Lâm Giang rơi xuống mặt đất, bụi mù bốc lên tứ phía bao phủ một khu vực nhỏ.
Tần Cương xuất hiện đứng trước phía bụi mù, mặt mang một nụ cười thỏa mãn, có điên cuồng và tàn nhẫn.
"Sao nào, sao nào, chống đối ta nữa đi, tiếp tục cứng miệng nữa đi?" Cười điên cuồng hắn đứng trước và hét lớn hoàn toàn không kiên nể gì.
Nhưng ngay lập tức, nụ cười hắn ngưng kết, đưa hai tay chống đỡ. Rất tiếc là không kịp, một trảo bắt vào cổ hắn, ngay sau đó một lực cực mạnh ập tới.
Lần này tới lượt hắn bay ngược về phía sau, văng một đoạn khá xa, càn quét nhiều thứ trên đường.
Lâm Giang thong dong bước tới, động tác còn đang phủi bụi bậm trên quần áo, hoàn toàn không quan tâm Tần Cương.
Bước tới nơi đang nằm trên mặt đất Tần Cương. Hiện tại cổ hắn bị lệch ra phía sau, rất nhiều máu chảy ra, ngay cả xương cổ cũng bị đứt thành từng đoạn, bên ngoài da còn hiện lên nhiều tia lôi điện, da cũng bị cháy đen.
Tuy thế hiện tại Tần Cương vẫn còn tỉnh, ánh mắt cực độ hoảng sợ nhìn hắn, miệng chuyển động nhưng không phát ra tiếng, bên dưới thì nhiều chất lỏng bẩn tuôn ra. Trong mắt hắn Lâm Giang giống như thần chết đang thong dong tiến tới thu gặt linh hồn của hắn, vừa hoảng sợ vừa có nhiều không thể tin được.
"Hỏa Hệ thiên phú cũng tuyệt đấy, nhưng xin lỗi vậy", Lâm Giang ngước xuống nhìn hắn rồi tươi cười.
Một đấm mang lôi điện rơi xuống, Tần Cương sinh cơ chấm dứt.
Đi bộ từ từ về phía bọn người Vô Danh. Lúc này, bọn hắn cũng đang dọn dẹp một chút, trên mặt đất có bộ thi thể tử trạng cũng không quá thê thảm, ít nhất còn nhìn ra được hình người.
Còn một người chính là tên cao ngạo nhìn bọn hắn lúc nãy đi cùng Tần Cương hiện tại bị đinh trên thân cây, trên ngực cắm một thanh kiếm vẫn còn chưa chết hẳn nhưng trạng thái thì còn thảm hơn cả người kia.
Vô Danh đứng trước mặt hắn, đâm thẳng kiếm vào ngực hắn, từ kiếm còn phát ra nhiều hắc quang di chuyển vòng cơ thể. Tên kia hiện tại thì đã ngớ ngẫn, mắt thì bị chọc mù, cách cái chết cũng không xa nhưng vẫn còn bị tra tấn bởi Hắc Ám.
"Lâu thế!" Hạo Hiên nhìn thấy Lâm Giang bước về thì lên tiếng hỏi.
"Trang bức một chút", Lâm Giang cười cười sau đó lại chỉ tên bị đinh trên thân cây, ý hỏi Hạo Hiên chuyện gì xảy ra.
"Vô Danh ra tay ấy, hắn rất ghét những người khác cao ngạo, khinh thường nhìn hắn", Hạo Hiên nhìn thê thảm thanh niên trên thân cây rồi nói.
Lâm Giang cũng tỏ ra hiểu rõ, gật đầu như mổ thóc.
Không lâu lắm thanh niên kia cũng hoàn toàn mất đi sinh cơ, Vô Danh rút kiếm, thi thể rơi xuống mặt đất. Vô Danh lạnh lùng nhìn một chút sau đó cũng quay đầu đi về phía bọn Lâm Giang.
Thực ra bọn người mới đầu khá mạnh đấy, đều là Luyện Thể tầng , riêng Tần Cương cũng sắp đạt đến tầng còn mang hỏa hệ thiên phú, nhưng không may là bọn hắn có chút khinh địch cũng như việc đội của Lâm Giang cũng không hề kém cạnh. Cái giá phải trả là bằng tính mạng của bản thân.
Hạo Hiên thì bắt đầu công việc vơ vét, lần này bọn người kia rất giàu, bạc chia ra mỗi người cũng được vạn, cùng nhiều bộ phận dã thú và linh dược, làm mọi người bất ngờ còn có viên Hạ phẩm Linh Thạch.
