Lăng Nhược Hi giống như bị điện giật, phản ứng lại rất nhanh, đá Bắc Đường Cẩn trên người một cước bay ra ngoài, còn mình thì vọt đứng dậy, lấy khăn tay mang theo, ra sức mà lau cái trán bị Bắc Đường Cẩn hôn.
Bắc Đường Cẩn cũng không phải cố ý, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi, ngay sau khi bị Lăng Nhược Hi đá văng xuống thì chưa kịp phản ứng lại, nhưng nhìn thấy Lăng Nhược Hi đang cố lau cái gì đó dường như rất bẩn thì cảm thấy bị sỉ nhục và vô cùng giận dữ: "Lăng Nhược Hi! Ngươi còn dám ghét bỏ bổn vương?"
Lăng Nhược Hi không chút để ý tới Bắc Đường Cẩn, chỉ một mực dùng sức lau chỗ bị hắn ta hôn, trong lòng thì nổi lên từng hồi chán chét.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Cẩn nhất thời cảm thấy muốn nổi cáu, không hề nghĩ ngợi gì mà mạnh mẽ hôn lên môi Lăng Nhược Hi, Lăng Nhược Hi trừng to mắt cố gắng giãy giụa, dùng hết sức mình mới đẩy được Bắc Đường Cẩn ra, hung hăng đánh xuống một bạt tay, lớn tiếng trách móc: "Càn rỡ!"
Bắc Đường Cẩn không ngờ Lăng Nhược Hi dám đánh mình trước mặt Trương Tuyết Nhi, càng cảm thấy bị mất hết mặt mũi, nên tiến lên nắm chặt cằm Lăng Nhược Hi:" Tiện nhân! Ngươi có biết đánh nhau với hoàng thân quốc thích, sẽ mắc phải tội gì không? "
" Vương gia có biết, sỉ nhục nữ nhân của Hoàng thượng là tội gì không? "
Lăng Nhược Hi không chút ý nhường nhịn hắn ta, gắt gao trừng mắt với Bắc Đường Cẩn, vô cùng tức giận nói:" Hiện tại ta tuy không phải là Tam tiểu thư nhà họ Lăng thì ta cũng trúng cử thành tú nữ được vào cung, vậy cũng chính là nữ nhân của Hoàng thượng, cho dù có danh phận hay không thì ngươi có mấy cái đầu mà dám làm bẩn nữ nhân của Hoàng thượng! Dám làm bẩn đích mẫu tương lai của ngươi? "
Tuy rằng Lăng Nhược Hi không có ý gả cho lão Hoàng đế thế nhưng giờ phút này, danh phận tú nữ là thứ duy nhất nàng có thể dựa vào.
Quả nhiên, khi nghe Lăng Nhược Hi nói vậy, Bắc Đường Cẩn ngay lập tức hơi ngập ngừng thả tay Lăng Nhược Hi, hơi coi thường nhìn Lăng Nhược Hi:" Ngươi cho rằng dáng vẻ của ngươi như vậy, phụ hoàng sẽ để ý tới ngươi sao? "
" Mặc kệ Hoàng thượng có để ý ta hay không, đều không liên quan gì tới vương gia, thế nhưng lúc này ta chính là nữ nhân của Hoàng thượng, vương gia nếu vẫn cố chấp, sợ là chúng ta sẽ như ngọc đá cùng diệt mà thôi!"
Trong đôi mắt của Lăng Nhược Hi tràn đầy ý định giết người, không chút nào thể hiện sự đùa giỡn, nhìn dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, trong phút chốc khiến Bắc Đường Cẩn thật swh tức giận không thôi.
Tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Nhược Hi, trong con ngươi lộ ra sự khó hiểu: "Bổn vương rốt cuộc đã làm phật lòng ngươi chỗ nào rồi?"
Lăng Nhược Hi thật không ngờ hắn ta sẽ hỏi ra vấn đề ngây thơ như vậy, ngay lập tức thấy buồn cười, nhàn nhạt lắc đầu: "Không có."
"Vậy vì sao ngươi cứ đối địch với ta ở khắp nơi vậy?"
Bắc Đường Cẩn thật sự không rõ vì sao nữ nhân này cứ dây dưa với mình không thôi, mỗi việc làm đều nhắm vào mình, thế nhưng Bắc Đường Cẩn đã tỉ mĩ nghĩ lại nhưng vẫn không biết gây thù với tam tiểu thư không chút danh tiếng này ở đâu.
Lăng Nhược Hi nghe thấy lời Bắc Đường Cẩn nói thì cảm thấy hơi buồn cười, lạnh lùng cười ra tiếng, sau đó nhàn nhạt nhìn Trương Tuyết Nhi bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Có vài người từ nhỏ đã là kẻ thù, Trương tiểu thư, ngươi nói xem đúng không?"
Hiện tại Trương Tuyết Nhi đã rất tức giận, cũng thật sự không ngờ Lăng Nhược Hi to gan như vậy, bây giờ lại bị Lăng Nhược Hi chỉ tới, ngay lập tức muốn chết cho xong.
"Tam tiểu thư nói như vậy, Tuyết Nhi thật sự nghe không hiểu, Tuyết Nhi chợt nhớ tới, còn có một số việc chưa làm xong, xin từ biệt trước, vương gia và tam tiểu thư cứ từ từ trò chuyện!"
Sau khi nói xong, Trương Tuyết Nhi gấp gáp rời đi, Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ chạy chết này của Trương Tuyết Nhi liền cảm thấy hơi buồn cười, nở nụ cười nhạt, nhìn qua Bắc Đường Cẩn, giọng nói lạnh lẽo lên tiếng: "Vương gia, thần nữ cũng có việc, xin cáo biệt trước!"
