Đường Hoa Nguyệt ở nhà một đêm, ngày hôm sau mới quay trở về biệt thự Đệ Phong Lan.
Cô muốn thu dọn đồ đạc và chuyển ra ngoài sống cùng gia đình Vừa mới thu dọn xong hành lý đã thấy Từ Uyển Nhan trắng trợn đứng trước cửa phòng.
Đường Hoa Nguyệt mặc kệ cô ta, kéo vali bước ra ngoài “Cô định đi đâu?” Từ Uyển Nhan chặn Đường Hoa Nguyệt lại Cô ta vẫn chưa làm cho Đường Hoa Nguyệt và Hoäc Anh Tuấn hoàn toàn chia cắt, thế nên không thể để Đường Hoa Nguyệt đi được.
Đường Hoa Nguyệt không chút biến sắc gạt tay cô ta ra.
Từ Uyển Nhan loạng choạng một chút mới có thể đứng vững, hung dữ quay đầu lại, đưa ra đòn sát thủ: “Đường Hoa Nguyệt, không phải cô vẫn luôn muốn biết anh trai mình bị chuyển đi đâu sao?”
Đường Hoa Nguyệt dừng bước, nhưng vẫn quay lưng về phía Từ Uyển Nhan giống như không hề nghe thấy lời cô ta nói.
“Tai nạn của anh trai cô hoàn toàn không phải ngoài ý muốn. Hoäc Anh Tuấn vì muốn giúp tôi xả giận nên đã bắt anh trai cô phải cá cược đua xe, thậm chí còn cố ý tìm người đâm vào xe anh ta, chỉ không ngờ mạng của anh trai cô lại lớn như vậy.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Đường Hoa Nguyệt biến sắc: “Cô nói cái gì?”
Đường Hoa Nguyệt quay người lại, dùng đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Uyển Nhan, từng bước một tiến tới gần cô ta.
Khắp người cô tràn đầy sự thù địch: “Lặp lại những gì cô vừa nói lần nữa. Còn có cả tung tích của anh trai tôi lúc này. Cô muốn chơi cùng tôi một lần nữa sao?”
Nhìn Đường Hoa Nguyệt trước mặt, Từ Uyển Nhan đột nhiên nghĩ đến Hoäc Anh Tuấn.
Khí thế lúc này của Đường Hoa Nguyệt giống hệt như biểu hiện của Hoắc Anh Tuấn lúc muốn giết người.
Từ Uyển Nhan thầm kinh hãi, sự hận thù với Đường Hoa Nguyệt trong lòng lại dâng thêm một bậc.
“Nói cho cô biết cũng không sao, Hoäc Anh Tuấn thích tôi, không thể chịu được nếu tôi tủi thân, cho nên đã tìm người giải quyết anh trai cô để thay tôi trút giận. Vê phần Đường Hàn Khiết, bây giờ anh ta đang ở bệnh trung tâm điều dưỡng cao cấp tư nhân dưới danh nghĩa của tập đoàn Hoäc Huyễn”
Cô ta cầm một sợi tóc, vân vê trên tay để thưởng thức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ rõ vẻ chán ghét.
“Lúc nào tìm được thì nhớ quản lý anh trai mình cho kỹ, đã chia tay rồi, còn đặt tên cho tôi là “cô gái của anh”, nghe thật ghê tởm!”
Đường Hoa Nguyệt vung tay, một cái tát nặng nề giáng lên mặt của Từ Uyển Nhan.
Dấu vết năm bàn tay rõ mồn một.
Từ Uyển Nhan, cô có tư cách gì mà nói người khác ghê tởm?”
“Là cô dụ dỗ anh trai tôi trước, để anh ấy yêu cô. Rồi cô đi ra ngoài tung tin đồn thất thiệt nói gia đình tôi ngược đãi cô, còn nói anh trai tôi muốn cưỡng hiếp cô. Bàn về ghê tởm, Từ Uyển Nhan cô xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.”
“Cô!” Từ Uyển Nhan đang muốn đánh trả, khóe mắt lại thoáng thấy Hoắc Anh Tuấn đi về phía bên này.
Cô ta bèn cụp mắt xuống, đột nhiên nức nở giả bộ đáng thương.