Phát hiện, Minh Viễn liền ăn vạ, linh thạch được chia cho người giết, do hắn bị thương nên không giết ai cả, vì thế hắn không có linh thạch. Lâm Giang được viên từ thi thể Tần Cương, Vô Danh được viên từ cơ thể thanh niên kia, còn lại Hạo Hiên được viên.
Thu thập xong, bọn hắn cũng lui vào rừng tiếp tục, trước khi đi, bọn hắn cũng đã đợi dã thú tiến đến, phân chia thi thể của bọn người kia xong mới an tâm rời đi.
Từ việc đó về sau, bọn hắn làm việc rất thuận tiện, cũng không gặp nhiều vấn đề khó khác.
Thời gian trôi qua, cả bọn vẫn chăm chỉ săn dã thú. Đến ngày cuối cùng của đặc chiến, bọn người Lâm Giang cũng đã tiếp cận về phía Thiết Mãng thành, đến lúc này bọn họ hoàn toàn không đi săn nữa mà phần lớn dùng để né tránh.
Một phần là ẩn giấu thực lực, trong quân đội thực lực cao chưa chắc đã tốt, cũng là vì sao Tiên Phong quân đoàn không có Luyện Thể cao tầng.
Một phần nữa là không có nhiều giá trị, gần thành dã thú cấp độ không cao lắm, cũng không có kì hoa dị thảo, thậm chí dễ dàng bại lộ vị trí của mình, không đáng.
Do là ngày cuối cùng, bọn Lâm Giang cũng đã chia đều tài nguyên cho mọi người. Trừ tài nguyên cá nhân săn giết thì tất cả được chia đều ra mỗi người một phần.
Những tổ đội đầu tiên trở về dần dần xuất hiện, có nhiều người có ít người, thậm chí một số mãnh nhân còn một mình di chuyển. Có người cười hạnh phúc, có người thở phào nhẹ nhõm, người đau buồn, người sợ hãi,...
Đủ loại cảm xúc trên khuôn mặt mọi người.
Không mất quá nhiều thời gian, tất cả như tập hợp hoàn tất, cao tầng cũng tụ họp đánh giá và xem xét, cuối cùng ra quyết định cho phép vào thành. Cũng tức là chỉ còn bấy nhiêu đội trở về.
Lượng người trở về theo Lâm Giang ước tính cũng chỉ còn lại khoảng phần trên mười phần xuất phát, đủ để hình dung sự khốc liệt trong lần này, không những thế, số người mang thương thế cũng không hề ít dù là nặng hay nhẹ, tổn thất không nhỏ.
Không quan tâm nữa, bọn hắn chia ra mỗi người đi một nơi đổi quân công khác nhau.
Lâm Giang mang trên vai một bao lớn vật phẩm lớn đi đến nơi đổi, đương nhiên hắn sẽ giữ lại linh dược và một số dã thú bộ phận. Trên đường đi, Lâm Giang cũng thu hút ánh nhìn của một số người, việc mang bao tải đựng vật liệu dã thú không phải quá phổ biến nhưng cũng không phải không có.
Đến nơi, nhân viên hơi nghi hoặc nhìn kỹ hắn một chút, giống như đang muốn nhìn rõ tại sao Lâm Giang lại tìm được một đống này nhưng hắn ra vẻ chợt nhớ gì đó, sau đó là ánh mắt có chút chán ghét nhìn Lâm Giang.
Nhân viên nơi này, Lâm Giang cảm giác được hắn mạnh hơn mình, nếu mình không dùng Lôi hệ thiên phú, chưa chắc Lâm Giang có thể chiến thắng. Ít nhất cũng Luyện Thể tầng .
Tuy chán ghét nhưng nghiệp vụ vẫn như thế, sau khi kiểm tra toàn bộ vật phẩm, Lâm Giang nhận được những điểm quân công đầu tiên của mình, tổng cộng quân công.
Dã thú cấp sẽ được điểm quân công, cấp được điểm quân công, cấp được điểm quân công, cấp được điểm quân công.
Vừa tính toán xong, tên nhân viên đưa lên trước mặt Lâm Giang một cái tín vật nhỏ, đấy giống như là một thẻ tài khoản chứa đựng quân công, cũng là vật cơ bản nhất của một binh sĩ, nói cách khác khi có vật này, Lâm Giang mới được coi là chính thức trở thành binh sĩ.
Nhanh chóng rời khỏi, Lâm Giang đi một mạch đến nơi đổi quân công gần đó, đây là lần đầu hắn tới nơi này, đập vào mắt hắn là một bảng dài, những thứ có thể đồi từ quân công sang.
