Ác Mộng Chi Lăng

chương 26: hang ổ của mộc lâm cự mãng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đi hướng này!" Lâm Giang dẫn đường.

Sau khi bọn hắn giết Mộc Lâm Cự Mãng, Lâm Giang cảm giác ngày càng nguy hiểm, tiếng rống, tiếng thét của nhiều dã thú cũng nhanh chúng tiến lại gần bọn hắn, gần như chặn mọi lối đi.

Mọi người khi thấy Lâm Giang dẫn bọn hắn tới một lùm cây rậm rạp, phía sau là một vách đá cheo leo, bọn người ngày càng nghi hoặc, nhưng không ai dám rời đi hoặc đi hướng khác, bọn hắn tin tưởng Lâm Giang sẽ có lí do của mình, hắn không phải người ngu.

Vừa đến bụi cây, lúc bọn hắn đợi tiếp theo Lâm Giang sẽ làm gì, thì ngay lập tức thấy Lâm Giang nhảy thẳng vào bụi cây, phải biết phía sau nó là vách đá. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là Lâm Giang không hề bị va vào đâu mà như xuyên thẳng vào bên trong.

Không dám chần chờ một giây nào, bọn người Minh Viễn cũng lập tức nhảy thẳng vào nơi đó, như dự đoán, tất cả mọi người đều thành công chui vào bên trong, bên ngoài khôi phục như cũ, vẫn là bụi cây trên vách đá.

"Nhanh, lập tức thu liễm khí tức của mình" Lâm Giang hét nhỏ, tất cả như đã chuẩn bị sẵn, mọi người ào ào im lặng thở nhẹ liễm khí tức của bản thân.

Bên trong là một hang được đào sâu vào vách đá, kích thước không lớn lắm, chỉ vừa cho người trưởng thành di chuyển cùng lúc, bên trong thì là một màu đen không có ánh sáng.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lâm Giang nói nhỏ:

"Đây là tổ của Mộc Lâm Cự Mãng, do khả năng ẩn nấp của nó rất kinh khủng, tổ của nó cũng như thế, một loài cẩn thận như nó sẽ không rời quá xa tổ của mình"

"Đúng là đặc tính của Mộc Lâm Cự Mãng nhưng sao người biết nó nằm ở đây, gần như không thể nhận thấy phía sau bụi cây là hang đá", Vĩnh Nghi hỏi nhỏ

"Đầu tiên là mỗi lần nó muốn rút lui hoặc tấn công, nó đều lấy thân mình che về phía này, nhưng do bị công kích nên nó không dám rút về tổ, tốc độ không phải sở trường của nó, còn thứ thì là ta liều mạng"

"Ta tin ngươi cái chùy!" bên cạnh Minh Viễn ôm bụng nằm ở đó, hắn bị thương không tính nặng nhưng là nặng nhất đám người.

Đám người cũng chỉ gật đầu không nói gì. Lâm Giang lại nhìn về phía ngồi điều tức Vô Danh.

"Ghê nha Vô Danh đại lão, có thể luyện ra Ngụy Kiếm Ý, sắp thành Kiếm Tiên rồi!"

Vô Danh mở mắt ra

"Ngươi lên chiến trường chém giết, chỉ cần không phải một thằng ngu, thì sớm muộn gì cũng lĩnh ngộ", ánh mắt băng lãnh nhìn lấy Lâm Giang.

Đương nhiên, "thằng ngu" trong câu nói của Vô Danh là đại đa số tất cả mọi người, đâu phải ai chém giết cũng lĩnh ngộ được.

"Ây da, kiến cắn ta, ở đây thế nào nhiều muỗi thế nhỉ? Nó cắn ta khóc rồi nè", Minh Viễn bên cạnh lăn lộn, Vĩnh Nghi thì ngồi vỗ vai hắn ánh mắt đồng cảm nhận, Hạo Hiên thì nhìn lấy Vô Danh biểu thị có chút im lặng sau đó nhất quyết nhắm mắt bịt tai không nghe nữa.

"Ngươi cũng đừng tưởng ta không biết ngươi cố giấu đi bài tẩy của mình", Vô Danh vẫn ánh mắt băng lãnh nhìn Lâm Giang, kèm theo đó là nhiều ánh mắt tò mò nhìn lại hắn, có một trong số đó còn tỏ ra u oán.

"Ngươi tốt! Ta bị đánh bị thương thành ra như thế này, còn ngươi thì ở đó một bộ đại lão giấu nghề.", Minh Viễn lại lên tiếng.

"Làm như các ngươi không giấu đi bớt ấy!", Lâm Giang không phục lên tiếng phản bác lại.

