Tuy rằng trong lòng Lăng Thanh Ngọc cái gì cũng biết, nhưng nàng ta không nói ra, trong khoảng thời gian này thái độ của đại phu nhân đối với nàng ta càng không kiên nhẫn, nàng ta không muốn vào lúc này lại bị đại phu nhân nhớ đến.
Đêm qua Lăng Nhược Hi uống rượu, cho tới bây giờ đầu óc vẫn mê mang, lên xe ngựa không bao lâu đã mê mang ngủ say, lúc tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.
Nhẹ nhàng xốc rèm xe ngựa lên, Lăng Nhược Hi chợt cười khẽ, nàng biết đại phu nhân sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy, chỉ là không ngờ rằng thủ đoạn ngày một non nớt.
Nhìn quanh chỗ này không có người ở, nụ cười của Lăng Nhược Hi nhạt dần nhưng cũng không nóng nảy, chỉ là xuống ngựa tìm một chỗ sạch sẽ nằm lên phơi nắng rồi lại từ từ ngủ tiếp.
Lúc đầu Lăng Nhược Hi có thể cưỡi ngựa trở về, thế nhưng đại phu nhân làm việc cũng rất toàn diện, hiện tại ngoại trừ thùng xe ngựa trống bên ngoài thì cái gì cũng không có, chỉ có hai chân Lăng Nhược Hi, nếu trông cậy vào hai chân này mà đi tới hoàng cung thì cũng là sau sáng ngày mai rồi.
Vừa mới ngủ lại nghe thấy tiếng vó ngựa không xa truyền tới, hơi nhíu mày, khóe miệng cũng cong lên càng cao.
Mở mắt thì thấy vẻ mặt nửa như cười nửa như mếu của Bắc Đường Ngôn, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Sao lại chậm vậy?"
"Ngươi nhàn rỗi tới vậy ư, còn ngủ được?" Bắc Đường Ngôn không biết nói sao với Lăng Nhược Hi, khi hắn biết nàng mất tích trong lòng liền rối loạn biết bao.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của Lăng Nhược Hi, tất cả lo lắng của Bắc Đường Ngôn đều biến thành dịu dàng, không biết nói sao đành nhẹ lắc đầu rồi vươn tay: "Lên đây đi?"
"Không phải An vương gia muốn ta ngồi chung một con ngựa với người đó chứ?" Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, tuy là từ trong lòng không chút so đo chuyện này nhưng trong kinh thành nhiều người nhiều miệng cho nên vẫn hơi lo lắng.
"Dù sao cũng chỉ có một con ngựa, nếu không ngươi chạy về theo ta?" Lúc này Bắc Đường Ngôn thật không ngờ Lăng Nhược Hi lại lo lắng những thứ này, nhìn thấy trong mắt Lăng Nhược Hi là sự kháng cự và đề phòng thì cảm thấy hơi buồn bực trong lòng.
"Lúc này còn biết xấu hổ, cũng không biết đêm qua là ai kéo tay ta không cho ta đi!"
Bắc Đường Ngôn hơi tức giận lầm bầm, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Lăng Nhược Hi vẫn lặng lẽ đỏ mặt, tức giận trừng mắt liếc Bắc Đường Ngôn, không thèm nhắc lại, trực tiếp lưu loát lên ngựa, "Còn nửa canh giờ, tới kịp không?"
"Ngồi yên!"
Bắc Đường Ngôn không nói nhiều, hung hăng ra roi, dưới chân là chiến mã giống như tia chớp nhanh chóng lao ra ngoài, Lăng Nhược Hi nắm chặt dây cương, hơi tức giận trừng mắt nhìn Bắc Đường Ngôn, sâu sắc cảm thấy là tên kia cố ý!
Cảm nhận được ánh mắt của Lăng Nhược Hi, trong đôi mắt của Bắc Đường Ngôn hiếm khi bộc phát tính trẻ con, nhưng vẫn cây ngay không sợ chết đứng nói: "Thời gian gấp gáp, ngươi cũng không cần quá để ý!"
Lăng Nhược Hi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không nói gì, mặc dù biết lúc này nhất định không thể để đại phu nhân thành công, nhưng chạy tròn nửa canh giờ mới nhìn thấy bóng dáng kinh thành, Lăng Nhược Hi cũng không nói được gì: "Tần Hương Ngọc này, cuối cùng hận ta bao nhiêu vậy?"
Bắc Đường Ngôn nhìn Lăng Nhược Hi hả hê, cười ha hả nói: "Xem ra cuộc sống của ngươi cũng không tốt ha! Nếu không, chúng ta chơi trò chơi đi, thả lỏng một chút?"
Lăng Nhược Hi không hiểu nhìn Bắc Đường Ngôn, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trên mặt mình hơi ươn ướt một mảng, sau khi nhận ra Bắc Đường Ngôn cười xấu xa thì mới biết mình bị tên xấu xa kia hôn trộm một cái.
Cả khuôn mặt trong nháy mắt không nhịn được liền đỏ lên, nàng cúi đầu, tức giận quát: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì đâu! Đại nhân ta đi từ xa đón người về, tất nhiên muốn chút thù lao thôi!" Sắc mặt Bắc Đường Ngôn như thường, gương mặt tự nhiên, nhưng cũng chỉ có hắn biết nhịp tim của hắn đã rối loạn từ lâu rồi.