Hàn Sương Kiếm (nhất phẩm linh khí): quân công
Hạ Phẩm Linh Thạch: quân công/ viên ( tối đa )
Hàn Phong Thảo( Hoàng giai trung phẩm): quân công/ cây
Tam Liên Kiếm Thuật (Hạ phẩm đỉnh cấp võ kỹ): quân công
...
Muôn hình muôn vẻ đồ vật.
Nhưng những đồ tốt toàn bộ đều giá trên trời, gần như tân binh bình thường không thể nào mua được, phải tích súc khá lâu, phải biết quân công không dễ có được. May mắn, Lâm Giang không phải tân binh bình thường, hắn đủ tiền mua một số thứ.
Đứng chọn lựa một chút giữa muôn hình vạn trạng đồ vật.
Cuối cùng Lâm Giang chọn ra, Toái Nham Cự Kiếm (nhất phẩm linh khí): quân công. Lâm Giang không giỏi dùng kiếm thuật với lại hắn quen dùng Cự Kiếm đập người rồi, sau lần chiến với Bán Yêu Tiểu Hân, thanh Cự Kiếm của hắn hư hỏng khá nặng rồi, không còn tiếp tục chiến đấu được.
Tuy là nhất phẩm linh khí cùng cấp độ với Hàn Sương Kiếm nhưng chất liệu của Toái Nham Cự Kiếm thiên về trọng lượng và lực lượng, chuyên dùng đập người, Hàn Sương Kiếm thì được dùng bởi Hàn Thạch Thiết rèn, mang theo tính lạnh lẽo, cực kì sắc bén.
Đi hối đoái Toái Nham Cự Kiếm, Lâm Giang nhận được một thanh Cự Kiếm màu đen nhánh dài khoảng mét rưỡi, thiết kế đơn giản, mũi kiếm giống mũi dao cắt giấy ở kiếp trước, chuôi kiếm đơn giản được quấn thêm một ít vải. Vừa cầm có, Lâm Giang đầu tiên là bất ngờ về trọng lượng của nó, khoảng cân.
"Thế này mới gọi là Cự Kiếm chứ", không dám vung kiếm mà chỉ cất nó lại vỏ và mang trên vai. Tiếp tục xem những món đồ tiếp theo.
Cuối cùng hắn chọn Trọng Kiếm Thuật, để bù đắp về phần chiến đấu đơn điệu của mình, hết quân công, còn lại quân công.
Vừa định rời khỏi nơi đấy, nhưng không biết là ma quỷ xuôi khiến thế nào, hắn lại nhìn lên bảng một lần nữa. Cuối cùng Lâm Giang trở về với số dư là quân công.
Hắn vừa mua bình Chữa Thương Đan (nhất phẩm đan dược) hết quân công. bình Giải Độc Đan (nhất phẩm đan dược) quân công.
Tuy Lâm Giang đã có một số loại thuốc chữa thương nhưng tất cả bọn chúng còn lâu mới sánh lại được đan dược, đan dược hiệu quả rõ ràng cũng như nhanh chóng hơn nhiều. Ví Dụ như Minh Viễn vết thương, nếu dùng thuốc chữa thương, thì có lẽ hiện tại cánh tay của hắn cũng chưa hề lành.
Đó là do thể chất của hắn đặc biệt nhưng nếu là Lâm Giang thì cánh tay đó có thể hủy. Tuy tốn kém nhiều nhưng lại cực kì cần thiết, giải độc đan thì càng không phải nói, hiệu quả như tên gọi.
"Tiền là để tiêu sài mà, ta không hối hận" Lâm Giang rưng nước mắt nói thầm.
Công sức cả tuần đi vòng vòng tử vực, vừa về đến thành chưa được một canh giờ, gần như hoàn toàn tan biến.
Đi về túp lều của đội .
Bước vào trong, có khá nhiều người bên trong, có một phần mang nhiều vết thương cũng như đang trị thương thế của mình.
"A! Lục Siêu huynh một mắt kia của huynh ở đâu rồi? Vết sẹo ở mặt là chuyện gì xảy ra?"
"Minh Thạch huynh sao cả người huynh nhiều vết thương vậy, sống có ổn không?"
Lâm Giang đi về giường của mình, nhìn thấy người nên lên tiếng hỏi thăm cho thắm thiết tình đồng đội.
"Lâm Giang đừng thấy bọn ta nhịn mà lấn tới!" Lục Siêu mặt mày đỏ lên tức giận chỉ thẳng vào mặt Lâm Giang.
Chợt ngoài cửa tiếng chân bước vào, lại là một dáng vẻ nghiêm túc trung niên nhân, khuôn mặt mang vết sẹo lại toát lên vẻ nghiêm nghị, chỉnh chu. Trình Quân bước vào lều của đội :
"Tất cả im lặng nghe ta nói"