Bước ra khỏi vòng sáng, nơi hắn đến là một sân lớn, phía sau lưng là đại môn, trước mặt chính là cổng để ra khỏi bí cảnh.
Không gian vẫn liên tục run rẩy giống như sắp sụp đổ, không gian xuất hiện thêm nhiều vết nứt khác nhau, thời gian tồn tại của bí cảnh không còn nhiều.
"Truyền thừa là của ta!!" Một âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Một nam nhân ôm lấy kim sắc bảo rương nhảy ra khỏi vòng xoáy, theo phía sau là nhiều người đuổi theo.
Vừa thấy kim sắc bảo rương, mọi người như quên đi là đang chạy trốn, rất nhiều người quay lại tranh đoạt với tên nam nhân kia, lại một cuộc hỗn chiến diễn ra.
Lâm Giang không rảnh tham gia vào hoặc ít nhất hắn đang xem xét tình hình, không chỉ có hắn xem xét nhiều người như hắn cũng đang xem xét tình hình rồi mới quyết định lao đầu vào.
Một thời gian sau, tranh đoạt vẫn diễn ra nhưng vòng xoáy đã đóng lại số người cũng thoát ra hết, bọn người Lâm Giang Vô Danh cũng tụ họp lại đầy đủ.
"Ngươi không tranh đoạt sao" Lâm Giang chợt mở miệng hỏi Vô Danh.
"Thế tại sao ngươi không tranh đoạt?" Đang điều tức Vô Danh cũng mở miệng hỏi ngược lại.
"Ta chỉ cảm thấy...không cần thiết" Lâm Giang hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời, Lâm Giang không hiểu vì sao có cảm giác bảo rương kia không có chút nào hấp dẫn đối với bản thân.
Vô Danh nhìn Lâm Giang sau đó lại nhắm mắt lại điều tức. Không gian đang run rẩy và xuất hiện càng nhiều vết nứt, cũng sắp đến cực hạn của nó rồi, không lâu nữa nó sẽ sụp đổ.
"Của ta!!!" Lần này kim sắc bảo rương rơi vào tay một tráng hán.
Hắn dùng lực bạo lực mở nắp bảo rương, mọi người lúc đó cũng dừng lại một chút nhìn về bảo rương. Những người chờ đợi thời cơ cũng bắt đầu có động tĩnh.
Nắp bảo rương bị phá hỏng, tên tráng hán liền đưa tay vào bên trong, xong hắn lại thay đổi sắc mặt, cuối xuống nhìn vào bên trong.
"Không....không có gì cả, bảo rương trống không!" Hắn đột ngột hét lớn, tay thì liên tục tìm kiếm bên trong bảo rương.
Nghe nói bảo rương trống rỗng, gần như tất cả mọi người đều giật mình, ngay lập tức tên tráng hán bị đánh bay, bảo rương rơi vào tay một người khác, cũng là người từ đầu đến giờ đang chờ đợi.
"Không có gì cả!" Hắn sau khi xem xét bảo rương thì nói nhỏ, rồi đột ngột tức giận mặt đỏ lên, cả hai tay bốc cháy lên một ngọn lửa lớn, chỉ về phía tên tráng hán lúc trước.
"Là ngươi đã giấu đi và định lừa dối chúng ta?" Khí thế hùng hổ, nhiệt độ xung quanh cũng đang kéo cao, ngọn lửa thì lấp ló như muốn nuốt chửng tên tráng hán.
Nghe hắn nói tất cả mọi người cũng lập tức nhìn về phía tên tráng hán, trên mặt mang theo nhiều tức giận, như chuẩn bị sắp ra tay giết người.
"Không... không phải ta, bảo rương rõ ràng là trống rỗng" Tên tráng hán hoảng sợ nói.
Răng rắc.... răng rắc.......
Âm thanh nứt vỡ vang lên, đột ngột một vùng không gian phía sau đại môn bắt đầu sụp đổ, để lại một khoảng hắc ám vô tận và nhanh chóng lan rộng về phía bọn hắn.
Thấy không gian sụp đổ, mọi người giật mình sợ hãi, tất cả nhanh chóng loạn thành một bầy, tranh nhau đi vào cổng thoát khỏi bí cảnh, tranh thủ lúc mọi người bất ngờ tên tráng hán cũng theo đám hỗn loạn trốn vào bên trong và thoát khỏi bí cảnh.
Đợi tới lúc mọi người phát hiện hắn thì hắn đã biến mất, tất cả sôi trào nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài để tìm kiếm hắn.
