Cả đám người Lâm Giang đều mang hắc bào lặng lẽ bước đi trên đường.
Bọn họ đã rời khỏi khu vực vắng vẻ, không ít thị trấn và làng mạc nằm dọc theo con đường, và có nhiều người di chuyển như bọn hắn bởi vì đây là một trong những con đường dẫn tới nơi chiêu sinh của hai đỉnh tiêm học viện và nhiều thế lực lớn khác - Kim Vân Thánh Thành. Kim Vân Thánh Thành là một thành trì của Thiên Lâm Học Viện, được sử dụng để tổ chức lần chiêu sinh với quy mô chưa từng có này.
Vâng, nó là một Thánh Thành, một trong những cấp độ đỉnh tiêm nhất về thành trì ở Thiên Sinh Thế Giới nhưng chỉ là thế lực của Thiên Lâm Học Viện, cũng đủ biết được lực lượng và quy mô một trong những thế lực đỉnh tiêm sẽ như thế nào.
Ngay cả việc chưa bước đến thành trì nhưng ở từ xa đã xuất hiện không ít thị trấn, làng mạc, gần như không hề thấy được hình bóng của hung thú hoang dã nơi nào, ngay cả con người ở nơi này đều có tu vi cao hơn mức bình thường nhiều, không ít Linh Hải kỳ sinh sống trong những trấn và làng đó.
Càng tiến lại gần Kim Vân Thánh Thành, càng có nhiều người đi trên đường, bọn hắn đa phần đều đến để tham dự chiêu sinh.
Lại mất thêm vài canh giờ di chuyển liên tục, cuối cùng bọn người Lâm Giang cũng sắp nhìn thấy được Kim Vân Thánh Thành.
Vừa nhìn thấy được Kim Vân Thánh Thành, Lâm Giang sững sờ mất vài giây mới định thần lại được, không chỉ hắn toàn bộ những người lần đầu tới nơi đây đều như thế.
Phía trước là một khu vực vô cùng rộng lớn, phía trước mặt bọn hắn đứng sừng sững một tòa thành khổng lồ, tường thành cao vút kéo dài đến mức Lâm Giang hơi khó nhìn thấy nữa.
Diện tích phải gấp hàng chục hàng trăm lần Anh Hoa thành, bên trong xuất hiện vô số kiến trúc đồ sộ, khổng lồ. Thứ thu hút ánh nhìn nhất đó là phía sau Thánh Thành.
Một dãy núi kéo dài ra như vô tận, có hàng nghìn đỉnh núi cao chọc trời và biến mất trong mây mù. Ngọn núi lớn nhất là ngọn núi phía sau lưng Kim Vân Thánh Thành, với vô số kim vân bao lấy, mọi người cũng chỉ nhìn thấy sườn núi của nó, còn lại đều bị từng đám kim vân bao lấy. Nhìn từ xa nơi đó không khác gì là Tiên Cảnh.
Mất thêm một ít thời gian bọn hắn vào được bên trong thành, tất cả đều bị bất ngờ bởi không khí cổ lão và hùng vĩ của nó.
Và hôm nay có lượng người vô cùng lớn đổ về thành, đa phần là đều muốn tham gia chiêu sinh như bọn hắn. Tuy có rất nhiều người nhưng vấn đề an ninh kiểm soát luôn được thắt chặt và tuần tra nghiêm ngặt.
Do tham gia chiêu sinh nên bọn hắn được ở một nơi riêng biệt dành cho những người tham gia, nhiêu đó thôi cũng đủ diễn tả độ khổng lồ và phồn hoa của Kim Vân Thánh Thành.
Bước vào bên trong phòng, phòng khá lớn và đầy đủ tiện nghi, vượt xa vô số lần căn phòng mà bọn hắn từng ở trong quân đội, ở nơi đây thậm chí còn có trận pháp bảo vệ và Tụ Linh Trận.
