Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

chương 210: nghiệt chủng! đáng chết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoäc Anh Tuấn ngả người ra sau tựa vào ghế, đột nhiên trong anh dâng lên một cảm giác vô cùng bất lực, giống như hiện tại dù anh có làm gì thì cũng không kịp nữa rồi.

Lúc này điện thoại bàn trong nhà đột nhiên kêu lên.

Cả năm nay điện thoại bàn trong nhà căn bản đã trở thành vật trang trí, hầu như không có ai dùng, nhưng không biết tại sao Hoắc.

Trình Viễn chỉ cần xác định Hoäc Anh Tuấn có nhà, cố chấp dùng điện thoại bàn tìm anh.

Hoäc Anh Tuấn trừng mắt, Hoắc Trình Viễn tìm anh vào giờ này có thể có chuyện gì? Ánh mắt anh rơi trên đống tài liệu trên bàn, trả lời điện thoại: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Cút về nhà cũ ngay bây giờ cho ba, ba có chuyện muốn hỏi con!”

Hoặc Trình Viễn nổi giận đùng đùng gầm xong câu đó, lập tức cúp máy cái “âm”.

giờ đêm, Hoäc Anh Tuấn bước vào tiền sảnh nhà họ Hoäc, Hoäc Trình Viễn mặc trên người một bộ đồ ngủ màu đen chỉ thêu màu vàng sắm, mặt lạnh lùng ngồi trước bàn thấp pha trà.

Hoắc Anh Tuấn đưa áo khoác ngoài cho người giúp việc, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trình Viễn.

Ông già này, cứ thích giữ điệu bộ giống như người xưa, vừa cứng ngắc lại nhàm chán, Hoắc Anh Tuấn nhớ hồi anh còn nhỏ, rõ ràng là Hoắc Trình Viễn không hề như vậy.

Không sao cả, dù gì Hoắc Anh Tuấn đã sớm bằng mặt không bằng lòng với người cha này lâu rồi, với giọng điệu châm biếm anh hỏi: “Không biết là đại quản trị Hoắc nửa đêm gọi tôi đến có gì chỉ dạy?”

Hoäc Trình Viễn cầm ly trà trong tay ngừng một lát rồi đặt ly trà xuống, lấy một tờ báo bên chân, nhanh chóng ném xuống trước mặt Hoäc Anh Tuấn: “Con còn mặt mũi để hỏi ba, Hoäc Anh Tuấn, con cũng không còn trẻ nữa, sao mà càng sống càng Lúc con tuổi cũng ít khi có tin tức bên lề, sao bây giờ cứ vài ba hôm lại bị chụp ảnh thân mật với cùng một người phụ nữ vậy?”

Ảnh thân mật? Anh lúc nào mà lại…Không lẽ là Đường Hoa Nguyệt sao?

Hoäc Anh Tuấn lập tức nghiêm mặt cầm lấy mấy tờ báo đó, trên trang đầu là hình ảnh anh ôm Đường Hoa Nguyệt lên xe trước cửa công ty Tân Á được in thành nhiều khổ khác nhau.

Hoắc Anh Tuấn nghiến răng, hôm nay anh chiếu cố như vậy là vì bị bất ngờ trước bệnh tình của Đường Hoa Nguyệt, vậy mà lại quên mất chuyện này.

Hoắc Trình Viễn cũng có tuổi rồi, đã sớm hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý, ngay cả đứa con nhỏ Hoäc Cao Lãng của mình trên người xảy ra chuyện mất hết nhân tính như vậy, cũng không thấy ông đau lòng bao nhiêu, càng không hề có hứng thú với cuộc sống riêng tư của đứa con lớn Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng có điểm không giống, Hoắc Anh Tuấn là chủ tịch của Hoắc Huyễn, nhất cử nhất động của anh đều liên quan đến lợi ích của Hoắc Huyễn.

Hoäc Trình Viễn có thể chấp nhận mọi việc, chỉ là không thể nhịn được đống núi vàng núi bạc phía sau ông vì sai sót của bất kỳ ai mà phải chịu tổn thất.

Nhìn biểu cảm không có lời nào để cãi lại của Hoắc Anh Tuấn, bàn tay gầy gò của Hoắc Trình Viễn đập xuống bàn một cái “cạch”, nước trà trong ấm lắc lư sánh ra ngoài

“Hoäc Anh Tuấn, con có xấu hổ đếm xem bản thân đã vì người phụ nữ đó mà mất mặt bao nhiêu lần rồi không, con còn rất vinh dự đúng không? Có phải con muốn cho cả tÍ giới này biết chủ tịch Hoắc Huyễn của chúng ta là một người tâm thường mỗi giờ mỗi phút đều bị phụ nữ làm cho choáng váng đầu óc sao? Ba không quan tâm cô ấy là Đường Hoa Nguyệt hay là K hay là ABCD cái gì đó, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi!

Nếu như con còn muốn bảo vệ vị trí hiện tại của mình, từ nay về sau buộc phải rời xa cô ấy”

Hoäc Anh Tuấn lặng lẽ nhìn xuống, ánh mắt rơi vào vệt nước trên mặt kính, không nói tiếng nào.

Hoäc Trình Viễn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nghe nói dự án lớn GS bị người khác cướp mất rồi, Lục Xuyên Mạn vậy mà đột nhiên lại ra tay, không ngần ngại dùng loại thủ đoạn này mà tấn công con, không phải là vì người phụ nữ đó sao?