"Chúng ta đi thôi!" Vô Danh lên tiếng.
Sau đó Minh Viễn, Hạo Hiên và Vĩnh Nghi cũng đứng lên đi về phía cổng thoát khỏi bí cảnh, chỉ riêng Lâm Giang là nhảy cao lên phía trên. Tay nhanh chóng mang lấy tảng đá mỏng có chữ - Vạn Hoa Cốc bỏ vào trong trữ vật giới chỉ của tên bạch sắc áo choàng mà hắn cướp được, nó có thể đủ chứa tảng đá này.
Sau đó cũng nhanh chóng chạy về phía bọn người Vô Danh bước vào cổng thoát khỏi bí cảnh.
...
Vừa bước ra bí cảnh, "đùngggggggg.... ầmmmmm" vô số tiếng nổ điếc tai vang lên.
Khung cảnh bên ngoài thì đất đá văng khắp nơi, thậm chí một ngọn núi từ đằng xa lúc Lâm Giang bước vào bí cảnh còn thấy hiện tại ngọn núi hoàn toàn bị san bằng.
"Ác Ma!! Đi chết!"
Một âm thanh hùng hồn mãnh liệt lại trầm thấp vang dội cả bầu trời này, nó làm người khác cảm giác muốn thuần phục dưới chủ nhân giọng nói đó. Một khí tức nặng nề nhưng lại thần thánh đè nén cả một vùng trời.
"Nếu không phải một bộ phận của ta còn bị phong ấn thì ngươi đã bị ta nuốt chửng từ lâu rồi" Một giọng chói tai, hung tợn và tàn bạo vang lên.
Đó cũng chính là giọng của Ác Ma mà Lâm Giang đã nghe lúc còn ở trong bí cảnh.
Trên bầu trời, đứng đó một bóng người vĩ ngạn được bao phủ trong hào quang, xung quanh là vô số kim sắc ánh sáng bao phủ, khiến không ai nhìn thấy được hình dáng và khuôn mặt của người đó.
Trên tay người đó là một chiếc cung cũng phát ra vô số kim sắc hào quang. Người đó cũng chính là chủ nhân của giọng nói trầm thấp kia.
Ở phía xa đang lơ lửng một bóng đen khổng lồ đối diện hắn, xung quanh được bao bọc bởi vô số hắc khí đang lan tỏa, cũng chính là Ác Ma lúc nãy.
Cả hai đều có khí tức cực kì kinh khủng, hoàn toàn vượt qua Uẩn Thần kỳ mà Lâm Giang biết được.
Khu rừng, các ngọn núi xung quanh đều bị phá hủy nặng nề, lửa khói bốc lên dữ dội. Bên ngoài bí cảnh cũng không còn nhiều người như lúc đầu xuất hiện, thậm chí đã lui hết có lẽ do cuộc chiến này.
Tuy cả một bên là bóng người kia một bên là Ác Ma đều cách rất xa nơi này nhưng thiệt hại lại gây ra không ít. Lâm Giang không thể tưởng tượng nổi sức hủy diệt đó khi ở gần nơi hắn, có lẽ chính là cả một khu rừng lớn bị biến mất hoàn toàn.
"Nhiều lời" Giọng nói vang dội hùng hồn kia lại vang lên.
Bóng người đưa tay kéo cung, một mũi tên phá không xuyên thẳng tới vị trí của Ác Ma, tạo thành một đường thẳng cắt đôi trời. Mũi tên trúng đích, một vụ nổ sáng bừng cả bầu trời, mây bị thổi bay đi hết, nhiệt độ cũng lên cao hơn.
Vụ nổ tuy ở rất xa và trên bầu trời nhưng sóng xung kích lao đến, Lâm Giang và mọi người cũng bị hất văng về phía sau, vô số cây cối, đất đá bị thổi bay đi.
"Lần sau gặp, ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra!" Giọng hung tợn, chói tai cùng tàn ác vang lên.
Ác Ma vẫn còn lơ lửng ở không trung nhưng giọng nói lại tỏ ra đã khá kiệt sức.
Hắc khí hoàn thành bao bọc nó, sau đó hắc khí nhanh chóng thu hẹp và biến mất khỏi thương khung.
"Còn dám chạy?!" Bóng người kia thấy Ác Ma biến mất cũng lập tức biến mất khỏi vị trí.
