Trong tay Lăng Nhược Hi còn cầm bình rượu rỗng, nhìn thấy Diệp Tuyền tựa lên bàn nên cảm thấy tức cười, nhẹ nhàng đi đến lay lay cánh tay của Diệp Tuyền, giống như trẻ con mà nói: "Ngươi đừng ngủ mà, ngươi tỉnh lại cho ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi tỉnh lại cho ta!"
Cho dù chết Bắc Đường Ngôn cũng không nghĩ tới, mình lại thấy cảnh tượng như vậy một lần nữa, Diệp Tuyền thì đã uống say đến bất tỉnh, dựa lên trên bàn ngủ say, còn Lăng Nhược Hi thì một mình tự ôm lấy bình rượu, ngắm ánh trăng trên bầu trời, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bắc Đường Ngôn cũng không nhìn tới Diệp Tuyền đang vô cùng nhếch nhác, tự mình đi thẳng tới bên cạnh Lăng Nhược Hi, nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình dường như bị nhéo đau, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lăng Nhược Hi, không biết phải làm sao chỉ có thể nói: "Được rồi được rồi, sao lại uống nhiều như vậy?"
Lăng Nhược Hi uống rất nhiều, ánh mắt lờ mờ, giờ phút này nhìn nàng rất giống một cây đào mật chín mọng, khiến người khác yêu thích không muốn buông tay, nhất là vẻ mờ mịt trên mặt càng làm cho người ta thấy tiếc thương.
Nhìn thấy hình ảnh Bắc Đường Ngôn không ngừng lung lay trước mặt mình, Lăng Nhược Hi còn tưởng là mình nằm mơ, nhất thời không chịu được nữa phất phất tay, mềm mại nói: "Ngươi đi ra đi! Không được tới gần ta! Ta ghét cái tên chết bầm nhà ngươi, Bắc Đường Ngôn ngươi là tên khốn khiếp, ta ghét tên chết bầm nhà ngươi! Ngươi đi ra đi! Đi ra!"
Quen biết Lăng Nhược Hi được mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên Bắc Đường Ngôn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, cả người giống như một con thú nhỏ bình thường, do không có cảm giác an toàn mà kháng cự lại tất cả mọi thứ.
Biết Lăng Nhược Hi đã uống nhiều, Bắc Đường Ngôn cũng không quan tâm lời nàng nói, đành chịu mà lắc đầu, kéo Lăng Nhược Hi đi vào trong phòng.
Lăng Nhược Hi uống nhiều lắm rồi, đầu óc không tỉnh nổi táo được, cảm nhận được Bắc Đường Ngôn đang kéo mình, nên cảm thấy không được vui, hất tay Bắc Đường Ngôn ra, buồn bực nói: "Ngươi tránh ra đi! Bắc Đường Ngôn, sao ngươi lại đáng ghét như vậy! Ngươi biết không! Ngươi làm cho tâm tình ta rất rối bời đấy biết không?"
Bắc Đường Ngôn nghe như vậy, giống như bị sét đánh trúng, đứng đờ người tại chỗ, không thể tin được mà nhìn Lăng Nhược Hi: "Nha đầu, nàng nói cái gì?"
Nhưng mà Lăng Nhược Hi không biết Bắc Đường Ngôn trước mặt là thật hay mơ, hôm nay uống nhiều rượu rồi không biết nàng lấy dũng khí ở đâu ra lắc lư đi tới bên cạnh Bắc Đường Ngôn, không suy nghĩ gì mà ôm chặt lấy người Bắc Đường Ngôn, giọng nói lại y như một đứa trẻ: "Bắc Đường Ngôn, ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi biết ta không muốn vào cung, ta không muốn về đó chút nào! Chỗ đó là địa ngục, là địa ngục của ta!"
Lăng Nhược Hi không muốn vào cung làm phi, chuyện này Bắc Đường Ngôn có thể cảm nhận được, mặc dù bây giờ không nghĩ ra cách gì để ngăn chặn chuyện này, nhưng Bắc Đường Ngôn thật sự không biết vì sao gọi là quay về? Vì sao gọi là địa ngục?
Nhìn thấy dáng vẻ mê man của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn biết hỏi cũng chẳng được gì, nên đành cắn răng ôm ngang Lăng Nhược Hi lên rồi quăng xuống giường.
Lăng Nhược Hi bị đau, hơi nhíu mày, không vui lẩm bẩm: "Bắc Đường Ngôn, ngươi nhẹ chút đi, làm đau ta rồi!"
Lúc đầu chỉ là một câu trách móc, thế nhưng lúc này nói ra lại mập mờ như vậy, lúc này Bắc Đường Ngôn mới để ý thấy sắc mặt Lăng Nhược Hi đỏ lên, hai mắt mông lung, cảm thấy dưới thân hơi khó chịu dứt khoát xoay mặt đi để chấm dứt những suy nghĩ bậy bạ của mình.
Nhưng có một số việc càng muốn càng không thể làm được, tự chủ của Bắc Đường Ngôn rất mạnh, thế mà không biết vì sao đối mặt với Lăng Nhược Hi tất cả sự tự chủ đều tan biến thành mây khói.
Xoay đầu lại nhận ra quần áo Lăng Nhược Hi vì giãy giụa lúc nảy mà giờ đang rất phong phanh, phong cảnh chỗ đôi nhũ phong như ẩn như hiện, dần dần khiến hai mắt Bắc Đường Ngôn nổi lửa, yết hầu khô khốc, kìm lòng không được mà vươn tay sờ soạng lên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của Lăng Nhược Hi.