Bầu không khí vừa có chút sôi động thì bên ngoài nhiều tiếng bước chân, gầm gừ, tiếng rống vọng vào bên trong hang đá. Sắc mặt mọi người lại nghiêm túc, tất cả im lặng, liễm tức, tiếng bước chân rất gần giống như đi trước cửa hang đá như thế, thậm chí không phải một con dã thú, là cả một đàn nhỏ đang di chuyển và tìm kiếm.

Bọn người Lâm Giang hi vọng thi thể của Mộc Lâm Cự Mãng sẽ cầm chân được chúng hoặc ít nhất cho chúng ăn no nhưng có lẽ bấy nhiêu là không đủ thỏa mãn bọn chúng.

Lâm Giang đưa hai tay lên, ra hiệu mọi người sẵn sàng chiến đấu. Ngay lập tức tất cả thủ thế, nhìn chằm chằm vào nơi lối vào, miễn có bất cứ thứ gì xông vào bọn hắn sẽ tấn công.

Nhưng có vẻ hôm nay khí vận bọn họ khá tốt, tiếng bước chân, gầm gừ dần đi xa nơi này, cũng không có bất cứ con dã thú nào phát hiện bọn hắn.

Im lặng thêm một đoạn thời gian ngắn, Lâm Giang mới bước tới gần lối vào được che đậy bởi vô số bụi cây, giác quan hắn rất tốt, thích hợp với việc thám thính xem có con dã thú nào ẩn nấp đợi bọn hắn hay là dụ bọn hắn lộ diện không.

Cảm nhận rất kỹ và nhiều lần, cuối cùng Lâm Giang cho ra quyết định là bọn chúng đã tản đi hoặc tìm ở nơi khác.

Cả đám người mới như có sự sống trở lại, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi trị thương đi và nghỉ ngơi lại sức đi, bọn chúng đã đi nhưng chắc không xa đâu và vẫn còn đang tìm kiếm", Lâm Giang lên tiếng.

Mọi người cũng không có ý kiến gì, ngồi xuống và vận Huyền Minh Công để trị thương, riêng Hạo Hiên và Minh Viễn thì phải dùng thuốc trị thương.

Nhắm mắt lại, Lâm Giang lại nhớ đến vấn đề lúc nãy, bọn hắn nói Lâm Giang còn giữ bài tẩy là chính xác, hắn có lôi hệ thiên phú. Và từ lúc tỉnh dậy đến giờ, trong đầu hắn lại nhiều thêm một đoạn thông tin nữa.

Hắn thức tỉnh thêm một cái Tiên Thiên Thần Thông, nhưng lần này là của Lôi hệ thiên phú. Mỗi một thiên phú ngoại trừ có thể sử dụng các thần thông bình thường, gọi là Hậu Thiên Thần Thông thì nó có thể thức tỉnh Tiên Thiên Thần Thông dành cho riêng mình.

Khác với Tiên Thiên Thần Thông của bản thân Lâm Giang, Tiên Thiên Thần Thông của thiên phú cần phải cảm ngộ, hoặc bước vào trạng thái đặc biệt khi hắn hấp thụ viên hôi tử sắc thạch kia, Tiên Thiên Thần Thông của thiên phú bị giới hạn, mỗi thiên phú chỉ có thể có Tiên Thiên Thần Thông.

Đêm hôm đó, lúc hắn cảm ngộ ở giờ phút cuối cùng trong trạng thái kia, hắn cảm ngộ ra Tiên Thiên Thần Thông của Lôi hệ đầu tiên cho mình, gọi là Lôi Áp.

Hiệu quả chưa nói tới, khi thức tỉnh thành công Lôi Áp, Lâm Giang hiện giờ cũng có thể ngoại phóng lôi điện, nhưng tiêu hao linh khí tích trữ trong cơ thể rất lớn, không sử dụng được quá nhiều lần.

Còn Lôi Áp, hiệu quả thần thông rất đơn giản, nó có thể áp súc lôi điện, áp súc càng lâu hiệu quả càng kinh khủng, tiêu hao cũng như thế, nhưng Lôi Áp hiện giờ còn ở giai đoạn thấp kém nhất, áp súc tối đa chỉ khoảng lần, nhưng cơ thể Lâm Giang hiện tại áp súc tối đa chỉ được lần, cao hơn đó, cơ thể hắn có nguy cơ sụp đổ vì không thể thừa nhận được lôi điện.

Ngoài ra, thêm một niềm vui ngoài định mức, sau khi thức tỉnh Lôi Áp, Lâm Giang cảm thấy linh hồn mình tự chữa trị sắp hoàn thành, tức là không lâu nữa hắn sẽ có thể dùng lại Thực Tại Chi Nhãn.