Lúc này Lăng Nhược Hi mới nhận ra, trong lúc hai người càn quấy thì đã đi vào tới cửa thành, một màn vừa rồi đã khiến cho mọi người xung quanh chỉ trỏ, ban ngày trai đơn gái chiếc cùng cưỡi một con ngựa đã là không đúng rồi mà hiện tại Bắc Đường Ngôn còn có động tác mờ ám như vậy càng làm cho người ta ồn ào lên.
Đối với những tiếng bàn tán xung quanh, Lăng Nhược Hi cũng không thấy rất xấu hổ, chỉ nở nụ cười nhạt, kề sát tai Bắc Đường Ngôn dịu dàng nói: "Chuyện càn quấy nhỏ nhoi như này thật không có ý nghĩa, không bằng chúng ta chơi một ván lớn đi, như thế nào?"
Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy lỗ tai tê rần, chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện cả người Lăng Nhược Hi ngã xuống ngựa, ngay lập tức quá sợ hãi theo bản năng hắn liền kéo Lăng Nhược Hi về, ôm cứng vào trong ngực của mình, hung tợn nói: "Ngươi điên rồi sao?"
Giờ phút này, trên mặt Lăng Nhược Hi mới có ý cười như đứa trẻ thực hiện được trò chơi, khéo léo núp vào trong lòng ngực của Bắc Đường Ngôn, nở nụ cười lấy lòng: "Ta tin tưởng ngươi!"
Bốn chữ thật đơn giản nhưng trong nháy mắt dẹp yên tính khí của Bắc Đường Ngôn, khóe miệng hơi giật giật, đành nói: "Ngươi đó, thật đúng là chẳng có cách nào với ngươi nữa!"
Cũng không biết vì sao, rõ ràng là oán trách nhưng Lăng Nhược Hi lại nghe ra ý tứ cưng chìu, nàng đỏ mặt không hề làm thêm gì nữa.
Hai người rất nhanh thì đến cửa cung, vừa lúc đuổi kịp đại phu nhân đưa theo hai cô con gái xuống xe ngựa, thấy Lăng Nhược Hi như chim nhỏ nép vào lòng Bắc Đường Ngôn thì trong nháy mắt lý trí của Lăng Thanh Ngọc liền biến mất, nắm chặt tay, ánh mắt nhìn qua Lăng Nhược Hi như một con dao sắc bén.
"Sao tam muội làm sao thế?"
Lăng Nhược Hi nghe vậy mới từ từ phản ứng lại với bầu không khí mập mờ vừa rồi, vẻ mặt e thẹn lập tức đi xuống ngựa, đi tới trước mặt đại phu nhân, thi lễ nhỏ giọng nói: "Vừa rồi xe ngựa của ta bị phá, Vương gia vừa lúc đi ngang, nên mới đưa theo ta cùng vào, đại bá mẫu tuyệt đối đừng trách tội!"
Đại phu nhân vô cùng tức giận nhìn Lăng Nhược Hi xuất hiện ở đây, hận không thể trực tiếp đập nàng chết ngay, nhưng bây giờ đang ở cửa cung, lại ở trước mặt mọi người, đại phu nhân chỉ có thể hiền lành cười cười kéo tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy! Lúc trước ta cho con ngồi chung chỗ với hai tỷ tỷ con, chính con không chịu, nằng nặc đòi nhờ Vương gia, còn không cám ơn Vương gia đi?"
Trong lòng Lăng Nhược Hi cười lạnh, hồ ly già này đúng là rất gian xảo, lúc này rồi còn không quên nói xấu nàng, hơn nữa Lăng Nhược Hi cảm nhận được tay mình đang bị đại phu nhân nắm chắc sắp bị phế tới nơi rồi.
Chỉ có điều vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cười nói: "Vâng, đều là Nhược Hi không tốt."
Vừa nói thì hướng về phía Bắc Đường Ngôn thi lễ, "Nhược Hi cảm ơn Vương gia!"
Tận mắt nhìn thấy dáng vẻ gai nhím đã biến mất quay trở về thành thỏ trắng nhỏ của nàng, Bắc Đường Ngôn không kịp phản ứng, suýt nữa bật cười, che miệng bình thản nói: "Không sao, chỉ là tiện tay mà thôi!"
"Tiện tay? Chuyện An Vương gia anh hùng cứu mỹ nhân đã truyền khắp kinh thành! Thật là không uổng thời thiếu niên phong lưu!"
Mọi chuyện nên chấm dứt ở đây thế nhưng dáng vẻ của một nam nhân từ trong đám người đi ra rồi mở miệng đã khiến tim mọi người đau nhói.
Lăng Nhược Hi nhìn người nam nhân này, hơi nhíu mày, trong lòng ngay lập tức có cảnh giác, người nam nhân này không bình thường, đây chính là cháu trai nhà mẹ đẻ của Thục Phi nương nương, tài trí hơn người, hiểu rõ nhất chính là tính toán lòng người, hết lần này tới lần khác tâm tính còn ác độc hơn so với mình, đời trước mặc dù Bắc Đường Cẩn lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng cũng có quan hệ với hắn ta, trên cơ bản cũng được xem như trợ thủ đắc lực của Bắc Đường Cẩn.
Ngay sau khi ba phòng của nhà họ Lăng gặp tai họa ngập đầu, cũng là lúc cùng với người này có quan hệ chặt chẽ không tách ra được.
Nghĩ tới đây, Lăng Nhược Hi nắm chặt tay, cố gắng không để mình xúc động tiến lên, trong lòng tự cảnh cáo chính mình, đời này không còn muốn gặp lại hắn ta nữa!