Cả kinh khủng cường giả biến mất, áp lực trên người bọn hắn cũng giảm hơn nhiều, ít nhất là có thể cử động tự do. Chiến đấu nơi đây kết thúc, không ít hơn vài ngọn núi bị san bằng, khu rừng bị thổi bay, để lại là một cảnh hoang tàn và đổ nát.
"Bắt lấy tên kia, giết hắn!" Áp lực vừa được giảm đi.
Đâu đó trong đám đông từ bí cảnh đi ra chợt lên tiếng.
Một kẻ mang theo không ít hơn người vừa có Linh Hải kỳ vừa có Luyện Thể kỳ tập hợp lao thẳng về một phía. Lâm Giang nhìn thấy tên bị bọn hắn nhắm tới chính là tên mang hắc bào mà Lâm Giang đã thấy trong bí cảnh.
Vừa bị nhắm tới, tên mang hắc bào lập tức chạy thoát và biến mất vào trong rừng, bọn người phía sau vẫn nhanh chóng đuổi theo vì tên mang hắc bào chỉ là Luyện Thể kỳ võ giả.
"Không biết có ân oán gì mà vừa thoát chết lại phải đi giết người khác như thế?" Minh Viễn ngơ ngác nhìn.
"Nếu ngươi để ý thì đám ngươi đuổi theo tên kia mang trang phục khá giống với đám người chúng ta gặp trong hẻm tối, có lẽ cùng một thế lực" Vĩnh Nghi trả lời.
"Ý ngươi là tên bị truy đuổi kia chính là tên làm chúng ta bị hiểu nhằm? Nhưng còn một tên nữa đâu?" Minh Viễn giật mình hiểu ra.
"Ai biết" Vĩnh Nghi bĩu môi.
"Bắt hắn lại!"
Còn đang thảo luận sôi nổi chợt một âm thanh vang lên hướng về phía bọn hắn.
Quay đầu lại cả bọn thấy được một đám người đang lao về phía bọn hắn, có Luyện Thể và có Linh Hải kỳ, đứng sau bọn hắn là một tên bị thương khá nhiều Linh Hải kỳ tầng cũng chính là kẻ đối đầu với Vô Danh.
Vô Danh vừa định quay lại chém giết.
"Chạy!" Âm thanh Lâm Giang vang lên, hắn và bọn Minh Viễn đồng loạt chạy về phía khu rừng khác bỏ lại Vô Danh.
Trường hợp bất đắc dĩ nên Vô Danh cũng phải dẹp cái chiến ý của mình mà chạy theo bọn Lâm Giang. Không biết là do bọn hắn đã quen với việc chạy trốn hay do bọn đuổi theo đều bị thương, nhưng có thể khẳng định là khoảng cách không bị thu hẹp và bọn người Lâm Giang đã chạy vào rừng, phía sau là nhiều tên khác.
...
Do có liên kết linh hồn, bọn người Lâm Giang cũng nhanh chóng tụ họp với Tiểu Hắc đang lẩn trốn. Nhờ thần thông hắc vụ của Tiểu Hắc bọn hắn có lẽ cũng thành công ngắt đuôi được bọn đuổi theo nhưng để chắc chắn thì bọn hắn lại chạy thêm một khoảng xa nữa.
Hiện tại cả bọn đang ở trong rừng, trời đã tối không còn thấy gì nữa.
"Tại sao không ở lại giết bọn hắn" Vô Danh lạnh lùng lên tiếng.
"Thứ nhất... nơi đó quá đông người, thứ hai ngươi có thấy có tận mấy tên là Linh Hải kỳ không, tuy là đều bị thương không nhẹ nhưng ngươi giết được? Thứ ba là do ta thích tạo thêm một tí màu sắc cho cuộc sống" Lâm Giang thở hồng hộc lên tiếng.
Vô Danh nghe Lâm Giang nói cũng chỉ liếc nhìn hắn mà không nói gì, sau đó nhắm mắt điều tức.
"Nếu chạy trốn là màu hồng thì từ khi gặp ngươi cuộc đời ta chỉ toàn là màu hồng tươi đẹp nhưng ta thích, cảm giác kích thích thật" Minh Viễn lên tiếng cười đùa.
"Thích con em nhà ngươi, ngươi có biết mệt đâu" Vĩnh Nghi mệt mỏi thở dốc nhưng không quên mắng Minh Viễn.
Tối đó sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức lực thì bọn hắn tiếp tục di chuyển trong rừng vì sợ bị bắt gặp.