Luyện Thể tầng sau một vài ngày hấp thụ liên tiếp linh khí và liên tục rèn luyện, tiến độ bây giờ có thể thấy rõ, nó chí ít tiến được phần chặn đường, làm Lâm Giang càng vui mừng là trong môi trường áp lực sinh tồn cùng với vận động liên tục, mức độ hấp thụ linh khí phải cao hơn nhiều.

Đang đắm chìm trong tu luyện chợt bên cạnh có một gợn sóng linh khí xuất hiện, Lâm Giang mở mắt của mình ra.

Đối diện gần đó, sóng linh khí xuất hiện từ cơ thể Từ Vĩnh Nghi nhưng sau đó nhanh chóng bình ổn.

Mọi người cũng cảm thấy, đồng loạt mở mắt ra nhìn về phía Vĩnh Nghi.

"Ahh, ngươi đột phá! Thế là tiểu đội hoàn toàn thuần tầng rồi", vui mừng hét nhỏ Minh Viễn sau đó lại ôm bụng đau đớn vì lỡ động nhằm vết thương chưa trị xong xong.

"Cũng không có gì, cũng là điều sớm muộn thôi", Vĩnh Nghi lên tiếng nói không có gì nhưng trên mặt hắn lại có chút vui mừng.

Lâm Giang cũng rõ, bọn họ ai cũng có thể tính là thiên tài, chỉ khoảng tuổi hắn nhưng cảnh giới lại cao hơn những người hơn bọn hắn cả chục tuổi, thậm chí ai cũng có quá khứ riêng của mình, theo như Minh Viễn nói, bọn họ chỉ gặp nhau khi bị bắt vào quân đội. Mỗi người mỗi cảnh, cũng có những bí mật nhưng không tiết lộ.

Chợt, Lâm Giang cảm thấy có gì đó xuất hiện sau khi sóng linh khí của Vĩnh Nghi tan biến vào sâu trong hang đá.

Nhận thấy ánh mắt Lâm Giang hơi đổi, mọi người quay lại nhìn hắn ánh mắt thận trọng.

"Có chuyện gì?", Vô Danh lên tiếng.

Mọi người gần như vô hình coi Lâm Giang là kẻ dẫn đầu, cũng như mối quan hệ của bọn họ thật sự tốt lên.

"Có thứ gì đó bị ta phát hiện ở sâu trong hang động", Lâm Giang nghiêm túc trả lời.

Hang động cũng không phải chỉ sâu một ít như thế mà nó khá là sâu và đi xuống bên dưới, do quá tối cũng như không biết thứ gì bên trong nên bọn họ không xuống phía dưới, nhỡ đâu còn thêm một đầu Mộc Lâm Cự Mãng thì coi như có chỗ chôn hết cả bọn.

"Không phải là dã thú, nó giống như vật gì đó bị giấu rất kỹ, lúc nãy linh khí ba động tác động ta mới phát hiện nó", Lâm Giang kỹ càng cảm nhận và cho ra đáp án.

Đáp án vừa ra, ánh mắt của mọi người lại có nhiều cảm xúc hơn.

"Đây là hang ổ của Mộc Lâm Cự Mãng có khi là đồ tư nhân của nó, hoặc theo chúng ta đó là tài nguyên do Mộc Lâm Cự Mãng dự trữ và cướp được", Minh Viễn lên tiếng, trong ánh mắt có nhiều sự vui mừng nhưng lại có cẩn thận.

"Đồng ý, việc này rất có thể", Vương Hạo Hiên lên tiếng đồng ý

"Nhưng vẫn phải cẩn thận không loại trừ còn có Mộc Lâm Cự Mãng hay thứ gì đó nguy hiểm", Vĩnh Nghi nhìn xuống phía sâu trong hang động, ánh mắt cảnh giác.

Mọi người cũng gật đầu đồng ý.

"Vậy như thế này, hiện giờ không thể ra ngoài, thế thì cẩn thận xuống dưới xem xét đi" Lâm Giang nói.

Mọi người hiện giờ đang trong giai đoạn phát triển, không ai cự tuyệt tài nguyên quá nhiều cả, thậm chí như Lâm Giang đến bây giờ vẫn chưa biết tài nguyên tu luyện nó như thế nào.

Nhưng muốn thì muốn nhưng cũng không phải mù quáng tìm kiếm, đây là tổ của dã thú, không biết có gì trong này.

Tất cả đồng ý, mất vài phút thu dọn, sau đó liền xuất phát đi sâu hơn nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio