Lâm Giang và Tiểu Hắc gặp lại dưới sự ngỡ ngàng của bọn người Vô Danh.
"Không ngờ Lâm Giang ngươi còn là Thuần Thú Sư nha, hâm mộ hâm mộ", Minh Viễn lên tiếng hâm mộ chạy lại gần xem Tiểu Hắc.
"Thuần Thú Sư đó là gì?" Lâm Giang hơi bất ngờ.
"Ngươi không biết? Luyện đa có Luyện Đan Sư, Luyện khí có Luyện Khí Sư, huấn luyện dã thú, hung thú có Thuần Thú Sư, trong thành có một quân đoàn gọi là Dã Thú quân đoàn nghe nói ở đó có Thuần Thú Sư", Minh Viễn lên tướng trả lời, ánh mắt còn mang theo nghi hoặc.
"Thế ngươi và sói nhà ngươi không thực hiện có liên kết linh hồn à?" hắn lại nói tiếp.
"Không có nha!" Lâm Giang ngờ vực đưa ra trả lời.
Ánh mắt mọi người lại nhìn vào Tiểu Hắc, nhìn chăm chú một con hắc cẩu lười biếng nằm trên mặt đất.
"Nó tự động đi theo ngươi mà không cần liên kết?", Vĩnh Nghi bước tới nhìn chăm chú Tiểu Hắc.
"Đúng rồi, ta nhặt Tiểu Hắc vào khoảng năm trước, vô quân đội chúng ta bị tách ra"
Mọi người nghe xong ánh mắt lại càng tập trung vào Tiểu Hắc, nhìn Lâm Giang xong lại nhìn Tiểu Hắc. Vĩnh Nghi vừa chạm vào đến bộ lông đen của Tiểu Hắc thì chợt Tiểu Hắc đột nhiên mở mắt, di chuyển ra một khoảng xa nhìn lấy Vĩnh Nghi, một chút lại nằm xuống nhắm mắt lại.
Một bộ đừng động vào thân thể trẫm, đó là long thể.
"Thật nhạy cảm sói!", mọi người hơi có chút bất ngờ về phản xạ của nó.
"Mà thôi kệ, có lẽ đây là tình đồng ý hợp đi, ngươi trông cùng nó có chút giống nhau nên không loại trừ nó xem ngươi là đồng loại", Minh Viễn nói.
Mặt Lâm Giang đen lại, rút nhẹ Cự Kiếm sau lưng. Minh Viễn thì đã chạy ra phía sau Vô Danh.
"Ah, Lão Đại, có người muốn giết ta!"
Đùa giỡn một chút, bọn người Lâm Giang lại lên đường, nhưng lần này có sự tham gia của Tiểu Hắc.
Ban đầu mọi người cứ nghĩ là Tiểu Hắc có lẽ sẽ nghe theo lệnh Lâm Giang hoặc như thế nào, nhưng cuối cùng bọn họ biết, Tiểu Hắc giống như một cá nhân riêng lẽ có hành động và suy nghĩ của mình.
Cảnh giác cũng không hề thua kém Lâm Giang, cấp độ càng làm bọn họ bất ngờ, ở khoảng Luyện Thể tầng , kinh nghiệm chiến đấu thì giống như được mài dũa thân kinh bách chiến, lại ẩn nấp rất tốt.
Có Tiểu Hắc tham gia, lực lượng của cả đội được nâng cao lên nhiều hơn
Bất chợt, Tiểu Hắc và Lâm Giang đồng thời dừng lại.
"Phía trước có một con dã thú khoảng tầng mọi người ý kiến như thế nào?", Lâm Giang hỏi.
"Giết!", Vô Danh mặt lạnh băng lại có sát khí lên tiếng.
"Đơn giản mà thuyết phục", Minh Viễn cũng đồng ý, đồng thời bắt đầu tư thế tấn công.
Cả đội cũng nhanh chóng chuẩn bị xong và bao vây nó, đó là một con Hắc Tượng tu vi đại khái ở tầng Luyện Thể, tốc độ không quá cao, Lâm Giang từng giết nhiều con như thế nhưng chưa con nào đến tầng cả.
Một vệt kiếm bay thẳng vào bụng dưới nó rất bất ngờ, khiến nó giật mình hoảng loạn hét lên. Vừa quay đầu lại một thanh Cự Kiếm chém thẳng vào cổ nó từ phía sau. Tiếp theo liên tiếp nhiều đòn tấn công được phát ra từ nhiều phía khiến nó cực kì hoảng loạn và sợ hãi, đang định chạy đi.
Một bóng đen xuất hiện trước mặt nó, một vuốt thẳng vào mắt Hắc Tượng, sau đó sinh sinh cắn đứt vòi của Hắc Tượng, phải biết da thịt của Hắc Tượng cực kì dày và cứng, nó cũng nổi tiếng hung bạo nhưng lại gần như không thể phản kháng.
Đang trong hoảng loạn và mù mắt Hắc Tượng nó hét lên vang động cả khu rừng và bắt đầu chạy loạn khắp nơi, chợt, một lực lượng cực mạnh từ trên không rơi vào trên đầu nó, khiến cho đầu nó bị đè dẹp xuống đất, cơ thể cũng ngã xuống, còn có tiếng như tiếng xương vỡ vang lên.
Một vệt hắc quang cắt đứt cổ của Hắc Tượng, nó sinh sinh bị chém giết mà không chút phản kháng nào.
"Ta thiết nghĩ là từ nay về sau nên chơi đánh lén, hiệu quả rất tốt", Lâm Giang bước lại gần thi thể Hắc Tượng, Tiểu Hắc thì đi theo sau, trên miệng đang ngậm lấy vòi của Hắc Tượng, hai vuốt thì dính máu.
"Ngươi có đánh trực diện vào đầu nó đâu, cứng lắm đấy đừng đùa", Minh Viễn vừa đi vừa xoa tay phải của mình, hắn là người đánh thẳng vào da dày xương cứng Hắc Tượng.
"Kiếm của ngươi ngày càng sắc đấy Vô Danh, có thể cắt đôi cổ nó", Lâm Giang lại trêu chọc Vô Danh, thực tế thì cổ của Hắc Tượng đã bị Cự Kiếm chém vào thấu xương rồi, dùng Ngụy Kiếm Ý chỉ là để nhanh chóng giết nó.
"Ta thu thập ngà và tai trái của nó rồi, đi thôi", Vương Hạo Hiên nhanh chóng cắt lấy vật cần thiết và cả đội di chuyển đi.
Cả bọn đi được một lúc, xung quanh thi thể Hắc Tượng lại xuất hiện tiếng cỏ lay động.
"Ở đây xuất hiện thi thể của một con Hắc Tượng, nhìn bộ dáng thì nó có lẽ bị một tổ đội nào đó săn", một giọng nói bước ra từ bụi cây.
"Là Luyện Thể cấp hoặc cấp Hắc Tượng, có lẽ gần đây xuất hiện một số đội khá mạnh rồi đấy", một tên to con dáng vẻ cực kì dữ tợn, trên mặt mang theo một nụ cười tự tin làm người hoảng sợ.
"Nhưng không sao, ta sẽ giết sạch bọn nó nếu cản đường ta", hắn lại cười lên hoàn toàn tự tin, một nụ cười dữ tợn.
"Có lẽ bọn chúng chưa đi xa đuổi theo không?", thiếu niên kia là một người hơi cao, khuôn mặt có nghiêm túc nhưng lại tỏ ra vô cùng cao ngạo.
"Có duyên sẽ gặp, ta còn cần tìm một tên tiểu tử và giết hắn, dám từ chối gia nhập Tần Cương ta, hắn phải chết", nói đến đây ánh mắt hắn có lửa giận nhưng lại không che được sự điên cuồng của mình, nắm đấm cũng đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa đỏ bao quanh.
Trở lại đội ngũ của Lâm Giang, bọn hắn vừa giết chết một con Báo Lân Tử Luyện Thể tầng , thực sự càng đi, dã thú cấp độ càng cao, bọn hắn hiện giờ rất thường xuyên gặp Luyện Thể tầng và tầng , đôi lúc cũng có gặp tầng nhưng đều lựa chọn tránh né.
Một ngày cũng không có quá nhiều chuyển biến gì, ngoại trừ việc đi săn trở nên thuận tiện hơn nhiều.
Tối đến là lúc dã thú hoạt động nhiều nhất, cũng là thời gian chính thức săn mồi của chúng, nên bọn người Lâm Giang chọn ngủ trên một cái cây và thay nhau canh gác.