Linh khí ở đây thì khỏi phải bàn, phải nói là rất dồi dào, chất lượng cũng rất tốt. Nếu được ở trong Thánh Thành tu luyện, Lâm Giang tin rằng sẽ không mất nhiều thời gian như thế để đạt tới tu vi bây giờ.
Vì ngày nữa sẽ chính thức tổ chức chiêu sinh nên bọn hắn cũng không có đi ra ngoài mà tham quan Kim Vân Thánh Thành, chỉ tụ tập bên trong phòng tu luyện và chuẩn bị.
"Được rồi, cuối cùng cũng đã tới Kim Vân Thánh Thành, thế các ngươi có dự định nào khác không?" Lâm Giang tập hợp mọi người lại hỏi ý kiến. Lúc ở trong quân đội bọn hắn chỉ thống nhất là sẽ trốn tới tham gia chiêu sinh, tuy cả đoạn đường dài bọn hắn đều đồng lòng vượt qua khó khăn, chạy trốn cùng nhau cũng nhiều lần. Nhưng Lâm Giang vẫn tôn trọng quyền quyết định của bọn họ, ngay cả Nguyệt Hân và Giai Kỳ cũng thế.
Nghe hiểu ý Lâm Giang, bọn hắn cũng cho ra quyết định của mình.
"Tới đây rồi, vào phòng rồi mà còn có ý riêng? Ta rảnh rỗi như thế à?" Minh Viễn nhìn Lâm Giang như thằng ngu mở miệng ngay lập tức mắng hắn.
"Đi theo có cơm ăn áo mặc đầy đủ như thế, dại gì mà không theo, phải không lão đại" Hạo Hiên cười lớn nói tiếp.
"Như Hạo Hiên" Vĩnh Nghi cũng cười cười.
Xong đó cả bọn nhìn vào Vô Danh, nếu nói người có khả năng nhất thì chỉ có Vô Danh.
Vô Danh lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, sau đó ôm kiếm nhắm mắt lại, không nói gì.
"Ờ thì, Vô Danh cũng đồng ý rồi, còn người thì sao?" Minh Viễn nhìn sang hai thành viên mới tham gia.
"Ở đây có nơi nương tựa thì đương nhiên là ta đồng ý, hơn nữa đại ca còn cứu được ta và tỷ tỷ" Nguyệt Hân mỉm cười nói.
Sau đó tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giai Kỳ.
"Ta đi theo chăm sóc muội muội, hơn nữa ta không phải người không dám giữ lời hứa" Giai Kỳ nhìn Lâm Giang rồi mở miệng nói, khi thu mắt lại nàng còn có liếc sang bên cạnh cũng chính là Vô Danh đang nhắm mắt điều tức.
"Vậy thì coi như chúng ta chính thức thành một nhóm người, mọi người có đồng ý không?" Lâm Giang mỉm cười mở miệng.
Nói xong thì Lâm Giang lấy từ trong trữ vật ra một tờ giấy bình thường, nhẹ nhàng rạch đầu ngón tay, sau đó dùng ngón tay kéo một đường ngắn trên tờ giấy.
"Đây chính là ý đồ của người phải không? Ta quá quen thuộc ngươi rồi" Minh Viễn mỉm cười, dùng ngón tay kéo nhẹ trên tờ giấy một đường máu khác.
"Hắc hắc" Lâm Giang cười đê tiện.
Sau Minh Viễn mọi người cũng lần lượt mỉm cười rồi lại vẽ một đường máu trên tờ giấy dành cho riêng mình. Khi trên tờ giấy đã đủ vết máu, mọi người lại nhìn về hướng trong góc tường đang lười biếng nằm ngủ Tiểu Hắc.
Lâm Giang đứng lên nhẹ nhàng bước tới chỗ Tiểu Hắc đang nằm, một chân sút thẳng vào đang nằm ngủ hắc cẩu. Nó bật người dậy, thì Lâm Giang đưa lấy tờ giấy phía trước mặt nó.