Thế nào, Hoắc Anh Tuấn, con thích cùng người khác giành giật phụ nữ à? Ba đã tiện tay tìm người điều tra rồi, phát hiện một chuyện rất là thú vị, không biết rằng con có rõ, người phụ nữ này vậy mà lại có một mối tình đầu ngắn ngủi với một người rất giống với Lục Mạn Xuyên. Hoắc Anh Tuấn, xảy ra cái loại tình huống này mà con vẫn muốn u mê không chịu tỉnh ngộ thêm bao lâu nữa?”

Hoäc Anh Tuấn chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Trình Viễn, trong mắt mang theo một sự hung dữ đáng sợ, thấp giọng đáp: “Tôi cứ cho rãng đến bây giờ ông nên hiểu không đời nào tôi chịu từ bỏ Đường Hoa Nguyệt.”

Hoäc Trình Viễn tức đến thổi râu trừng mắt: “Con! Được, con đã cố chấp làm theo ý.

mình như vậy, nếu như một ngày nào đó lại xảy ra chuyện gì, hội đồng quản trị sẽ cắt chức con thì con đừng trách, người làm ba này không thể bao che cho con!”

Hoắc Anh Tuấn bất giác xoay cổ, chế giễu đáp: “Tùy, dù gì Hoắc Huyễn cũng đã sớm chán rồi, chức chủ tịch này, không làm thì thôi vậy”

Hoäc Trình Viễn bị nghẹn, dường như không dám tin Hoäc Anh Tuấn lại không biết coi trọng như vậy, thậm chí còn có thể gạt bỏ vị trí quyền lực trung tâm này.

Hoäc Anh Tuấn nhíu mày, lần nữa nắm thế chủ động trên tay: “Ba, tôi đến cũng có một thắc mắc cần ông giải đáp.”

Anh lấy ra mấy tấm hình Hàn Nhạc ra vào ngôi nhà cũ của nhà họ Hoäc, nhìn chăm chằm vào phản ứng của Hoắc Trình Viễn: “Người này, ông có biết không?”

Hoäc Trình Viễn lúc đầu có chút không vừa ý, sau lại cúi đầu nhìn vào hình dáng mơ hồ trên tấm hình, một chút bối rối thoáng qua trên khuôn mặt, cau mày suy nghĩ một lúc: “Anh ta? Đây không phải là người của Hoắc Huyễn trước đây sao? Anh ta thực ra có đến chào hỏi mấy lần, nhưng loại người thấp kém này không đáng để gặp, đều từ chối cả. Có vấn đề gì?”

Hai mắt của Hoắc Anh Tuấn híp lại, ông già này không thực sự vô tội mà là đã sớm luyện thành tỉnh rồi, mọi phản ứng đều có thể thể hiện tự nhiên như vậy, không hề để lộ ra một chút sơ hở.

Mà Hoäc Anh Tuấn đương nhiên ưu tiên cái vế sau hơn.

Anh vốn không hề ôm hy vọng lão hồ ly này có thể cho anh manh mối hữu dụng gì, hôm nay Hoäc Anh Tuấn đến chỉ là muốn tiết lộ tín hiệu cho Hoắc Trình Viễn.

Giấy thì không gói được lửa.

Nếu như ông ta thực sự đã lợi dụng Hàn Nhạc làm những chuyện có hại đến Đường Hữu Thiện, vậy thì Hoäc Anh Tuấn buộc.

không thể che đậy, mà nhất định cắn chết cái đuôi lòi ra của ông ta tuyệt đối không nhả.

Vì vậy tiếp theo đây, Hoäc Anh Tuấn ngoài việc tiếp tục điều tra ra, chỉ cần đợi Hoäc Trình Viễn tự làm mình hỗn loạn thôi.

Hoäc Anh Tuấn gật đầu, đứng trên thảm trải sàn, lấy áo khoác xuống từ mắc áo bên cạnh, cười mỉa mai Hoäắc Trình Viễn: “Ông đúng là gừng càng già càng cay, nửa đêm nửa hôm uống trà thì đã đành, một tên thấp kém vài năm trước mà ông cũng có thể nhớ y như vậy. Khá tốt. Nếu không thì tôi lại lo lắng nữa, lỡ như ngày nào đó ông cưỡi hạc về tây rồi (Ý nói ngày nào đó ông ngủm rồi), vậy nhà họ Hoắc nhiều của cải dùng không hết như thế, thật là đáng tiếc.

Hoäc Anh Tuấn xua tay, trực tiếp rời khỏi nhà cũ của nhà họ Hoäc.

Hoäc Trình Viễn ngồi tại chỗ, bị Hoäc Anh Tuấn nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, tức đến phát run.

Ông đưa chân đạp tung cái bàn trà lật xuống đất, người giúp việc hết sức sợ hãi dọn dẹp trên đất lại bị ông tát cho một cái đuổi đi.

“Cút, cút cho xa vào! Đừng có mà đến làm chướng mắt tôi!”

Ánh mắt Hoäc Trình Viễn mang đầy vẻ nham hiểm trước đây chưa từng có, Hoäc Anh Tuấn cái thắng con hoang này! Lúc đầu không nên giữ lại nó cứ bỏ mặc nó tự do phát triển. Trái lại bây giờ lại trở thành nuôi ong tay áo.

Nghiệt chủng! Đáng chết!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio