Lâm Di run rẩy đưa tay lên bật công tắc điện.
Cô theo quán tính nhìn về hướng cái bóng đen lúc nãy, cô giật nảy mình, chẳng phải ma mà cũng chẳng phải quỷ mà chính là Ngôn Thần Ngạo ngồi thừ ra đấy.
“Sao tự nhiên anh vào phòng tôi, lại còn không bật đèn, muốn hù chết người ta à.” Lâm Di nhăn mặt khó chịu, cất giọng cau có.
Ngôn Thần Ngạo không đáp lời cô, mà đứng dậy đi từ từ về phía Lâm Di, biểu cảm trên mặt chẳng có tí cảm xúc gì.
Lâm Di nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo không nói không rằng mà cứ đi về phía mình, cô theo bản năng lùi lại, đụng ngay vách tường, Lâm Di căng thẳng, trống ngực đập liên hồi, tim muốn nhảy ra ngoài, cô nhìn anh nói lắp:
“Anh… anh đừng có lại đây nha.”
Ngôn Thần Ngạo đi tới trước mặt cô, giơ tay lên….
Lâm Di tưởng anh sẽ đánh mình nên vội ôm mặt né sang một bên, qua một lúc sau chẳng thấy động tĩnh gì, cô mới từ từ hạ tay xuống.
Lâm Di đơ như tượng khi bị Ngôn Thần Ngạo khóa chặt ở giữa hai tay.
Cô xấu hổ cúi đầu khi bị Ngôn Thần Ngạo nhìn chằm chằm.
Lâm Di đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì thì Ngôn Thần Ngạo bất ngờ lên tiếng:
“Chỉ cần cô có thể tạo ra bằng chứng Trần Hùng thông dâm, thiếu đạo đức, có cử chỉ sàm sỡ nhân viên thì tôi sẽ đáp ứng một điều kiện mà cô đưa ra.”
Ngôn Thần Ngạo bất ngờ lên tiếng, giọng anh cực kỳ nghiêm túc, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Di ấm áp hơn nhiều.
Sau câu nói của Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di từ từ ngước đầu lên.
Cô cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của anh, cô nhìn vào trong mắt anh còn có một chút thành khẩn, hay là cô đã nhìn nhầm.
Lâm Di cười khẩy, xem lời mình vừa nghe nó tức cười như xem vỡ hài, cô nhìn anh khó hiểu, không nhịn được mở lời: “Ở công ty anh còn bảo vệ ông ta cơ mà, sao về nhà lại thay đổi rồi.”
“Cô nghe rõ đây, tôi sẽ đáp ứng một nguyện vọng của cô nếu cô làm được, cô có thể tìm đồng minh để hợp tác.
Còn vì sao thì cô không cần hỏi nhiều làm gì.” Ngôn Thần Ngạo gằn giọng từng chữ một cách nhẫn nại để Lâm Di có thể hiểu hết ý nghĩa mà anh muốn truyền tải.
Anh đã cay cú cái tên Trần Hùng này lâu lắm rồi, nếu không phải vì hắn có sự hậu thuẫn của ông ngoại và dì thì anh đã khiến hắn cút từ lâu rồi.
Hạ bệ hắn đối với anh dễ như trở bàn tay, nhưng anh không muốn mang tiếng nhẫn tâm với dòng họ, nên anh muốn khiến hắn thân bại danh liệt mà tự động rút lui.
“Anh nói thật không đấy, nếu tôi có bằng chứng hẳn hoi anh sẽ đáp ứng với tôi một điều kiện, đúng chứ.” Lâm Di hớn hở mừng rỡ, mặc dù lúc đầu có hơi khó hiểu với việc làm của Ngôn Thần Ngạo nhưng điều kiện anh đưa ra quá hấp dẫn đã khiến cô bị mê hoặc.
Muốn có chứng cứ hẳn hoi đâu có dễ, một mình cô làm sao mà làm được, không khéo còn bị ông ta thịt luôn cũng không chừng.
Nhưng mà Du Nguyệt thì có thể làm được, nó cần tiền còn hơn cần mạng nữa mà.
“Cô thông minh lắm cơ mà, chuyện nhỏ nhặt như thế không làm được sao?” Thấy Lâm Di đăm chiêu, Ngôn Thần Ngạo không ngừng dùng chiêu kích tướng.
“Tôi sẽ làm được cho anh xem.
Một tuần nữa tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
Ngôn Thần Ngạo quá cao, cô căn bản rất là lười ngước lên để nhìn, không nhìn vào mắt anh Lâm Di thoải mái vô tư với chất giọng trong trẻo bay bổng của mình.
Ngôn Thần Ngạo từ trên nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ngay đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của cô, bất giác tim anh lại bắt đầu đập nhanh hơn lẽ thường cứ như đang muốn nhảy khỏi lồng ngực của anh vậy, Ngôn Thần Ngạo chợt thấy tim mình hoang mang, nhân cơ hội Lâm Di không để ý anh quay ngoắc người lại bước nhanh ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau.
Lâm Di gặp Du Nguyệt ngay ở đại sảnh của công ty.
Du Nguyệt định lướt qua Lâm Di như người lạ thì đã bị Lâm Di chộp được cánh tay và lôi vào thang máy.
“Tao không rảnh để đánh nhau với mày đâu.” Du Nguyệt cau có khó chịu ra mặt.
“Tao cũng đâu có rảnh.” Lâm Di khoanh tay trước ngực, biểu cảm bất cần.
Khi đến sân thượng, Du Nguyệt không kiềm chế được cảm xúc, cô to tiếng:
“Có chuyện gì nói nhanh đi.”
“Mày muốn kiếm tiền không?”
“Có rồi sao”
Nghe được một câu khẳng định nghiêm túc của Du Nguyệt, Lâm Di thẳng lưng hắng giọng:
“Trong công ty có một thằng dê già làm chức phó tổng, mày chỉ cần làm cho ông ta để ý đến mày rồi có ý định bất chính muốn cưỡng hiếp mày và mày chỉ cần có một cái video để làm bằng chứng rồi đưa video đó cho tao là mày sẽ có ngay triệu.
Tất nhiên cưỡng hiếp chỉ một cái cớ thôi.
Điều kiện là mày không được đánh ông ta trước khi ông ta chuẩn bị cưỡng hiếp mày.”
Lâm Di đi qua đi lại, nói tới nói lui một hồi, cuối cùng chốt hạ một câu: “nếu mày giúp tao chuyện này tao sẽ cho mày triệu và còn xí xoá hết mọi hận thù trước đây.”
Du Nguyệt đứng lặng người nhìn Lâm Di khi nghe được lời cô vừa nói.
“Thù hận với mày dễ buông bỏ vậy sao.”
“Ừm… giờ tao mới phát hiện ghi thù với mày chẳng được cái lợi ích gì cả, nên tao bỏ vậy thôi.” Lâm Di nhún vai, cười nhẹ một cái, tỉnh táo nói ra, biểu cảm trên mặt vui hơn mọi ngày.
“Được.
Vậy tao sẽ giúp mày.”
Du Nguyệt nói xong quay gót rời đi.
Đi được mấy bước liền nghe được một câu của Lâm Di:
“Thật ra mày cũng không quá xấu xa đến nỗi không thể kết bạn được.” Câu nói của Lâm Di làm Du Nguyệt không kìm được cảm xúc mà ứa nước mắt, lần đầu tiên trong đời cô được nghe câu nói không ngọt ngào, không lãng mạn mà khiến cô như được an ủi phần nào sự cô đơn trống vắng trong suốt nhiều năm qua.
Du Nguyệt khựng lại bước chân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô lạnh lùng cất bước rời đi, bỏ lại Lâm Di ngơ ngác với suy nghĩ “Con này nó không muốn có bạn hay sao ta? Không trả lời mà bỏ đi luôn.” Lâm Di nhún vai mặc kệ.
Ngày hôm đó, Lâm Di đã nhờ Bạch Linh gắn một cái camera ẩn trong phòng của Trần Hùng.
Đêm hôm đó, Lâm Di hớn hở khoe chiến tích của mình với Ngôn Thần Ngạo.
Từ lúc kết hôn đến nay đây là lần đầu Ngôn Thần Ngạo tận mắt thấy cô nói nhiều như vậy lại còn vui vẻ như thế, Ngôn Thần Ngạo không nhịn được véo má Lâm Di, tò mò cất lời:
“Có gì mà vui đến như vậy?”
Lâm Di nhìn anh cười tươi, cô hồn nhiên trả lời: “Có thể sai khiến được anh là vui rồi.”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt cả hai vô tình giao thoa, Lâm Di lặng người khi thấy anh cười.
“Ngôn Thần Ngạo thật ra anh cười rất đẹp, anh nên cười nhiều một chút.” Nụ cười tự nhiên không gượng gạo của anh khiến Lâm Di không tự chủ được mà mở miệng góp ý một câu.
Ngôn Thần Ngạo căng thẳng, con tim bắt đầu đập loạn lên, nụ cười trên môi dần tắt, anh quay mặt đi tránh đối diện với Lâm Di.
Lâm Di khi Ngôn Thần Ngạo trở lại dáng vẻ lạnh lùng, khó gần như trước.
Bạch Tuệ San tức nổ đom đóm mắt khi thấy hai người vui vẻ nói cười mà xem cô ta như không khí.
Cô ả bắt đầu nghi ngờ Ngôn Thần Ngạo đưa mình về đây chỉ để làm cảnh, chứ không thực sự yêu thích như Bạch Tuệ San vẫn lầm tưởng.
Trần Hùng, nằm viện một ngày cũng được xuất viện.