“Hoa Nguyệt, là chị không tốt. Nhà họ Đường nuôi dưỡng chị nhiều năm như vậy, cho dù mọi người có đối xử với chị không tốt, thường xuyên đánh đập, mắng mỏ, không cho ăn, chị cũng đành chịu”
“Nhưng anh trai em, lúc đó anh trai em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ tóm lấy chị, muốn bạo hành chị. Chị thực sự không muốn, nếu chị còn không phản kháng thì sự sạch sẽ cũng chẳng còn..”
“Chị rất trân trọng lần đầu tiên của mình, không muốn cho anh ấy không rõ ràng như thế…”
“Từ Uyến Nhan, cô đang nói hươu nói vượn cái gì thế?” Đường Hoa Nguyệt cũng bị Từ Uyển Nhan làm cho hoang mang, tức đến bật cười, vươn tay định kéo cổ áo cô ta.
Hoäc Anh Tuấn sải bước đi tới, một tay bảo vệ Từ Uyển Nhan, một tay hất Đường Hoa Nguyệt ra ngoài.
Đường Hoa Nguyệt không thể đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Bàn chân bị bầm dập trước đó nay lại thêm thương tích, đau đến mức làm cô nghiến chặt răng.
“Đường Hoa Nguyệt.” Anh ta chắn trước người Từ Uyển Nhan, trâm giọng nói: “Suốt ngày bắt nạt Uyển Nhan, cô muốn chết sao?”
Là ai bắt nạt ai?
Đường Hoa Nguyệt khụ hai tiếng, liếc mắt nhìn Từ Uyển Nhan đang được anh bảo vệ sau lưng, còn lén nở nụ cười.
Cô chống tay xuống đất, chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt hung ác của anh cố ý nhìn vào.
tay phải của Đường Hoa Nguyệt, ngón áp út thật sự trống rồng, trong con ngươi tối đen lại quay cuồng xuất hiện những cảm xúc tàn nhãn.
“Cô đúng là càng ngày càng ngang ngược, dám đánh người ở trong nhà của tôi. Có phải vì tôi đã quá dung túng cho cô rồi, đúng không?”
Âm cuối của anh bị nâng lên cao vút, mang theo sự đe dọa và đầy mùi cảnh cáo.
Nhưng bây giờ Đường Hoa Nguyệt không sợ nữa.
Ngay cả bố lẫn anh trai cô, Hoắc Anh Tuấn đều không tha, vậy cô còn gì để sợ?
Cô cảm thấy, càng đáng sợ hơn là khi nghe thấy Từ Uyển Nhan nói về những lúc anh đuổi cùng giết tận gia đình mình, mặc dù trái tim bị xé nát, cô vẫn giữ chút hy vọng cuối cùng cho anh.
Cô muốn tự mình kiểm chứng tính chân thật của chuyện này với Hoắc Anh Tuấn.
“Tôi hỏi anh, chuyện bố tôi bị người đánh cho trọng thương, sau đó ném ra đường, còn chuyện anh trai tôi thì bị tai nạn xe cộ, có phải do anh sắp xếp người làm không?”
Nghe vậy, đôi mắt của Từ Uyển Nhan hơi chớp, Hoắc Anh Tuấn lại ngẩn người, trong mắt xẹt qua tia bối rối.
Anh động đến người nhà của cô lúc nào, anh chỉ cắt đứt mắt xích cung cấp tài chính cho họ mà thôi.
Nhưng mà…
Anh chạm vào món đồ vừa mua trở về lần nữa trong túi quần, cười lạnh nói: “Chết cũng đáng!”
Một câu nói quá đối lạnh lùng, cứ thế khẳng định hành vi phạm tội của anh.
Và cũng khiến trái tim Đường Hoa Nguyệt tổn thương sâu sắc.
Cô đã từng nghĩ đến việc rời xa anh, nghĩ đến việc không còn yêu anh nữa.
Nghĩ đến quá khứ không thể quay trở về, nghĩ đến mối quan hệ không thể hòa giải mà khó chịu, đau đớn, buồn phiền Nhưng cô chưa bao giờ tuyệt vọng sâu sắc với anh như hôm nay!
Đáy mắt Đường Hoa Nguyệt hãn lên một nỗi hận thù sâu sắc.
“Hoặc Anh Tuấn, tôi hận anh!”