Đêm đến tiếng sói tru, tiếng rống của vô số dã thú vang lên liên tục, lâu lâu còn phát ra tiếng nổ, nhưng chỗ bọn hắn lại tương đối an toàn lại không hề có dã thú đến gần nên một đêm trôi qua rất êm đềm.
Từ buổi sáng, bọn hắn đã rời nơi nghỉ ngơi và bắt đầu đi săn dã thú.
"Phía trước có tiếng đánh nhau, hình như là có đội nào đó đang săn dã thú", Lâm Giang lên tiếng. Mọi người cũng im lặng lắng nghe đúng là có một âm thanh rất nhỏ tiếng giao đấu, cách không xa nơi này lắm.
"Ngươi dự định như nào?", Vô Danh hiếm hoi lên tiếng hỏi
"Không cần xung đột khi không cần thiết, nhưng có vẻ chúng ta đi vào khu đông người rồi", Lâm Giang trả lời.
Mọi người cũng không có quá nhiều ý kiến nên tổ đội quyết định đi vòng.
Cũng không quá lâu sau bọn người Lâm Giang cũng liên tục giết dã thú ở mọi cấp độ nhưng tỉ lệ gặp cấp thấp dã thú đã rất ít.
Không biết bọn hắn có biết, hiện tại có một tổ đội đi theo bọn hắn, tổ đội kia lần theo những vết chiến đấu của bọn người Lâm Giang mà đi đến, khoảng cách càng ngày càng gần do bọn người Lâm Giang phải chiến đấu với dã thú.
"Bọn người ở phía trước cách đây không quá xa nữa!", một giọng nữ vang lên.
"Chỉ cần cướp sạch thêm một vài tổ đội nữa, chúng ta cũng có thể ăn sung mặt sướng trong thành rồi, thực lực ít nhất tăng gấp đôi", một tên thanh niên khác lên tiếng.
"Lần này có vẻ tổ đội phía trước có chút mạnh đấy, mọi người nên cẩn thận!", một giọng nam khác thận trọng nói.
"Xì, chỉ là tân binh thôi, dù mạnh nhưng có thể như chúng ta sao, hơn nữa khu vực này thuộc về rác rưởi quân đoàn - Tiên Phong quân đoàn", một giọng cười khinh miệt vang lên.
Nhóm người này đã thủ tiêu một vài tổ đội trước đó, bọn hắn không đi săn mà chỉ đi cướp, thậm chí bọn hắn còn không phải Tiên Phong quân đoàn. Mục tiêu tiếp theo của họ đương nhiên là bọn người Lâm Giang đang đi trước không xa.
Chợt cả người da đầu tê dại giống như bị một con hung thú đang nhìn, cái chết cách bọn hắn không xa.
Tất cả đồng ánh mắt nhìn lại, ở nơi đó một con sói đen lẳng lặng đứng trên một tảng đá nhìn bọn hắn, ánh mắt muốn bao nhiêu lạnh lùng có bấy nhiêu lạnh lùng. Nó không tấn công nhưng lại khiến cả đội có chút sợ hãi.
"Tư thế tấn công, giết chết nó!", người giống như đội trưởng của cả đội hoàn hồn hét lên, ngay sau đó cả đội như tỉnh lại giật mình nắm lấy vũ khí của mình hướng về con sói.
Ngay lúc bọn hắn vừa phóng đến tấn công con sói đen quỷ dị kia, thì con sói cũng động, nó tốc độ kinh người nhào cắn về một thành viên trong đó. Vừa định phòng ngự chợt sắc mặt hắn kinh hoảng tột độ, lực lượng và tốc độ của con sói hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Con sói đen thong dong đáp xuống mặt đất, miệng còn đang ngậm một cánh cay của tên kia. Phía sau phát ra tiếng thét cực kì đau khổ, cả một bờ vai và cánh tay bị sinh sinh đứt ra khỏi người để lộ cả nội tạng bên trong, hắn thì dãy dụa trong đau khổ phía sau, cũng không lâu lắm thì yên lặng lại.
"Nha, chào mọi người, đừng ồn ào thế chứ có thể dấp dẫn dã thú xung quanh đấy", một giọng cười hì hì bước ra từ phía sau cái cây, tay của hắn cằm Cự Kiếm, hiện tại mũi kiếm đang tách đôi đầu và thân thể của tên vừa nãy.