Đến công ty hắn nghe nhân viên nói tổng giám đốc ra sức bảo vệ mình thì nghênh ngang đắc ý không có tý gì ăn năn hối cải cả, thậm chí được đà lấn tới, tha hồ tung tăng làm bậy.
Những ngày sau đó, Du Nguyệt ra ra vào vào phòng hắn mấy lần để dọn dẹp, cô còn cố ý trang điểm một chút để xinh hơn thu hút sự chú ý của Trần Hùng.
Vài ngày sau đoạn clip Trần Hùng có ý định cưỡng hiếp Du Nguyệt xuất hiện tràn lan khắp công ty, Lâm Di còn đăng hẳn lên mạng xã hội để bao người chiêm ngưỡng, ngay sau đó hắn ta không chỉ bị thành viên hội đồng quản trị khai trừ khỏi công ty, thân bại danh liệt mà còn phải bồi thường cho Du Nguyệt một số tiền để xoa dịu dư luận.
Trần Hùng có đến tìm Ngôn Thần Ngạo nhờ giúp đỡ, anh thẳng thắn từ chối và nói với hắn ta là: “Những lần trước không có bằng chứng tôi có thể giúp anh, nhưng lần này bằng chứng đã rõ ràng như vậy, xin lỗi tôi lực bất tòng tâm.”
Sau câu nói của anh hắn ta đành ngậm ngùi mang đồ đạc cút khỏi công ty.
Du Nguyệt sau đó nhận được triệu đồng và thêm triệu nữa từ Lâm Di.
Có tiền rồi Du Nguyệt dọn nhà chuyển đến nơi sạch sẽ gần công ty hơn, cô đem mẹ vào bệnh viện chữa bệnh, còn Du Hòa lúc tỉnh lúc mê ở cùng với cô.
Trong khi chờ đợi người chính thức nắm quyền phó tổng thì người thay thế chức vụ tạm thời lại chính là Cao Thế Thanh.
Cô đã giúp Ngôn Thần Ngạo tống cổ Trần Hùng ra khỏi công ty mà không bị mang tiếng.
Ngôn Thần Ngạo giữ lời hứa với Lâm Di sẽ đáp ứng một điều kiện của cô.
Đêm đến, Lâm Di gõ cửa phòng Ngôn Thần Ngạo để đòi nợ.
“Nói đi.
Cô muốn tôi làm cái gì?”
“Làm tình có được không.”
Lâm Di vừa dứt câu, Ngôn Thần Ngạo cau mày hết cỡ.
“Đùa tí thôi làm gì mà căng.”
Chân mày Ngôn Thần Ngạo giãn ra.
Giọng anh lạnh lùng:
“Nghiêm túc đi.”
“Tôi muốn biết tên họ, năm sinh của những nữ giúp việc ở nhà họ Ngôn hơn năm về trước và anh phải trả lời hết câu hỏi của tôi mới được đi ngủ.”
Đối mặt với ánh nhìn khó chịu của Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di chột dạ vội nhanh nhảu đáp:
“Đừng nhìn tôi như vậy chứ? Tôi tò mò muốn biết vậy thôi.”
Ngôn Thần Ngạo đồng ý nhưng lại tò mò muốn biết Lâm Di cần để làm gì, đương nhiên là Lâm Di sẽ không nói cho anh biết.
Ngay lập tức, Ngôn Thần Ngạo gọi điện thoại cho mẹ của mình nhờ bà chuyển tài liệu về mấy nữ giúp việc ấy về máy của Lâm Di.
Tối hôm đó, thông qua Ngôn Thần Ngạo Lâm Di đã tra ra được trong số hơn người nữ giúp việc khi ấy chỉ có người còn làm việc đến hôm nay.
Hai người Lệ Ánh và Nguyên Hòa một tự thôi việc, một bị đuổi và người đuổi Nguyên Hòa không ai khác chính là Trần Linh Linh.
Ngôn Thần Ngạo còn nói rằng: Năm đó Nguyên Hòa đã lấy cắp sợi dây chuyền kỉ vật của mẹ Linh Linh, Linh Linh tức giận đánh và đuổi Nguyên Hòa đi.
Lâm Di nghe Ngôn Thần Ngạo nói thì cau mày đăm chiêu, cô cảm thấy rất mâu thuẫn so với tính cách vàng của Linh Linh.
Sẽ không thể nào chỉ vì một sợi dây chuyền mà đuổi đánh Nguyên Hòa được.
Với lại chẳng phải sợi dây chuyền cũng lấy lại được rồi sao.
Chẳng lẽ Nguyên Hòa đã nghe những được những gì không nên nghe và thấy được những gì không nên thấy nên mới bị đuổi, không chừng Nguyên Hòa vốn đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu rồi cũng nên.
Dù đó là suy đoán của riêng cô hay chỉ còn một tia hy vọng cô cũng phải tìm cho ra sự thật.
Hôm đó cũng là lần đầu tiên cô và Ngôn Thần Ngạo nói chuyện với nhau rất tự nhiên không hề có khoảng cách thù hận nào.