Tiểu Hắc mộng bức tờ giấy, sau đó lại nhìn cả người phía sau đang nhìn nó, xong thì nó cũng ngoan ngoãn đặt chân của mình lên kéo một đường ngắn tạo thành một vết máu hình chân chó kéo dài.
"Thế có phải ngoan không?" Lâm Giang hí hửng nhét tờ giấy vào trữ vật giới chỉ. Hiện tại mọi người chỉ coi nó là một tờ giấy kí kết bình thường chủ yếu là sự đồng ý từ các thành viên, nhưng có ai biết về sau nó là một biểu tượng khiến cả Thiên Sinh Thế Giới hoảng loạn khi nhìn thấy đâu!
Sau đó, mọi người cũng trở lại tu luyện bình thường. Trong hơn một tháng rưỡi nay cũng chỉ có Tiểu Hắc là đột phá Luyện Thể kỳ trở thành hung thú. Bọn hắn thì vẫn ở Luyện Thể kỳ.
Cụ thể hơn lúc Lâm Giang đạt tới Luyện Thể kỳ đỉnh phong một tháng trước thì hắn lại phát hiện Luyện Thể không chỉ tầng rèn luyện các bộ phận trong cơ thể như thế, hắn phát hiện khi hoàn thành rèn luyện tầng đột phá cực hạn thì lại xuất hiện một khoảng trống khác giống như thêm một cảnh giới nữa.
Tuy hắn có thể đột phá lên Linh Hải kỳ khi đó nhưng hắn không chọn đột phá mà chọn lấp đầy, tạo nên hoàn chỉnh nhất căn cơ, cho tới hiện tại Lâm Giang vẫn đang trong quá trình đột phá tầng cuối cùng của Luyện Thể kỳ. Gần như tất cả tài nguyên gồm viên Trung Phẩm linh thạch đều tiêu tốn nhưng hắn vẫn chưa thể đột phá.
Bọn người Vô Danh, Minh Viễn đồng thời đều như thế. Riêng về Giai Kỳ và Nguyệt Hân thì bọn người Lâm Giang phát hiện có một số tầng cả cũng đã hoàn thành đột phá cực hạn, chỉ có một số là không có nên theo hướng dẫn của Lâm Giang, cả cũng bắt đầu tu luyện lại. Giai Kỳ thì vừa vào Luyện Thể kỳ tầng với tất cả tầng trước đều đột phá cực hạn. Nguyệt Hân chỉ vào tới tầng với tất cả cảnh giới đều đột phá cực hạn.
Vừa lúc Lâm Giang định tu luyện, thì hắn chợt nhớ ra mình chưa có một vũ khí mới, Toái Nham của hắn đã vỡ, từ lúc đó đến giờ hắn chỉ luôn dùng chân của Vệ Binh Hình Khôi Lỗi.
Ra khỏi phòng, Lâm Giang thong dong bước đi trong Thánh Thành. Có một điều hắn thấy được, Kim Vân Thánh Thành lớn không thua kém gì các thành phố lớn ở Trái Đất, thậm chí có nhiều kiến trúc vĩ đại hơn thế nhiều, lượng người đi lại cũng rất nhiều, tu vi thì rơi vào Luyện Thể đến Huyền Vũ kỳ. Chỉ có Uẩn Thần kỳ trở lên mới được bay phía trên bầu trời, còn thấp hơn thì chỉ được đi dưới mặt đất.
Lâm Giang cũng nhanh chóng hỏi hang được một tiệm bán vũ khí và áo giáp.
Đi đến nơi, đó vừa là một cửa hàng vũ khí cũng vừa là một tiệm rèn, bên trong có nhiều người hì hục đập dẹp những thỏi kim loại. Đi vào bên trong cửa hàng thì thấy khách cũng khá đông, trên tường treo đầy những thanh vũ khí đủ loại hình khác nhau.
"Ta muốn bán một ít vật liệu" Lâm Giang bước tới nói với một tên thanh niên khoảng chừng tuổi hắn, tướng mạo bình thường, khuôn mặt bình thường.