"Chờ một chút!" Bắc Đường Cẩn giấu đi vẻ suy tư, nghiêm túc đi tới trước mặt Lăng Nhược Hi, nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Nhược Hi, trong con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo: "Cho dù ngươi lạt mềm buộc chặt cũng được, hay ngươi cố làm ra vẻ thần bí, thì Lăng Nhược Hi, nếu ngươi trở thành chướng ngại vật của ta, thì vẫn như cũ ta sẽ không do dự diệt trừ ngươi, cho nên, ngươi nên thừa dịp ta còn mấy phần kiên nhẫn với ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!"
Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ âm u lạnh lẽo này của Bắc Đường Cẩn, thì cảm thấy có mấy phần quen thuộc, cười cười, tiến lên phía trước, nghịch ngợm nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Bắc Đường Cẩn: "Vương gia, người là đang cảnh cáo ta, hay là đang uy hiếp ta vậy?"
Bắc Đường Cẩn nhìn dáng vẻ nghịch ngợm này của Lăng Nhược Hi lại cảm thấy xúc động, cười khẽ, nắm lấy cằm của Lăng Nhược Hi, nhẹ giọng nói: "Lăng Nhược Hi, ta thừa nhận ta cảm thấy hứng thú với nàng, đã rất lâu rồi không có một nữ nhân nào khiến ta cảm thấy hứng thú như vậy, nếu nàng nguyện ý, ta sẽ đi cầu xin phụ hoàng, để ngươi làm trắc phi của ta được không?"
Lăng Nhược Hi nhìn thấy một chút mưu đồ trong mắt của Bắc Đường Cẩn, ngay lập tức có cảm giác châm biếm, nếu như đời trước, thấy sự tính toán này của hắn ta, không biết mình sẽ vui thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy sự tính toán trong mắt hắn ta, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy vô cùng ghét bỏ.
Quay mặt qua chỗ khác, nhàn nhạt nhìn xuyên qua mặt hồ lóng lánh, nụ cười nhàn nhạt nói: "Vương gia, người nói thử xem hồ này có bao nhiêu bộ xương rồi?"
Bắc Đường Cẩn không ngờ Lăng Nhược Hi sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, nhất thời thấy buồn cười khó hiểu nói: "Trong hậu cung, vốn là nơi ăn thịt người, ngươi nhìn xem quyền thế phú quý, không phải ai cũng dựa trên đống tro cốt kia sao?"
Lăng Nhược Hi gật đầu, thản nhiên nói: "Người nói không sai, thế nhưng ngươi đoán thử xem, có ai sẽ đem xương cốt con trai ruột của mình chôn ở nơi này không?"
Lúc hỏi vấn đề này, Lăng Nhược Hi nắm chặt hay tay, không nhúc nhích nhìn vào mắt Bắc Đường Cẩn, không kịp chờ đợi muốn biết được đáp án từ bên trong đó.
Trong mắt Bắc Đường Cẩn chỉ có một mảnh yên tĩnh, thản nhiên nói: "Tình cảm ruột thịt trên đời, vốn là mỏng manh, bởi vì leo lên vị trí cao, có thể trả giá bằng bất cứ cái gì, con cái tất nhiên cũng sẽ có."
Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ lạnh nhạt này của Bắc Đường Cẩn, thì biết, đời trước, con trai bọn họ chết, hắn ta thậm chí một chút thương tâm cũng không có, nhất thời cảm thấy trái tim tan nát, lạnh như băng nhìn Bắc Đường Cẩn, qua hơn nửa ngày, chỉ còn thản nhiên nói: "Vương gia đúng là trời sanh tướng tướng đế vương, đúng là ngoan cường độc ác, quá máu lạnh rồi!"
Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi không dừng lại nữa, trực tiếp xoay người rời đi, xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía Bắc Đường Cẩn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bắc Đường Cẩn, tất cả ảo tượng của ta đối với ngươi còn chút mềm lòng, lúc này, toàn bộ đều tan thành mây khói, về sau thời gian còn dài, ngươi cứ chuẩn bị cái chết bi thảm nhất trên đời đi!
Không phải ngươi rất thích quyền thế sao, không phải ngươi coi trọng nhất là giàu có sao? Ta muốn nhìn thấy ngươi trơ mắt mà nhìn những thứ đó tan thành mây khói!
Giờ phút này, bước chân của Lăng Nhược Hi vô cùng chắc chắn, một chút mơ hồ và mềm yếu lúc trước, giờ đã không còn nữa, giờ phút này, Lăng Nhược Hi khẳng định, chính mình đã tu luyện đến tình trạng máu lạnh vô tình rồi.
Rời khỏi ánh mắt của Bắc Đường Cẩn, Lăng Nhược Hi không nhịn được thở ra, dựa vào tường cung lạnh lẽo, chảy nước mắt, cuối cùng mệt mỏi ngã xuống đất, không biết vì sao, lúc này, trong mắt Lăng Nhược Hi tràn đầy màu đỏ.
Tuyết màu đỏ, mặt trời cũng đỏ, càng nhìn càng cảm thấy lạnh run cả người, ôm chặt chính mình, tùy ý để nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Hoàng nhi, con nghe thấy không? Hắn ta nói, dù sao con cái cũng sẽ có, hắn ta nói, vì quyền thế, cái gì cũng bỏ qua được, thì ra, chúng ta đều không đáng nhắc tới."