Xảy ra trong vô cùng nhanh, nên bọn đồng đội của tên kia còn chưa kịp hành động giải cứu, thì hắn đã kết thúc rồi.
Còn lại người biểu hiện lại là hoảng sợ cực độ, không dám tiến lên phía trước tấn công Lâm Giang mà càng ngày càng lùi bước, khuôn mặt khó coi nhìn thật kĩ Lâm Giang.
Chợt từ đâu đó xuất hiện một vệt kiếm khí đâm xuyên qua tim của thành viên nữ duy nhất trong nhóm người kia.
Thiếu nữ chưa kịp làm gì, cơ thể lại tự động đổ nhào xuống, mất đi sinh cơ. Những tên xung quanh vừa phát giác được thiếu nữ chết đi, chợt đằng sau lại vang lên nhiều tiếng bước chân đi tới.
"Tiên Phong quân đoàn, chào đằng ấy", Minh Viễn cười hì hì nhưng nắm đấm và khí thế lại không cho người khác có cảm giác, việc tiếp theo hắn làm sẽ thân thiện.
Những người còn lại cũng bước tới, Vĩnh Nghi, Hạo Hiên, Vô Danh. Lâm Giang cũng rút thanh Cự Kiếm đang cắm xuống mặt đất mỉm cười đi tới.
Tiếng chiến đấu lại vang lên nhưng không quá lâu lại là vĩnh hằng yên tĩnh cho một số người.
"Ta nghĩ ta nên dùng vũ khí thay nắm đấm, bẩn hết cả tay" Minh Viễn đang cực lực lau đi máu dính trên tay của mình, đằng sau hắn là thi thể gãy rất nhiều đoạn xương nhìn vặn vẹo khó coi của nam thanh niên lên tiếng khinh thường tổ đội bọn hắn lúc nãy.
Những người khác hiện tại cũng đang tìm kiếm hoặc dọn dẹp, tất cả thi thể đều được đang nằm im cho Hạo Hiên lục lọi những cái túi.
"Vô Danh, ngươi thật ác độc, lại ra tay với thành viên nữ mà không chút gì chần chờ, người có phải con người không", Lâm Giang bên cạnh đang lau kiếm của mình.
Vô Danh thì im lặng nhắm mắt tĩnh khí, không thèm để ý đến Lâm Giang.
Vô Danh đã luyện ra kiếm khí nên việc giết người từ xa cũng không khó khăn đặc biệt là những người đang mất đi sự tập trung và chú ý. Nhưng phải nói, tuổi luyện ra kiếm khí và Ngụy Kiếm Ý, ngươi lại nói không phải thiên tài? Chưa kể Lâm Giang còn biết hắn có Hắc Ám hệ thiên phú.
Cả đội người một cẩu, hiện tại ở đó sẽ thấy rất bình yên, vui vẻ nếu không phải là bọn hắn đang lau máu trên người hoặc xung quanh có bộ thi thể.
"Đây là lần đầu ngươi giết người nhỉ Lâm Giang?", Hạo Hiên đang thu thập vật phẩm thì hắn chợt hỏi Lâm Giang.
"Đúng là lần đầu, có chút cảm giác khó tả lúc đầu", Lâm Giang mỉm cười lên tiếng, lúc nãy lúc dùng Cự Kiếm tách đầu và thân của nam thanh niên kia ánh mắt Lâm Giang có chút khác lạ tuy nhỏ nhưng đủ người khác phát giác.
"Được gọi, tổng cộng lại được khoảng vạn bạc, khá nhiều là những bộ phận của dã thú mà bọn hắn cướp được nhưng cấp độ có chút thấp, còn lại không gì đáng giá", Hạo Hiên sau hành trình sờ thi thì cho ra kết quả.
Tổ đội này thực lực không phải quá thấp nhưng do bị đánh bất ngờ và trạng thái hoảng sợ nên cũng không làm ra bao nhiêu khó khăn đối với bọn người Lâm Giang.
Đào sơ bộ một số hố nhỏ chôn bọn hắn sau đó để lại vài câu chúc rồi bỏ đi.
"Chúc các ngươi thượng lộ bình an, trách là các ngươi không nên đặt mục tiêu là bọn ta, chúng ta chỉ tự vệ thôi", Lâm Giang nói nhỏ sau đó biến mất vào rừng sâu.