Giờ phút này Lăng Nhược Hi như một con mèo nhỏ lười biếng, cảm nhận được Bắc Đường Ngôn đang vuốt ve mình thì giống như tìm được chủ nhân mà cọ xát lên bàn tay to lớn của Bắc Đường Ngôn, gương mặt tươi cười.
Lăng Nhược Hi như vậy Bắc Đường Ngôn chưa từng thấy qua, càng không thể chịu đựng được, giống như một hũ rượu hoa đào ủ lâu ngày giờ được hắn uống hết vào trong bụng vậy, Bắc Đường Ngôn cảm thấy cả người nóng ran, lại cảm thấy chỗ nào đó càng kêu gào lên.
Cảm giác như vậy thật quá xa lạ với Bắc Đường Ngôn, cảm thấy không thể khống chế được, muốn rút tay về, lại không biết từ khi nào Lăng Nhược Hi đã nắm chặt lấy bàn tay hắn, làm sao cũng không rút ra được.
"Bắc Đường Ngôn, ngươi đừng đối với ta như vậy được không? Ta sợ mình không thể khống chế được chính mình nữa!"
Giọng nói của Lăng Nhược Hi mềm nhũn, giống như gạo nếp mạnh mẽ đâm vào đầu Bắc Đường Ngôn khiến hắn mất đi lý trí.
Hắn khom người xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ướt át xinh đẹp của Lăng Nhược Hi, cảm nhận được sự ngọt ngào và mềm mại, Bắc Đường Ngôn đã làm thì sẽ không ngăn nổi mong muốn càng nhiều hơn.
"Thật tình không ngờ rằng, con còn có sở thích như vậy?"
Trong ánh sáng chớp nhoáng, giọng nói của Bắc Đường Kỳ từ phía sau lưng Bắc Đường Ngôn nhàn nhạt vang lên, trong chớp mắt khiến cho Bắc Đường Ngôn tỉnh táo trở lại, cố gắng lấy lại vạt áo của mình trong tay Lăng Nhược Hi, xấu hổ đứng dậy nhìn Bắc Đường Kỳ không biết tới từ khi nào: "Thúc sao người lại tới đây?"
"Ta tới không đúng lúc rồi."
Bắc Đường Kỳ cười như không cười nhìn sắc mặt đỏ ngầu của Bắc Đường Ngôn, trong giọng nói lộ ra ý tứ đùa giỡn.
"Thúc!"
Bắc Đường Ngôn xấu hổ giận dữ gần chết, trên khuôn mặt hiện ra vẻ tùy hứng và bất đắc dĩ phù hợp với lứa tuổi nhưng lại hiếm khi thấy xuất hiện trên mặt hắn.
Bắc Đường Kỳ thấy dáng vẻ Bắc Đường Ngôn như vậy thì cảm thấy buồn cười, tự nhiên nói: "Ta tới là muốn nói cho con biết, tháng sau là sinh thần của Hoàng Thượng, đến lúc đó bốn phương đều tụ lại đây, con phải coi chừng người tên Chiến Tư Bắc ở phương Bắc kia đấy!"
Nghe đến đây, Bắc Đường Ngôn cũng chưa có ý nghĩ gì khác, hắn hơi nhíu mày: "Thúc nói, Chiến Tư Bắc sẽ tới? Vì sao? Chỉ là sinh thần của phụ hoàng thôi mà sao lại động đến vị đại thần kia rồi?"
"Vì sao thì trong lòng ngươi phải biết rõ chứ? Người có được chiếc vòng là có được thiên hạ, nha đầu kia chỉ sợ là sắp kéo tới đại loạn trong thiên hạ rồi!"
Khi Bắc Đường Kỳ nói tới đây trên gương mặt toàn vẻ chịu đựng, ánh mắt nhìn đến Lăng Nhược Hi càng kỳ lạ.
Bắc Đường Ngôn nhìn thấy sát ý trong mắt Bắc Đường Kỳ, trong lòng hồi hộp nên hơi vội vàng theo bản năng chắn trước người Lăng Nhược Hi, đành chịu nói rằng: "Không ngờ tới tin tức lại truyền đi nhanh như vậy."
"Truyền thuyết của vòng Huyết Ngọc mọi người đều biết sẽ thu hút sự chú ý của thiên hạ như thế nào, ta không nói con cũng biết, Tiểu Ngôn, ta biết con luôn mềm lòng, đối với nha đầu này càng khác biệt, nhưng nàng không phải là người con có thể sử dụng, có lẽ nên diệt trừ tận gốc càng có lợi hơn!"
Lúc nói lời này, trên mặt Bắc Đường Ngôn không có chút biểu cảm nào, để giết một người chẳng khác nào như cắt một củ cà rốt cả.
Chỉ là khuôn mặt của Bắc Đường Ngôn thì không dễ nhìn chút nào, trực tiếp mở miệng: "Cho dù người nói thế nào, hiện tại nàng cũng là quân cờ của ta!"
"Là con cờ của con hay là khắc tinh của con?" Bắc Đường Kỳ nhìn dáng vẻ lo lắng của Bắc Đường Ngôn như vậy thì lập tức muốn cười, cười nhạt một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài: "Ta khuyên con nên tự giải quyết cho tốt đi!"