.
Tuần thứ hai Khương Nguyệt chuyển trường đến vừa vặn có một kì thi.
Hạng nhất mà tôi miệt mài thắp đèn ngày đêm học tập mới giành được, cứ như thế bị chị ta dễ dàng lấy
đi.
Ngày công bố điểm, học sinh trong trường vây kín trước bảng xếp hạng bàn tán xôn xao.
"Hạng nhất – Khương Nguyệt, ai đây, sao còn giỏi hơn cả Khương Huỳnh nữa vậy?"
"Làm ơn đi, Khương Huỳnh làm sao có thể so được với Khương Nguyệt chứ?"
Một người khác bày tỏ mình là người trong cuộc nên biết rõ nói:
"Thiên phú và tính cách đều kém xa nhá, từ bé đến lớn không có mặt nào của Khương Huỳnh là không thua chị gái cả."
Tôi đứng phía ngoài đám đông, lặng lẽ lắng nghe, vừa quay đầu lại thì đụng phải Chu Hoài.
Anh ta cười khẽ, nhìn tôi hỏi:
"Em đi đâu vậy?"
"Về lớp làm bài."
Chu Hoài nhìn thoáng qua phía sau tôi, hiểu ra:
"Em bị cướp mất hạng nhất."
"Là cô chị khiến người ta chán ghét kia sao?"
Anh ta híp mắt, vươn tay kéo khoé miệng tôi lên:
"Đừng buồn, cười một cái nào. Anh giúp em giải quyết cô ta."
Chu Hoài là bạn trai của tôi.
Mặc dù chúng tôi bằng tuổi nhưng anh học vượt, trên tôi một khoá.
Thật ra vì sợ rằng yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập nên tôi không đồng ý với lời tỏ tình của anh ta.
Kết quả, anh ta chỉ tiện tay cũng giải được bài toán áp trục mà tôi xoay xở cả buổi học chưa xong.
Chu Hoài lấy cuốn sách che phía trước, mỉm cười nhìn tôi:
"Sao hả? Hẹn hò với anh, anh làm gia sư miễn phí cho em /."
"/?"
"Ừ."
Anh ta thản nhiên gật đầu:
"Cho dù là nửa đêm, anh đang ngủ đi nữa thì chỉ cần em có vấn đề muốn hỏi, anh sẽ dậy trả lời em ngay."
Thật ra Chu Hoài và Khương Nguyệt là cùng một kiểu người.
Thiên phú rất tốt.
Họ không cần nỗ lực nhiều vẫn có thể đạt được thành tích ngoài tầm với của người khác.
Tôi đã từng hỏi tại sao anh ta lại thích tôi.
"Em cảm thấy em rất bình thường."
Lúc ấy, Chu Hoài chống cằm suy nghĩ một lúc rồi bảo:
"Nhưng anh cảm thấy em không
bình thường chút nào."
"Nhìn dáng vẻ lúc nào cũng cố gắng của em, thật sự rất toả sáng."
Năm lớp , những tiết tự học buổi tối tôi đều là người cuối cùng ra khỏi lớp.
Chu Hoài nói, anh ta đã chú ý đến tôi từ lâu.
Suy nghĩ lại mới thấy, từ nhỏ đến lớn, bất kể là cha mẹ hay là họ hàng nội ngoại, trong mắt của họ dường như chỉ thấy mỗi mình Khương Nguyệt.
Dưới ánh hào quang thiên tài của chị ta, bất kể tôi cố gắng thế nào cũng rất khó được khen ngợi và công nhận.
Chu Hoài là người duy nhất nhìn thấy sự nỗ lực của tôi.