Nhìn lấy Lâm Giang một chút, sau đó tên kia cũng không nói gì mà dẫn Lâm Giang qua phía tiệm rèn.
Tới nơi Lâm Giang lấy ra thanh đao của Vệ Binh Hình Khôi Lỗi, sau đó là các bộ phận trên người nó đặt lên trước mặt.
Tên thanh niên kia nhìn ngó một chút, sau đó lập tức cho ra kết luận.
"Của ngươi kiện nhị phẩm linh khí này giá viên Hạ Phẩm linh thạch, còn phần bộ phận của khôi lỗi ta có thể thu toàn bộ với giá viên Hạ Phẩm linh thạch, ngươi thấy thế nào?" Tên thanh niên kia nhìn Lâm Giang mở miệng nói.
"Đồng ý"
"Tốt, đây là viên Hạ Phẩm linh thạch"
Lâm Giang mở miệng đồng ý, tên kia cũng nhanh chóng lấy linh thạch ra từ trữ vật của hắn đưa cho Lâm Giang, cả hai rất nhanh gọn.
"Ta còn muốn mua một thanh Cự Kiếm" nhận linh thạch, Lâm Giang lại mở miệng, mua kiếm mới là mục đích chính của hắn. Có điều là hắn không còn linh thạch nên phải bán lấy những thứ khác mới mua được.
Tên thanh niên kia nhìn Lâm Giang, sau đó miệng có chút nâng lên, khá là thưởng thức nhìn Lâm Giang.
"Đi theo ta!"
Tên thanh niên kia không dẫn hắn vào tiệm bên trong mà dẫn hắn sâu vào bên trong.
"Đây, ngươi xem thế nào?" Tên thanh niên kia ném một thanh cự kiếm đang nằm trên bàn về phía Lâm Giang.
Bắt lấy, Lâm Giang có chút giật mình, thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là nặng, rất nặng, khoảng vạn cân chứ không ít.
"Cự kiếm thì phải nặng, phải không?" Tên thanh niên kia nhìn Lâm Giang miệng hơi cười.
Lâm Giang nâng cự kiếm lên, thanh kiếm toàn thân đều là một màu đen, lưỡi kiếm thì bóng loáng, vô cùng sắc bén, nhưng vấn đề là nó không có mũi nhọn kiếm. Ở phần đầu của nó nếu nhìn kỹ thì thấy có thêm một chút lam sắc, chuôi kiếm cũng được rèn cùng với loại kim loại làm lưỡi kiếm.
Thấy Lâm Giang nâng cự kiếm lên vung vẩy thử, tên thiếu niên kia cũng hơi có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Lâm Giang.
"Kiếm này tên gì?" Lâm Giang lên tiếng hỏi.
"Trấn Uy Cự Kiếm, ta gọi nó như thế" Tên thanh niên mỉm cười nhìn thanh hắc kiếm nói.
"Nó là một kiện nhị phẩm linh khí, là tác phẩm đắc ý của ta nhưng rất tiếc ta không dùng được cự kiếm" Tên thanh niên chỉ chỉ vào chiếc chùy treo trên người mình.
"Nó cũng không có hiệu ứng gì đặc biệt đâu, thứ nó làm được là nặng, cứng và sắc bén, sắc bén vô cùng"
"Nó giá cả thế nào?" Lâm Giang đặt thanh cự kiếm xuống nhìn thanh niên.
" viên Hạ Phẩm linh thạch" Hắn cười cười nhìn Lâm Giang.
Lâm Giang ngước nhìn hắn, hơi mỉm cười lấy ra viên Hạ Phẩm linh thạch đưa cho thanh niên kia sau đó cầm lấy cự kiếm.
"Ta gọi Mạc Thiên Lăng hi vọng sẽ gặp ngươi trên sân thi đấu" Mạc Thiên Lăng cười cười nói.
"Ta gọi Lâm Giang, ta thì không hi vọng như thế" Lâm Giang nhẹ nhàng cười nói xong thì quay đầu bước đi.