Sau khi nói xong, Hoắc Anh Tuấn một giây cũng không ở lại, mặt mày vô cảm rời khỏi trung tâm điều dưỡng.
Phía sau, Đường Hoa Nguyệt không ngừng kêu gào, tốn hết sức lực, muốn vùng khỏi những người bác sĩ điều dưỡng đang kìm kẹp cô.
“Hoắc Anh Tuấn, anh tin tôi một lần, lần đó tôi không cố ý đâu!”
Các người buông tôi ra, các người làm như vậy là phạm pháp, buông tôi rai”
Nhưng cho dù cô có giấy giụa thế nào cũng đều phí công, Bác sĩ cau mày nói: “Cảm xúc của bệnh nhân vô cùng bất ổn, mau đem thuốc an thần tới đây.”
Đường Hoa Nguyệt ra sức giấy giụa: “Tôi không có bệnh, thả tôi ra!”
Sau lưng cô, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Bệnh nhân nào đến nơi này cũng nói rằng mình không bệnh. Cô có bệnh hay không, không phải cô nói là được”
Giọng điệu của giọng nói này rõ ràng là không có ý tốt.
Đường Hoa Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cười như không cười của bác sĩ tâm lý của Hoắc Cao Lãng, thì trong lòng có chút hồi hộp.
Cô còn chưa kịp phản ứng, một mũi kim đã đâm sâu vào da, thuốc an thần rất nhanh đã có tác dụng, Đường Hoa Nguyệt bị ép phải nhắm mắt.
Hoắc Anh Tuấn chạy đến bãi đậu xe, trong lòng có chút buồn bực.
Ngay lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên.
Nhìn màn hình gọi đến, Hoäc Anh Tuấn ấn nhận cuộc gọi.
Từ Uyển Nhan bên kia đầu dây nói: “Anh đang ở đâu? Em đã làm vài món ngon cho anh, lúc nào anh mới có thể về nhà?”
Thực ra Từ Uyển Nhan đã biết Hoặc Anh Tuấn đang ở đâu.
Ngay khi anh đưa Đường Hoa Nguyệt đến trung tâm điều dưỡng, đã có người báo cáo hành tung của bọn họ cho cô ta.
Cô ta đã sớm chuẩn bị tốt, nên không hề lo lắng Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt sau khi gặp Hoắc Cao Lãng sẽ gây bất lợi cho mình.
Ngược lại, cô ta còn vô cùng mong chờ thái độ của Hoắc Anh Tuấn, dù sao thì…
Cũng còn có thể đẩy Đường Hoa Nguyệt vào vực sâu vô tận.
Nghe thấy giọng nói của Từ Uyển Nhan, tâm trạng cáu kinh của Hoäc Anh Tuấn mới dân dần ổn định, từ từ bình tĩnh trở lại.
Quan hệ của anh và Từ Uyển Nhan vốn đã tốt, không phải sau khi vào tù thì mới tốt như: vậy.
Khi còn nhỏ, anh đã từng bị bắt cóc, bọn bắt cóc giam anh trong một không gian kín, đen tối và chật hẹp. Cho dù cuối cùng anh cũng được giải cứu thành công, nhưng anh vẫn bị ám ảnh tâm lý nghiêm trọng về các sự việc xảy ra vào thời điểm đó và đã mắc phải chứng bệnh sợ hãi không gian kín.
Là Từ Uyển Nhan đã nhẫn nại khuyên bảo anh, ở bên anh, làm thuốc an thần cho anh, cùng anh vượt qua những ngày tháng giày vò, đáng sợ đó.
Hơn nữa khoảng thời gian anh ở trong tù, người đến thăm nom anh chỉ có mỗi Từ Uyển Nhan, còn người mà anh mong đợi, một lần cũng chưa từng xuất hiện.
“Anh sẽ về sớm thôi.’ Nói chuyện với Từ Uyển Nhan, giọng điệu của Hoäc Anh Tuấn đã dịu dàng hơn rất nhiều, không còn giương cung bạt kiếm giống như khi ở cùng Đường Hoa Nguyệt: “Xin lỗi, hôm nay không quan tâm đến em”
Từ Uyển Nhan nhướng mày, biết anh đang nói đến lúc bức ảnh của Hoäc Cao Lãng bị đập vỡ, anh đã tức giận kéo Đường Hoa Nguyệt đi, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô ta.
“Anh không cần phải nói xin lỗi em” Cô ta quan tâm nói: ‘Em đợi anh, mau trở về, không thì đồ ăn sẽ nguội mất”
“Được”
Sau khi cúp điện thoại, Từ Uyển Nhan nhìn một bàn đồ ăn do người hầu chuẩn bị, nhàn nhã ngồi trên sô pha, thổi nhẹ vào móng tay đỏ tươi mới được làm xong rồi nở một nụ cười vô cùng quyến rũ…
Về phần Hoắc Anh Tuấn.
Anh nặng nề thở ra một hơi, nghĩ đến trước giờ Từ Uyển Nhan đã đối xử tốt với anh thế nào thì tâm trạng có chút phức tạp.
Anh không yêu Từ Uyển Nhan, nhưng cô đã vì anh làm ra rất nhiều chuyện, lại còn vì chuyện của anh và Đường Hoa Nguyệt mà chịu nhiều oan ức. Thành thật mà nói, trong lòng anh rất áy náy nên cũng muốn cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể.
Ngoài việc không thể trao cô trái tim của anh thì tất cả những gì Từ Uyển Nhan muốn, anh đều sẽ cố gắng đáp ứng.
Đường Hoa Nguyệt tỉnh lại trong trung tâm điều dưỡng, bên tai vang lên đủ loại tiếng kêu gầm rú, tiếng la hét bén nhọn cùng với tiếng cười điên cuồng.
Một loạt tiếng ồn tràn vào tai, tàn phá thần kinh yếu ớt của Đường Hoa Nguyệt.
Cô cuộn tròn vào trong góc, cực kỳ sợ hãi.
“Hoäc Anh Tuấn, tôi sợ, cứu tôi..”
Mỗi khi gặp phải nguy hiểm, Hoắc Anh Tuấn đều sẽ đến tìm cô, bảo vệ cô, thế nên bây giờ khi Đường Hoa Nguyệt sợ hãi, phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ về Hoắc Anh Tuấn như trước.
Nhưng sự lo lắng, sợ hãi lần này của cô, toàn bộ đều do Hoäc Anh Tuấn làm ra.
Sao anh có thể đến cứu cô?
Sau khi Đường Hoa Nguyệt đột nhiên ý thức được bản thân đang nói cái gì thì bật khóc rồi lại mỉm cười, cười còn điên cuồng hơn cả những người mất trí kia.
Căng thẳng quá độ dẫn đến suy nhược tinh thần, bệnh của Đường Hoa Nguyệt lại tái phát, toàn thân đều vô cùng đau đớn.
Đôi môi của cô tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy, cảm giác hô hấp ngày càng khó khăn.
Đồ ăn trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Đường Hoa Nguyệt mỉm cười yếu ớt, gần như nói không thành tiếng “Tôi, có phải tôi sắp chết không?”
Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Uyển Nhan đang ăn sáng cùng với Hoäc Anh Tuấn, thì điện thoại của trung tâm điều dưỡng gọi tới.
Hoäc Anh Tuấn chần chừ một lát thì bắt máy.
Người phụ trách bên đó hoảng loạn nói.
“Giám đốc Hoäc, cô Đường hôm qua anh tạm giam, sắp không xong rồi…”