài nghi năng lực của anh sao?"
"Không có. . . " Lâm Khả Tâm lắc đầu , sau đó ngẩng đầu , cẩn thận dò hỏi: " Em chỉ muốn hỏi anh , vì cái gì hôm nay đối xử tốt với em quá vậy?"